Chương 137: Thượng giai huyền quyết
Phương Hành từ đáy lòng không muốn giao tiền chuộc cho Thân Kiếm, bất quá bởi vì trong lòng hắn hiểu được, chuyện này chính là bởi vì Kim Ô mà có, đối với mình mà nói có thể giúp Kim Ô đem chuyện này che dấu đi chính là thành công lớn nhất, vì vậy hắn khiêm tốn hiếm thấy, ẩn trong đám người, không gây chuyện lung tung, coi như mình là một gã Thanh Vân Tông đệ tử bình thường, tùy ý để Tiếu Kiếm Minh xử lý chuyện này thôi.
Tiếu Kiếm Minh nghe nói mình có thể giữ lại túi trữ vật, trong lòng dễ chịu chút ít, cuối cùng chính mình không cần giao ra túi trữ vật.
Nhưng nếu để hắn tới hạ mệnh lệnh này, cũng vốn có chút khó có thể mở miệng.
Hồng y tiểu cô nương thấy Thanh Vân Tông đệ tử đều lặng yên không mở miệng, cười hì hì, hướng hung nô phía sau nháy mắt.
Hung nô lập tức nhấc lên Thân Kiếm, bàn tay to như quạt hương bồ tát vào mặt hắn.
- Ba " " ba " hai cái, Thân Kiếm nhất thời miệng đầy là máu, răng rớt ba bốn cái, nhất thời liều mạng kêu lên:
- Tiếu sư huynh... Tiếu sư huynh... Chư vị sư huynh đệ, cầu các ngươi, mau cứu ta đi...
- Ai, giao ra đi!
Thư Văn cốc Bì Quân Tử bỗng nhiên thở dài một tiếng, đem túi trữ vật của mình ném ra ngoài.
Thân Kiếm vô luận như thế nào, cũng là đệ tử Thư Văn cốc, hắn là dẫn đầu, không thể bỏ mặc, hơn nữa, hắn cũng đã nhận ra, Tiếu Kiếm Minh đã động tâm, chẳng qua không có mặt mũi hạ mệnh lệnh này, chính mình dẫn đầu làm, Tiếu Kiếm Minh nói vậy cũng sẽ cảm kích mình, dù sao đối thủ mạnh như thế, dù là mình muốn giữ lại túi trữ vật cũng căn bản là chuyện không thể nào.
Hơn nữa, túi trữ vật của các đệ tử Thư Văn cốc hy sinh, đều ở trên người hắn, vì vậy hắn chỉ cần ném một cái ra là đủ, vì vậy cử động lần này mặc dù rất mất thể diện, nhưng tổn thất thực sự cũng không lớn.
Thấy có người đi đầu, mà Tiếu Kiếm Minh im lặng không lên tiếng, giống như lặng yên đồng ý, những đệ tử Thư Văn cốc khác đều làm theo.
Những đệ tử này giao ra túi trữ vật chính là tất cả tài phú của mình, cũng không thể không đau lòng.
- Giao ra đi!
Phong Thanh Vi cũng bất đắc dĩ thở dài một tiếng, ném ra một cái túi trữ vật, sau đó tất cả đệ tử Sơn Hà cốc cũng ném ra.
Đệ tử khác tự nhiên sẽ làm theo, đối phương lợi hại hơn mình, hơn nữa nhìn qua còn không thèm để ý chuyện giết người, chính mình không giao cũng không được.
Ngay cả Hứa Linh Vân cũng giao ra túi trữ vật của bản thân, Phương Hành bỗng nhiên kéo tay áo của nàng, hướng nàng nháy mắt mấy cái, đưa tay ném hai cái túi trữ vật ra ngoài, Hứa Linh Vân lúc này mới tỉnh ngộ, trên người tiểu quỷ này có bảy tám túi trữ vật cơ mà, hắn thay mình ném một cái, cũng tiết kiệm chính mình trong túi trữ vật bảy tám năm qua tích lũy, trong lòng tuy có chút ít bất đắc dĩ, nhưng cũng không thiếu cảm kích.
- Ha ha. người tu hành Sở vực đều là một đám yếu mềm ra?
Hai đại hán Linh Động tầng bảy ngồi trên con dơi đen nở nụ cười, chia ra thi triển Dẫn lực thuật một trảo, đầy đất túi trữ vật nhất thời bay lên, hai người bọn họ ngồi ở trên lưng dơi đen, từng bước từng bước đếm, đồng thời nhìn số người trên mặt đất, tựa như tính toán xem có ai không nộp hay không, đếm tới cuối cùng, lại là tổng cộng có hai mươi sáu cái túi trữ vật.
Trừ Tiếu Kiếm Minh không giao ra, còn dư lại hai mươi sáu người đều cũng giao ra đây.
- Ha ha, Long sư đệ, chúng ta có chín người, cũng chỉ có hai mươi sáu cái túi trữ vật, không đủ phân chia a...
Bên trái đại hán bỗng nhiên hắc hắc nở nụ cười, hướng người bên phải nháy mắt.
Người bên phải hiểu ý, không có hảo ý nhìn hướng Tiếu Kiếm Minh, nói:
- Không sai, thêm một cái nữa là tốt rồi!
Bọn họ hiển nhiên muốn đem túi trữ vật của Tiếu Kiếm Minh cũng đoạt lấy, dù sao Tiếu Kiếm Minh vừa nhìn chính người có tu vi cao nhất nơi này, nếu nói là trong túi trữ vật có đồ tốt, tất nhiên cũng là nhiều nhất, có thể một cái đã bằng mười người khác.
Tiếu Kiếm Minh sắc mặt xanh mét, không nói một lời, lúc này hắn tự nhiên sẽ không tự mình chuốc lấy cực khổ.
Bên phải đại hán thấy Tiếu Kiếm Minh không nói, cố ý nói:
- Nếu chuộc người, vậy thì hai mươi bảy túi trữ vật mới có thể chuộc được cả người, túi trữ vật thiếu một cái, không thể cho hắn một người đầy đủ, làm ăn chính là công bình mới tốt nhất, hung nô, ngươi đem chân tên kia bẻ một cái, coi như bữa ăn tối sao, còn dư lại trả cho bọn hắn là được!
Hung nô nghe xong, cười hắc hắc, trong mắt hung tàn mãnh liệt, đưa tay nắm lấy chân Thân Kiếm.
Thân Kiếm sợ hãi hồn bay lên trời, hai cái tát thì hắn còn chịu được, nếu mất một chân thì đúng là không thể nào chấp nhận, vội vàng quát to lên:
- Tiếu sư huynh... Tiếu sư huynh cứu mạng a...
Vừa giãy dụa, vừa hướng Tiếu Kiếm Minh nhìn sang, nhưng chợt thấy Tiếu Kiếm Minh ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn, Thân Kiếm nhất thời trong lòng lạnh lẻo, biết Tiếu Kiếm Minh đã hận chính mình.
Nhưng hung nô rõ ràng cảm giác giống như dã thú đang giữ chặt chân trái của mình, tựa như thật muốn giật xuống, hắn trái tim sợ hãi tột đỉnh, trong tuyệt vọng, bỗng nhiên linh quang chợt lóe, lập tức hét lớn:
- Có... còn có túi trữ vật...
Vừa nói, liều mạng, thoáng cái chỉ hướng Phương Hành trong đám người, kêu lên:
- Chỗ của hắn có... Còn có bảy tám...
- Sao?
Một nhóm người này lập tức ánh mắt lẫm lẫm nhìn về Phương Hành trong đám người, hù dọa người chung quanh Phương Hành lập tức cũng né ra thân thể.
- Tên tiểu quỷ như vậy, lại có bảy tám túi trữ vật ư?
Trên dơi đen, đại hán phía bên phải nghi hoặc nhìn Phương Hành.
Thân Kiếm gấp đến độ kêu to:
- Không sai, hơn nữa trong túi trữ vật hắn tất cả đều là bảo bối, mộng hồn thảo cũng có hơn ngàn gốc...
- Bá...
Hai đại hán trên lưng dơi đen ánh mắt chợt lóe, bình tĩnh nhìn ở Phương Hành, âm trầm cười nói:
- Tiểu quỷ, mau giao ra đây!
Thanh Vân Tông đệ tử không người dám nói chuyện giúp cho Phương Hành, đều ánh mắt phức tạp nhìn tới Phương Hành.
Thậm chí có người nhìn có chút hả hê, nghĩ thầm cũng cảm ơn một câu của Thân Kiếm, nếu không túi trữ vật của chúng ta cũng giao ra ngoài, tiểu quỷ này chính mình còn giữ nhiều như vậy, vậy chúng ta chẳng phải chịu thiệt thòi lớn ư?
Mà Phương Hành lúc này cũng tức tới tức tám khiếu bốc khói.
Không dùng tốc độ nhanh nhất chém chết tên vương bát đản Thân Kiếm này, tuyệt đối là chuyện sai lầm lớn nhất của mình trong cuộc đời này!
Mắt thấy ánh mắt của đối phương đều tập trung vào trên người mình, hiển nhiên là số lượng "Hơn ngàn gốc" mộng hồn thảo dẫn động lòng tham của bọn hắn, tất nhiên sẽ không bỏ qua mình, Phương Hành trong bụng có chút không cam lòng, bỗng nhiên con ngươi đảo một vòng, "Sưu" một tiếng chạy trốn ra ngoài, Dẫn lực thuật thi triển, cả người bay vút mà lên, hướng tế đàn khổng lồ bên cạnh xông tới.
- Hắc hắc, muốn chạy trốn sao?
Đám người kia hiển nhiên cũng không thèm để ý, bọn họ có dơi đen làm tọa kỵ, căn bản không sợ Phương Hành chạy thoát.
Từ từ khu sử dơi đen, không nhanh không chậm đuổi theo.
Phương Hành bò lên trên đỉnh tế đàn cao ba mươi trượng, đã có ba bốn con dơi đen tiến tới gần hắn, nhưng Phương Hành nghĩ đến cũng không phải là chạy trốn, hắn lôi kéo áo choàng, lập tức đem bảy tám túi trữ vật của mình cũng cầm ra ngoài, cầm đầy hai tay, sau đó để sát vào miệng tế đàn, hét lớn:
- Đừng tới đây, tới nữa ta sẽ ném xuống, các ngươi một cái cũng không nhận được...
Bách Thú Tông môn nhân nhất thời ngạc nhiên, hoàn toàn không nghĩ tới tiểu quỷ này lại làm như thế...
Đây là muốn phá phủ trầm chu sao?
- Tiểu quỷ, đừng nói ngươi ném tất cả, cho dù ngươi ném đi một cái, ta cũng sẽ làm cho ngươi sống không bằng chết!
Bên trái đại hán cười lành lạnh nói, thanh âm hung tàn, hiển nhiên không phải là nói giỡn.
Phương Hành vừa nghĩ, làm như vậy quả thật không hù dọa được bọn họ, tâm niệm khẽ động, bỗng nhiên từ trong đó một cái túi trữ vật, móc ra một cuốn sách ố vàng, đưa tới trên miệng tế đàn, kêu lên:
- Hừ, những túi trữ vật này không hù dọa được các ngươi, nhưng ta dám cam đoan, cuốn cao cấp huyền quyết bí... Âm Dương... Âm Dương Hòa Hợp này rơi mất, các ngươi nhất định hối hận cả đời...
- Cao cấp huyền quyết?
Đột nhiên, không chỉ có hai vị đại hán trên dơi đen, những môn nhân khác của Bách Thú Tông cũng đồng thời ngơ ngẩn.
Trong mắt thanh niên cẩm y, thậm chí phóng ra hai đạo tinh quang.
Về phần đệ tử Thanh Vân Tông, thì có chút mê mang: Âm Dương Hòa Hợp... là thứ gì?
Phương Hành phẫn uất hướng Tiếu Kiếm Minh nói:
- Tiếu sư huynh, ngươi chớ trách ta, Thân Kiếm đúng là chẳng ra gì, lại muốn bán đứng ta, không có biện pháp, ta chỉ nhớ ra được phương pháp này để hù dọa bọn họ, Âm Dương Hòa Hợp là thứ quý giá nhất của chúng ta chuyến này, ta cũng không tin bọn họ không động tâm... Tiếu sư huynh ngươi đi mau, đi mời các trưởng lão tới đối phó bọn họ, nơi này để ta cản trở...
Tiếu Kiếm Minh thoáng cái cũng mê mang, tiểu quỷ này nói chuyện thật sự quá giống như thật.
- Tiểu quỷ, ngươi thật có thượng giai huyền quyết ư? Cầm đến cho ta xem!
Cẩm bào thanh niên cưỡi dơi đen, từ từ nhích tới gần, khẩu khí lành lạnh.
- Cách ta xa một chút... Nếu không... Nếu không ta thật sự ném xuống!
Phương Hành tựa như phi thường sợ hãi, run giọng kêu lên, tay cách miệng tế đàn càng gần một chút.
Cẩm bào thanh niên nhất thời thân thể hơi cứng lại, còn thật không dám chọc giận tiểu tử này, đem thượng giai huyền quyết sắp tới tay ném mất.
Hắn thật ra cũng bởi vì cảm giác một chuyến đi không được gì, trong lòng bị đè nén, mới đem đám người tu hành Sở vực tới trút giận, đoạt túi trữ vật của bọn họ, cũng chỉ để cho đỡ buồn mà thôi, nhưng không nghĩ tới, chuyện đột nhiên biến hóa, thế nhưng trong lúc vô tình thấy được một quyển thượng giai huyền quyết, nếu đây là thật, chính mình đã phát tài rồi, Thú Vương Đỉnh tìm không được cũng không sao cả.
Cũng vì vậy, mặc dù trong lòng hắn còn có chút hoài nghi, nhưng cũng không dám khinh thường.
- Tiểu quỷ, đem pháp quyết này đưa cho ta... Không, cho ta sao lại một phần, ta sẽ tha cho các ngươi rời đi, toàn bộ túi trữ vật đều trả lại cho các ngươi!
Thanh niên cẩm y lành lạnh nói.
- Ta... Ta không cho, ta không tin được các ngươi, trước để sư huynh đệ của ta rời đi đã...
Phương Hành bộ dáng đại nghĩa lẫm nhiên.
Thanh Vân Tông đệ tử trong lòng cực kỳ cảm động, lại không quản huyền quyết trong tay Phương Hành có phải thật hay không, chỉ cần có thể làm cho mình an toàn rời đi, đây cũng là buôn bán lời a, nếu có thể cầm túi trữ vật rời đi, vậy thì càng tốt hơn...