Chương 457: Một giọt cũng không còn
Tổ An cảm nhận được sự hoảng hốt trong thanh âm của nàng ta, cũng không dám chậm trễ, vừa đỡ nàng ta dậy vừa thầm ngưng thần đề phòng.
- Vô dụng thôi, vừa rồi có được tình báo, Minh Nguyệt Công đã không ở trong phủ.
Một thanh âm trêu tức truyền đến, sau đó một thân ảnh già nua đứng trên tường vây, ánh mắt giống như mèo bắt chuột nhìn Kiều Tuyết Doanh.
- Thạch Nhạc Chí!
Tổ An cả kinh, cho dù đối phương cố ý che mặt, nhưng hắn vẫn lập tức nhận ra.
Lão giả đó giật mình, ánh mắt lập tức trầm xuống:
- Sao ngươi nhận ra ta?
Tổ An bảo hộ Kiều Tuyết Doanh ở sau người, mỉm cười:
- Ánh mắt âm độc và khí chất đáng khinh đó của ngươi đã bán đứng ngươi rồi.
Thạch Nhạc Chí:
- ...
Đến từ Thạch Nhạc Chí, điểm nộ khí +598!
- Sớm biết miệng của cẩu tạp chủng ngươi rất lợi hại, có điều rất nhanh thôi ta sẽ khiến ngươi biết, thế giới này không phải dựa vào công phu múa mép khua môi, đến lúc đó ngươi sẽ rất hận vì sao mình lại có một cái miệng như vậy.
Thanh âm của Thạch Nhạc Chí lạnh như băng.
Vẻ mặt Tổ An nghiêm lại, dùng một loại thanh âm kỳ quái nói:
- Thường ngày ta vui cười giận mắng chỉ là để che giấu tai mắt người khác thôi, ngươi tưởng rằng ta thật sự chỉ có tu vi Tam phẩm mà lại dám không kiêng nể gì như thế à? Một khi đã như vậy, ta cũng không giả vờ nữa, để ngươi kiến thức thực lực chân chính của ta đi.
Cảm nhận được khí thế của hắn, đồng tử Thạch Nhạc Chí hơi co lại, vội vàng vận nguyên lực toàn thân thầm đề phòng, lời nói của người này đích xác có chút đạo lý, hắn rõ ràng mới là tu vi Tam phẩm, lại một mực ngông nghênh như vậy, đổi lại là người khác thì sớm đã chết không biết bao nhiêu lần rồi, hắn lại một mực vẫn sống yên lành.
Hắn và Thạch Côn vẫn đang suy nghĩ vì sao ám sát trong bí cảnh lại thất bại, nhiều cao thủ Tam phẩm Tứ phẩm như vậy vây giết một mình Tổ An, tu vi của bất kỳ một người nào cũng cao hơn hắn, theo lý thuyết là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng kết cục lại bị đoàn diệt.
Hai người một mực không nghĩ ra trong đây có chuyện gì.
Hiện giờ nghe thấy những lời này của hắn, trong lòng Thạch Nhạc Chí bỗng nhiên khẽ động, chẳng lẽ tên này kỳ thật là một người có tu vi cao, chỉ là dùng một số bí pháp cố ý hạ thấp tu vi làm tê liệt người chung quanh ư?
Nghĩ đến ở hậu sơn đối phương một kiếm chém đứt binh khí của Thạch Côn, nếu không phải mình xuất thủ, chỉ sợ công tử đã bị hắn miểu sát rồi.
Tam phẩm nào lại có năng lực như vậy?
Đừng nói là Tam phẩm, cho dù là Tứ phẩm, Ngũ phẩm cũng tuyệt không thể một đao chặt đứt binh khí của công tử.
Hiện tại xem ra, hơn phân nửa là hắn ẩn tàng thực lực.
Có thể đả bại công tử, không biết là Lục phẩm hay là Thất phẩm, chắc không thể là Bát phẩm chứ?
Sắc mặt Thạch Nhạc Chí có chút khó coi, đối phương tuổi còn trẻ, tu vi không ngờ lại cao như vậy, không khỏi khiến hắn kiêng kị.
Lúc này Kiều Tuyết Doanh cũng kinh ngạc nhìn Tổ An, thầm nghĩ chẳng lẽ người này thật sự là cao thủ siêu cấp ư?
Trước kia mình và tiểu thư xem thoại bản, thường xuyên nhìn thấy kịch tình tương tự, đại thiếu hào môn giả bộ là người bình thường đi làm công, kiếm tiên siêu cấp giả bộ làm người bình thường theo đuổi nữ tử nhân gian...
Chẳng lẽ hắn cũng như vậy à?
Đúng lúc này, Tổ An kéo tay nàng ta, xoay người bỏ chạy:
- Còn nhìn cái gì nữa, chạy thôi!
Nói xong trực tiếp triệu hồi ra "Đại Phong", nháy mắt liền xuất hiện ở ngoài mấy chục trượng.
Kiều Tuyết Doanh:
- ...
Thạch Nhạc Chí:
- ...
sự tương phản trước sau này khiến Kiều Tuyết Doanh ngây ra, Thạch Nhạc Chí sau một thoáng kinh ngạc thì cuối cùng cũng có phản ứng, vừa nghĩ tới mình không ngờ bị một tên cặn bã Tam phẩm khiến cho sợ tới mức phải phòng bị toàn lực, hắn vừa xấu hổ lại vừa giận dữ.
- Cẩu tạp chủng, ta sẽ băm thây ngươi thành vạn đoạn!
Đến từ Thạch Nhạc Chí, điểm nộ khí +1024!
Dưới chân hắn giậm một cái, cả người giống như tên rời cung nhanh chóng đuổi theo đối phương, có điều khiến hắn bất ngờ là, theo lý tốc độ của Bát phẩm như hắn hơn xa Tam phẩm, cho dù là Ngũ phẩm, Lục phẩm chạy trước, hắn cũng có thể nhanh chóng đuổi kịp.
Ai biết hắn toàn lực truy kích một lúc, không ngờ vẫn không đuổi kịp!
- Sao có thể như vậy được!
Trong lòng Thạch Nhạc Chí kinh nghi bất định, chẳng lẽ người này thật sự ẩn tàng gì ư?
Lúc này Tổ An vừa chạy vừa kêu:
- Người đâu, giết người!
Thanh âm chói tai đó truyền ra trong trời đêm, rất khiến người ta chú ý.
Khóe môi Kiều Tuyết Doanh hơi nhếch lên, trước kia cảm thấy người này không có một chút phong phạm cao thủ nào, hiện tại lại phát hiện những biện pháp này của hắn đều rất thực dụng, ít nhất thị vệ phủ ở cách đó không xa chạy tới cũng chứng minh tiếng hô của hắn là hữu dụng.
Hai gã thị vệ đó nhìn thấy mấy người, đều rút đao xông lên:
- Các ngươi đang làm gì thế?
Tổ An vội vàng kêu lên:
- Ta là cô gia của các ngươi, người phía sau là tặc tử lẻn tới Sở gia.
Vốn trời tối nên không nhìn rõ thân phận của hắn, nhưng Thạch Nhạc Chí mặc một thân y phục dạ hành, nhìn một cái là biết không phải người tốt, thế là hai thị vệ theo bản năng vung đao ngăn cản hắn:
- Ngươi là ai!
Chỉ tiếc bọn họ vừa dứt lời liền bị Thạch Nhạc Chí tóm cổ, cổ tay vặn một cái, thanh âm giòn tan truyền đến, sinh long hoạt hổ thị vệ sinh long hoạt hổ liền tắc thở.
Tổ An chỉ cảm thấy lông cả người dựng đứng lên, người này xuất thủ thật sự rất tàn nhẫn, phải biết rằng hai thị vệ đó đều là Tam phẩm, không ngờ lại bị miểu sát.
Cho dù mình có một số thủ đoạn không bình thường, không thể dựa theo tiêu chuẩn Tam phẩm bình thường để cân nhắc, nhưng ở trước mặt Bát phẩm, chắc nhiều nhất cũng chỉ chống đỡ được thêm một hai giây mà thôi.