Chương 468: Ta bình thương không biết cười
Mị Ly vừa nghĩ tới mình đường đường là Hoàng hậu, lại lưu lạc thành giống như thái giám cung nữ, làm loại chuyện giải quyết hậu quả này, tâm tình liền cực kỳ buồn bực.
Đến từ Mị Ly, điểm nộ khí +627!
Tổ An cảm thấy xấu hổ, chuyện hôm qua thật sự quá nhập tâm, căn bản không ý thức được những cái này.
- Cám ơn...
Tổ An cũng không biết nên nói gì.
- Sau này đừng để ta phải làm loại chuyện chùi đít này nữa. Lần sau ta cũng sẽ không kiên nhẫn như vậy đâu.
Hiện tại Mị Ly nhớ tới biểu diễn ở hiện trường cả một đêm mà vẫn canh cánh trong lòng.
Tổ An cười ngượng ngùng, vội vàng nói sang chuyện khác:
- Ngươi đã tỉnh lại, vậy vì sao ngày hôm qua khi ta gặp phải nguy hiểm gọi ngươi ngươi lại không ra?
- Không phải là không chết à?
Mị Ly trợn mắt.
- Thiếu chút nữa thì chết rồi.
Tổ An nói.
- Ta đã ném ra hết con bài chưa lật, nếu không phải có Mễ lão đầu, chúng ta sợ rằng đều phải chết.
- Ngươi biết vì sao ta không ra không?
Mị Ly lãnh đạm nói.
- Bởi vì ngươi không đánh lại Thạch Nhạc Chí đó?
Tổ An hỏi dò.
Mị Ly:
- ...
Đến từ Mị Ly, điểm nộ khí +314!
Miệng của người này thực sự... Khiến người ta một lời khó nói hết.
Hừ lạnh một tiếng, nàng ta mới tiếp tục nói:
- Chỉ là một Bát phẩm nhập môn, tất nhiên không phải đối thủ của bản cung, sở dĩ không ra, chủ yếu là không muốn ngươi bởi vì sự tồn tại của ta mà sinh ra tính ỷ lại, nếu không tương lai ngươi nghĩ có ta chống lưng cho ngươi, sẽ mạo hiểm một cách không kiêng nể gì.
- Một là sẽ gia tăng phiêu lưu tử vong, hai là một khi ngươi sinh ra tâm lý ỷ lại, ngươi vĩnh viễn không thể biến thành cường đại chân chính.
Mị Ly trầm giọng nói.
- Để ta có thể sống lâu hơn một chút, một số mạo hiểm tiền kỳ là cũng đáng, nếu những cửa ải khó khăn nho nhỏ này mà ngươi cũng không thể sống sót, vậy chẳng thà chết sớm đi cho xong, cũng tránh ta sau này phải nhọc lòng.
Trong lòng Tổ An khẽ động, một nói của đối phương giống như hồng chung vang lên trong lòng trong lòng,trong đoạn thời gian này hắn không kiêng nể gì, lớn mật cấp tiến hơn trước kia rất nhiều, quả thật chính bởi vì nghĩ đến có Mị Ly bên cạnh, biết nàng ta không thể ngồi yên nhìn mình chết đi.
Một lúc sau hắn hành lễ thật sâu với đối phương:
- Thụ giáo, sau này ta sẽ không dựa vào tỷ tỷ xuất thủ nữa, mà sẽ tận lực dựa vào năng lực của mình để giải quyết vấn đề.
- Không phải tận lực, mà là nhất định phải, sau này trừ khi là nhân vật từ tông sư trở lên ra tay với ngươi, nếu không ta quyết định sẽ không giúp đỡ, hy vọng ngươi cũng hiểu được điểm này.
Mị Ly nói xong, lại mặt không biểu tình bổ sung.
- Còn nữa, sau này khi nói chuyện với ta thì mặc quần áo vào đã, đừng có ở đó vẩy đi vẩy lại!
Tổ An:
- ...
Dù là da mặt hắn đủ dày, lúc này cũng không khỏi có chút mặt đỏ tai hồng.
Có điều chú ý thấy mặt Mị Ly hơi ửng đỏ, hắn ngược lại trở nên bình tĩnh:
- Hoàng hậu tỷ tỷ, ta có chút tò mò, hiện tại ngươi đã là ở trạng thái thể linh hồn, biến ảo ra xiêm y gì đó thì ta còn có thể lý giải, nhưng vì sao lại biết đỏ mặt?
Mị Ly bỗng nhiên quay đầu đi, hung hăng lườm hắn một cái:
- Có phải tên gia hỏa ngươi rất đắc ý không? Để ta cắt cái thứ hại người của ngươi, ta xem ngươi còn đắc ý được không?
Nói xong vẫy tay một cái, thanh Thái A trực tiếp bay tới, làm bộ muốn chém tới giữa hai chân hắn.
Điều này lập tức khiến Tổ An sợ tới mức hồn vía lên mây, lập tức bỏ chạy về trên giường, kéo chăn bọc kín người mình ba tầng trong ba tầng ngoài:
- Hoàng hậu tỷ tỷ, chớ có xung động chớ có xung động, cái này liên quan tới hạnh phúc nửa đời sau của ngươi đó.
- Hả?
Mày liễu của Mị Ly dựng đứng lên, Thái A Kiếm lập tức hạ xuống hai phân.
Tổ An vội vàng giải thích:
- Ta là nói hạng háo sắc như ta nếu không làm được nam nhân, khẳng định sẽ cảm thấy sống cũng không có ý nghĩa, nói không chừng sẽ chết đi, đến lúc đó hại tỷ tỷ ngươi thì không hay.
- Đồ háo sắc?
Mị Ly hừ một tiếng.
- Tên gia hỏa ngươi cũng tự hiểu lấy mình đấy.
Thấy nàng ta thu kiếm lại, lúc này Tổ An mới thở phào nhẹ nhõm, đồng thời thầm dè bỉu, kiếm này rốt cuộc có phải của ta hay không, hiện giờ sao toàn nghe lời nàng ta vậy.
- Mặc quần áo vào, bản cung có việc muốn nói với ngươi.
Mị Ly khoanh tay mà đứng, tầm mắt không nhìn hắn nữa.
Nghe ngữ khí trịnh trọng của nàng ta, Tổ An cũng thu hồi tâm lý tinh nghịch, vội vàng cầm quần áo mặc nào, trong lúc mặc nhìn thấy mặt nàng ta đỏ ửng, trên mặt không khỏi hiện ra một nụ cười ôn nhu.
Rất nhanh liền mặc xong quần áo, hắn vội vàng hỏi:
- Hoàng hậu tỷ tỷ, chuyện gì thế.
Mị Ly xoay người lại, nhìn thấy hắn đã quần áo chỉnh tề, sắc mặt mới dịu đi mấy phần:
- Ta muốn nói vấn đề thân pháp của ngươi, lúc trước ta thấy ngươi khi khi nhau với Chương Hàm, thân phận cực kỳ quỷ mị thần kỳ, về sau khi đánh với ta, thân pháp dường như trở nên ngưng trệ hơn rất nhiều; tối hôm qua khi Thạch Nhạc Chí đó đuổi theo ngươi, tình huống như vậy lại xuất hiện một lần nữa, rốt cuộc là chỗ nào xảy ra vấn đề?
Dẫu sao thân pháp thần kỳ như vậy chính là lợi khí giữ mạng, nàng ta cũng hy vọng Tổ An biết thêm những kỹ năng này.
Nói tới cái này Tổ An lại cảm thấy phiền muộn:
- Nói ra cũng lạ, bộ thân pháp này tựa hồ là chuyên môn chế tạo ra cho thái giám.
- Thái giám?
Mị Ly sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía háng hắn, thầm nghĩ người này thì liên quan gì tới thái giám.
Mặt Tổ An đỏ lên:
- Cái này, ta nói ra ngươi không được cười đâu đấy!