Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 383: Hậu thủ (2)

Chương 383: Hậu thủ (2)


Yết hầu bị hạ cấm chế, nàng nói chuyện có chút mơ hồ không rõ.

Lúc này Tổ An mới cúi đầu nhìn về phía Kiều Tuyết Doanh:

- Ngươi thế nào rồi.Kiều Tuyết Doanh đẩy hắn ra:

- Không chết được.

Chú ý thấy vết máu ở khóe miệng nàng, Tổ An vội vàng đè thân hình nàng xuống:

- Đừng động đậy, ngươi bị thương không nhẹ, mau nội tức quy vị, điều dưỡng đi đã.

Kiều Tuyết Doanh theo bản năng muốn phản bác, nhưng cảm thấy vẻ quan tâm trong giọng nói của hắn, cuối cùng vẫn không nói gì.

Sở Sơ Nhan ở bên cạnh cũng ngạc nhiên, hai người này thật sự có chút khác thường, trước kia hai người gặp mặt kiểu gì cũng cãi vã, gần đây thậm chí còn đánh sống đánh chết, nhưng hiện tại lại không hề tranh cãi, thậm chí còn có một loại cảm giác ăn ý tới kỳ lạ.

Bùm !

Mộ tiếng vang nặng nề truyền đến, ba người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Chương Hàm lúc trước ngông cuồng tự đại không ngờ đang chật vật ngã xuống đất.

Bên kia Mị Ly chậm rãi bước về phía nó:

- Ta bị phong ấn nhiều năm như vậy, đã thề rằng chuyện thứ nhất phải làm sau khi thoát ra chính là khiến con chó trông cửa ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong!

Chương Hàm từ dưới đất đứng lên, vươn tay ra vẫy một cái về phía sau, tượng binh mã lúc trước giống như vật chết đều quay người, binh khí trong tay ra khỏi vỏ, nhắm vào Mị Ly.

Mị Ly mắt phượng hàm uy, lạnh lùng nói:

- Bản cung chính là hoàng hậu của Đại Tần, kẻ nào dám vô lễ với ta!

Nghe thấy những lời này của nàng, những tượng binh mã vốn khí thế hừng hực đó đều buông binh khí trong tay, một lần nữa quay người lại, giống như chưa phát sinh chuyện gì.

Nhìn thấy một màn này, Tổ An thầm dè bỉu, những tượng binh mã này là quân đội không có tiết tháo nhất mà hắn từng thấy.

Chương Hàm hiển nhiên cũng bất ngờ đối với chuyện này, chỉ thấy nó vô cùng phẫn nộ rít gào về phía những tượng binh mã đó:

- Nàng đã bị bệ hạ phế rồi, các ngươi còn sợ cái gì?

Cho dù hắn liên tục gào thét, đáng tiếc những tượng binh mã đó vẫn như vật chết, một chút phản ứng cũng không có.

Mị Ly dừng bước, thuận tay vạch một cái trước người, chỉ thấy một đạo hồng mang hiện lên, hai tay cầm thương của Chương Hàm bỗng nhiên gãy lìa, sau đó rơi thẳng xuống đất.

Tổ An và hai nàng ở bên cạnh cùng trợn tròn mắt, phải biết rằng Chương Hàm đối với bọn họ mà nói là tồn tại hoàn toàn không thể địch nổi, lúc trước thậm chí căn bản không cần xuất lực đã ngược đãi cho bọn họ phải kêu cha gọi mẹ, kết quả hiện tại lại bị Mị Ly phất tay áo một cái đã chặt đứt hai tay?

Sự tương phản trước sau thật sự quá lớn, tạo thành lực trùng kích thị giác rất mạnh cho ba người.

Mị Ly nhàn nhã vuốt ve ngón tay ngọc của mình, giống như vừa rồi khiến trên tay nàng dính thứ gì đó không sạch sẽ, môi son hé mở, chậm rãi nói:

- Tiếp theo ta sẽ cắt chỗ nào của ngươi nhỉ?

Chương Hàm lùi lại mấy bước, có điều không có loại hoảng sợ như trong tưởng tượng, mà là có một loại kiên quyết:

- Không sai, ta không phải là đối thủ của ngươi, nhưng ngươi cho rằng năm đó bệ hạ không để lại hậu chiêu gì ư?

Mắt phượng của Mị Ly nghiêm lại:

- Hậu chiêu?

Chương Hàm chậm rãi nói:

- Năm đó lúc ban đầu bệ hạ còn nhớ tình nghĩa ngày xưa, chỉ phong ấn nương nương, không hạ sát thủ...

Hắn còn chưa nói hết đã bị Mị Ly cười lạnh cắt ngang:

- Nói cứ như là hắn giết được ta vậy!

Chương Hàm đáp:

- Không sai, lúc ban đầu bệ hạ đích xác không thể giết ngươi, chỉ có thể phong ấn, nhưng về sau bệ hạ tìm được thứ có thể giết ngươi, có điều niệm tình ngươi đã bị phong ấn, liền giao thứ đó cho ta bảo quản, phòng bị tương lai khi cần đến, không ngờ thật sự vẫn phải dùng.

- Ta cũng muốn nhìn xem thứ gì giết được bản cung!

Mị Ly cười lạnh một tiếng, hiển nhiên không coi ra gì.

Chương Hàm bật cười:

- Nương nương có từng nghe qua Tương Phi Hồng Lệ không?

- Tương Phi Hồng Lệ?

Mị Ly nhướng mày, hiển nhiên trong trí nhớ không có ấn tượng gì với cái này.

- Nương nương tất nhiên không có ấn tượng rồi, bởi vì đây là chuyện sau khi nương nương bị phong ấn mới phát sinh.

Chương Hàm lâm vào hồi ức.

- Năm đó có một lần khi Hoàng thượng đi tuần, ở Tương Sơn Từ gặp phải gió lớn, cơ hồ không thể qua sông. Hoàng thượng hỏi Đại tế ti 'Tương Quân là thần gì?', Đại tế ti trả lời ' Nghe nói là nữ nhi của Nghiêu, thê tử của Thuấn, mai táng ở đây'.

- Hoàng thượng vô cùng tức giận Tương Quân này, cho rằng là đang cố ý đối nghịch với hắn, thế là liền phái người chặt hết toàn bộ cây trên Tương Sơn.

- Đúng lúc này trên trời rơi xuống một giọt nước màu đỏ, đất đai của tòa Tương Sơn cơ hồ là biến thành màu đỏ với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, phàm là binh lính dính phải đều hóa thành tro bụi, lần đó vệ đội bên cạnh hoàng thượng tử thương hơn nửa, ngay cả bản thân Hoàng thượng cũng thiếu chút thì gặp tai ương, sau mới có câu Tương Quân tức giận, đánh xuống thần phạt.

Hoàng thượng phái Đại tế ti dẫn một đám người tu hành từ ngọn núi đỏ đó tinh luyện ra ba giọt kịch độc, đặt tên là Tương Phi Hồng Lệ, Hoàng thượng tự mình dùng một giọt, hai giọt còn lại thì giao cho ta bảo quản, dự phòng ngươi đột phá phong ấn mà ra.

Mị Ly hừ một tiếng:

- Nói nghe rất thần, ta không tin có độc gì lại lợi hại như vậy.

Chương Hàm thở dài một tiếng, nhìn về phía đầm nước:

- Năm đó trận chiến Chương Hu thất bại, hai mươi vạn Tần quân bị lừa giết, nhưng Tần quân chính là bộ đội tinh nhuệ đứng đầu thiên hạ, bên trong cao thủ nhiều như mây, cho dù buông vũ khí, lại há có thể dễ dàng bị lừa giết như vậy.

Trong lòng Mị Ly khẽ động, thốt ra:

- Chẳng lẽ lúc trước ngươi cũng dùng độc này?

- Không sai.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất