Chương Hàm gật đầu, trong giọng nói vẫn mang theo vẻ run rẩy.
- Một giọt, chỉ dùng một giọt 'Tương Phi Hồng Lệ', hai mươi vạn Tần quân tinh nhuệ cao thủ nhiều như mây trong một đêm liền tan thành mây khói, hai mươi vạn.
Mị Ly bỗng nhiên biến sắc, nâng tay phải lên, chú ý thấy lòng bàn tay không biết từ lúc nào có một đồ án giọt lệ màu đỏ, một nửa bộ phận dưới giọt lệ bỗng nhiên vươn dài ra một sợi dây nhỏ màu đỏ, dọc theo cánh tay của nàng một mực lan lên trên.
- Cút ra ngoài cho ta!
Nàng quát to một tiếng, một cỗ khí thế vô cùng cường đại đột nhiên tản ra, sau đó nguyên khí màu đen từ đầu vai mãnh liệt trào xuống, trong nháy mắt liền bao bọc lấy sợi dây nhỏ đó, muốn một phát bức ra.
Tu vi tới trình độ này của nàng, đại đa số độc dược đều đã không còn bất kỳ ý nghĩa gì.
Có điều nàng rất nhanh liền nhíu mày, sợi dây hồng đó tuy nhỏ, nhưng vô cùng sắc bén, nguyên khí dồi dào của mình vừa chạm tới liền tan rã không còn thấy bóng dáng tăm hơi, nàng sử ra khí lực cả người, cũng chỉ có thể làm chậm tốc độ lan ra một chút mà thôi.
- Vô dụng thôi, Tương Phi Hồng Lệ chính là độc dược chân thần, ngay cả địa tiên cũng bị độc chết, ngươi làm sao mà chống cự được.
Thanh âm của Chương Hàm không có quá nhiều vui sướng, ngược lại có một loại phiền muộn và sợ hãi khó hiểu, hiển nhiên dùng độc này khiến hắn nhớ tới cố sự ngày xưa, các loại cảm xúc áy náy ảo não cùng xộc lên trong lòng.
Ba người vốn ở bên cạnh xem náo nhiệt cũng lập tức ngây người, lúc trước nhìn thấy Mị Ly ra sân khệnh khạng hò hét, dễ dàng đánh cho Chương Hàm thành chó, kết quả lại nghênh đón một nghịch chuyển kinh thiên?
Tổ An thầm nghĩ, tuy Mị Ly hơi dữ dằn, nhưng đối với mình mà nói, Chương Hàm vẫn đáng sợ hơn, cho nên hắn rất khó chấp nhận kết cục này, vội vàng nói:
- Mau chặt đứt tay đi, để tránh độc khí công tâm!
Chương Hàm hừ lạnh một tiếng:
- Nếu Tương Phi Hồng Lệ mà dễ phá giải như thế, vậy cũng không được gọi là kịch độc có thể khiến địa tiên vẫn lạc. Từ khoảnh khắc nàng trúng độc, độc tính kỳ thật đã lan ra toàn thân, chém đứt tay cũng vô dụng.
Mị Ly quay đầu lại, một đôi mắt phượng quan sát Tổ An:
- Ngươi không hy vọng ta chết à?
Tổ An đáp:
- Sao ta lại hy vọng hoàng hậu tỷ tỷ chết chứ, cái khác không nói, chỉ là từ góc độ mỹ hình mà nói, nhìn ngươi vẫn thấy cảnh đẹp ý vui hơn Chương Hàm.
Sở Sơ Nhan và Kiều Tuyết Doanh ở bên cạnh ngơ ngác nhìn nhau, thầm nghĩ người này đúng là to gan lớn mật, ngay cả nữ cương thi cường đại như vậy cũng dám đùa giỡn?
Theo các nàng, người bình thường khẳng định là không sống được lâu như vậy, Mị Ly hiển nhiên chính là cương thi giống như Chương Hàm, chỉ có điều bộ dạng của nàng đẹp hơn cương thi bình thường rất nhiều.
Chương Hàm lại không nói gì, không ai có thể bị chê xấu mà vẫn thờ ơ.
Đến từ Chương Hàm, điểm nộ khí +444!
- Tự tìm cái chết!
Chương Hàm hóa thành một đạo hắc khí lao về phía Tổ An, cho dù hắn không có hai tay, nhưng tu vi của hai bên chênh lệch lớn như vậy, đừng nói là chấp hai tay, cho dù chấp cả hai tay hai chân cũng có thể dễ dàng giết chết hắn.
Tổ An cũng có thể thi triển thân pháp tránh thoát được, nhưng vừa nghĩ tới nếu mình né tránh, Kiều Tuyết Doanh và Sở Sơ Nhan ở phía sau sẽ thế nào? Thế là đành phải cắn chặt răng, cầm Thái A Kiếm lúc trước có được nghênh đón.
Xa xa Mị Ly vung ống tay áo bên trái, Thái A Kiếm trong tay hắn giống như có được kêu gọi, trong phút chốc từ trong tay hắn bay ra, giống như một đạo thiểm điện, trực tiếp đâm vào ngực Chương Hàm, lực trùng kích cường đại mang theo cả người Chương Hàm bay ngược ra sau, cuối cùng thì trực tiếp đóng đinh trên vách đá.
Chương Hàm cúi đầu nhìn Thái A Kiếm trước ngực, đầu tiên là vẻ mặt không thể tin được, có điều rất nhanh lại trở nên thoải mái, miệng lẩm bẩm nói:
- Chết cũng tốt, chết cũng tốt, còn sống cũng dày vò, dày vò mấy ngàn năm, cũng nên chết rồi...
Thanh âm dần dần trở nên trầm thấp, cuối cùng gục đầu xuống, không còn khí tức.
Tổ An không nhịn được giơ ngón tay về phía Mị Ly:
- Không ngờ một chiêu đã giết được Chương Hàm cường đại như vậy, sự kính ngưỡng của ta đối với hoàng hậu tỷ tỷ giống như nước sông cuồn cuộn...
- Cuộn cái đầu ngươi!Còn chưa nói hết đã bị Mị Ly cắt ngang.
- Muốn giết nó nào có dễ dàng như vậy, nói đến cùng là bản thân nó không muốn sống mà thôi.
Nghe thấy nàng nói vậy, Tổ An không nhịn được quay đầu nhìn về phía Chương Hàm trên vách đá, trong nhất thời bỗng nhiên có chút cảm thông cho nó.
Năm đó khi đế quốc nguy nan rời núi, cứu vãn tòa nhà sắp đổ, mắt thấy sắp thành cứu thế chủ của Đại Tần, ai ngờ sau một hồi đại bại phải đầu hàng kẻ địch, còn làm hại hai mươi vạn chủ lực cuối cùng của Đại Tần đều bị lừa giết.
Anh hùng đế quốc lập tức trở thành tội nhân đế quốc, chắc hẳn trong tâm hắn cũng vô cùng thống khổ.
Bản năng cầu sinh khiến hắn lựa chọn kéo dài hơi tàn, nhiều năm như vậy sống một cách người không ra người, quỷ không ra quỷ, hôm nay hôm nay, bởi vì mình giả dạng Doanh Chính, lại thêm Mị Ly tiếp xúc phong ấn, còn có đó hai mươi vạn vong linh tìm hắn báo thù, các loại người và việc quen thuộc khiến hắn giống như về tới năm đó, cuối cùng triệt để ép sập tâm lý hắn, lựa chọn đối mặt với tử vong.Giống như là nghe thấy tiếng lòng của hắn, biết được người ta thấu hiểu, thân thể của Chương Hàm bỗng nhiên vỡ nát, hóa thành bột phấn hóa thành phiêu tán theo gió.
Theo sự tử vong của nó, dây thừng màu đen đang trói Sở Sơ Nhan cũng biến mất, Tổ An vội vàng cứu nàng từ trên tế đài xuống:
- Lão bà ngươi không sao chứ?