Chương 467: Ước định
- Tuyết Nhi!
Hắn vội vàng đứng dậy muốn tìm kiếm.
- Không cần uổng phí khí lực, nàng ta đã đi rồi.
Một thanh âm lạnh lùng vang lên, chỉ thấy thể linh hồn của Mị Ly đang tùy ý nằm nghiêng trên giường mềm xa xa, trong làn váy lờ mờ lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn, trên ngọc nhan tuyệt sắc khiến chúng sinh khuynh đảo lúc này lại lộ ra hàn sương và sát khí.
Đến từ Mị Ly điểm nộ khí +233!
Tổ An ngây đơ, đi rồi à?
Không ngờ lại cứ như vậy mà đi à?
Mấu chốt là vì sao ngươi lại tức giận?
- Hoàng hậu tỷ tỷ, ngươi làm sao vậy?
Tổ An hỏi dò.
- Ngươi còn không biết xấu hổ mà hỏi à!
Mị Ly từ trên giường ngồi dậy.
- Tên gia hỏa hoang dâm vô sỉ ngươi không ngờ lại để bản cung nhìn thấy một màn như vậy, hơn nữa còn bắt ta nhìn cả một đêm!
Đến từ Mị Ly, điểm nộ khí +513!
Tổ An nổi cáu:
- Ai bảo ngươi nhìn, ngươi hoàn toàn có thể nhắm mắt lại, còn nhìn cả một đêm? Ta bị ngươi chiếm không biết bao nhiêu tiện nghi rồi!
Vừa nói vừa vội vàng cầm chăn lên che trước ngực, giống như đề phòng nữ sắc lang vậy.
Mị Ly:
- ...
- Ngươi nói bản cung chiếm tiện nghi của ngươi?
Thân hình nàng ta lóe lên, trực tiếp đi tới bên giường, một chân giẫm lên mặt đất, một chân giẫm lên trên giường, cứ như vậy từ trên cao nhìn xuống hắn, trong ánh mắt lấp lánh quang mang nguy hiểm!
Tầm mắt của Tổ An không kìm được mà chiếu tới da thịt trắng ngần trước ngực nàng ta, không khỏi thầm tặc lưỡi:
- Quần áo mà Tần triều mặc đều lớn mật như vậy à?
Hiện giờ xiêm y trên người Mị Ly không phải là quần áo thực chất, mà là tinh thần lực của tinh thần lực biến thành, chắc là dựa theo sở thích và thói quen của nàng ta.
Không ngờ mặc áo ngực thấp?
Xem ra Hoàng hậu tỷ tỷ cũng có một trái tim nóng bỏng.
- Mắt ngươi nhìn đi đâu thế?
Thấy hắn không chỉ không trả lời, còn nhìn mình chằm chằm, Mị Ly tức giận.
Đến từ Mị Ly, điểm nộ khí +256!
- Ngươi lấy ngực giơ ra trước mắt ta, ta không nhìn mà được à.
Tổ An thầm nghĩ đều là thể linh hồn, sao hỏa khí vẫn lớn như vậy.
- Hơn nữa, ngươi mặc như vậy không phải để cho người ta xem ư, ta nhìn thêm mấy cái chứng tỏ là ngươi ăn mặc rất đẹp, ngươi nên cao hứng mới đúng chứ.
Mị Ly:
- Tên gia hỏa ngươi quả nhiên mồm mép láu lỉnh, chẳng trách có thể lừa được một đám tiểu cô nương vây quanh.
Tuy ngoài miệng Mị Ly không buông tha người, nhưng sắc mặt rõ ràng đã có chuyển biến tốt hơn mấy phần, đồng thời đứng thẳng dậy, mất tự nhiên kéo kéo áo trước ngực, bị hắn như vậy nhìn luôn cảm thấy không được tự nhiên.
Người này cũng là đóa hoa lạ, đổi lại là trước kia, bất kể nàng ta mặc quần áo thế nào, cũng có ai dám nhìn nàng ta một cách không kiêng nể gì như vậy?
Cho dù là hiện tại, Đại Tần đã diệt, tuy không còn thân phận Hoàng hậu, nhưng nếu có người dám vô lễ với nàng ta như vậy, con ngươi đã sớm bị móc ra rồi.
Nhưng người này lại bản mệnh tương liên với mình, thật sự không giết được, ngay cả trừng phạt nặng một chút cũng không thể làm được, quả thực là dầu mỡ không dính, khiến nàng ta không thể xuống tay.
Tổ An vội vàng hỏi:
- Đúng rồi, vừa rồi ngươi nói Tuyết Nhi đi rồi, nàng ta đi đâu?
- Sao ta biết được.
Mị Ly hừ một tiếng, thuận tay chỉ sang bên cạnh.
- Bản thân ngươi ngủ như lợn chết, nàng ta để lại phong thư cho ngươi rồi đi mà cũng không biết.
- Thứ!
Tổ An nhìn thấy trên bàn bên cạnh quả nhiên có một tờ giấy, vội vàng chạy tới cầm lên xem.
Nhìn hắn trần truồng trực tiếp từ trên giường nhảy xuống, sắc mặt Mị Ly đỏ bừng, vội vàng quay mặt sang bên:
- Ngươi không thể mặc quần áo vào đã à?
- Ngươi đã nhìn cả một đêm rồi, mặc với không mặc quần áo ở trước mặt ngươi có gì khác nhau sao?
Tổ An trợn mắt lên.
Mị Ly:
- ...
Người này thật sự khiến người ta tức giận!
Đang muốn quay đầu lại nói gì đó, bỗng nhiên tầm mắt chú ý thấy chỗ nào của thân thể hắn, lập tức giật thót, lời còn lại lập tức không nói ra được.
Tổ An không quan tâm tới nàng ta, mà là chuyên tâm xem thư Kiều Tuyết Doanh để lại, thư viết rất ngắn gọn:
- Ta đi rồi, hiện giờ đã trở mặt với Thạch gia, ta phải nhân lúc Thạch gia không kịp phản ứng, quay về xử lý tốt chuyện của tộc nhân...
- Tối hôm qua... Cám ơn ngươi, ngoài ra chuyện tối hôm qua đừng nói cho Sở tiểu thư.
- Nếu sau này ở Sở gia không vui, có thể đến kinh thành tìm ta.
...
Nhìn thấy chữ viết xinh đẹp trên thư, có mấy chữ dường như có chút lộn xộn, hiển nhiên khi nàng ta viết trong lòng cũng tràn ngập do dự.
- Không ngờ lại cứ như vậy mà đi rồi.
Tổ An nghĩ đến sự uyển chuyển động lòng người của nàng ta tối hôm qua, trong lòng cảm thấy trống vắng.
Cất thư đi, Tổ An nhìn thấy Mị Lyở bên cạnh, không nhịn được mà oán trách:
- Ngươi đã ở đây, vì sao ngày hôm qua lại không ngăn cản nàng ta một chút, tốt xấu gì cũng đánh thức ta dậy để cáo biệt chứ!
Mị Ly đáp:
- Vì sao ta phải ngăn cản nàng ta?
Tổ An:
- ...
Tỷ tỷ ngươi hỏi rất hay, rất có đạo lý, ta không ngờ lại không thể phản bác.
Ai ngờ Mị Ly lại càng nghĩ càng khó chịu:
- Ngươi có biết tối hôm qua ta làm thay ngươi bao nhiêu chuyện không!
- Ngươi làm việc cho ta?
Tổ An giật mình, thầm nghĩ với tình huống ngày hôm qua thì ngươi có thể làm chuyện gì cho ta, không thể giúp ta đẩy... Khụ khụ.
- Hừ, tối hôm qua các ngươi làm ra động tĩnh lớn như vậy, tiểu cô nương đó nhìn thì nhỏ nhắn, không ngờ thanh âm lại rất lớn, nếu không phải ta mở ra một kết giới ở chung quanh gian nhà cho ngươi, chuyện của các ngươi đã sớm bị người cả Sở phủ đều biết rồi.