Chương 238: Ta thật là Đạo Cơ màu vàng!
- Ta coi thường tiểu quỷ kia!
Sở Thái Thượng ngự mây cùng đám người Sở Hoàng Thái Tử trở về Hoàng Đạo Viện, sắc mặt Sở Hoàng Thái Tử đạm mạc nói:
- Vốn cho rằng hắn chỉ là một hạ nhân của Bách Thú Tông, ẩn tàng chút ít tu vi, muốn lẻn vào Đại Tuyết Sơn mưu cầu cơ duyên, lại không nghĩ tới, hắn lại nhận được Vạn La Lão Tổ tán thành nhanh như vậy, có thể thấy được người này quả thật có chút mưu lược, không thể coi như không quan trọng!
Sắc mặt của Sở Thái Thượng cũng âm trầm nói:
- Tuy Vạn La lão quái bình thường cười toe toét, lại không phải là người có thể đơn giản đắc tội, tiểu quỷ kia đã có hắn trông nom, ngươi tạm thời không nên động hắn, để tránh hỏng đại sự, việc cấp bách là giúp Từ Nhi đoạt được tư cách kế thừa Long Huyền Cầm, khó khăn lắm mới nói động Hồ Cầm lão nhân, không thể bỏ qua cơ hội tốt!
Sở Hoàng Thái Tử khẽ gật đầu nói:
- Vâng, lão tổ, ta xem qua thi thể mấy nô tài kia, kết luận trên người tiểu quỷ kia chắc chắn có một Huyền khí tà dị, lúc này mới nhất thời xúc động, làm chuyện sai lầm, sẽ không còn có lần sau! Chỉ là tiểu quỷ này lại không giết không thể, hắn khinh ta thì thôi, lại dán loạn đạo tâm của ta, tội không thể tha thứ, không giết người này, đạo tâm của ta thủy chung có bóng mờ!
Sở Thái Thượng nhìn Sở Hoàng Thái Tử, cũng không răn dạy, biết hậu bối của mình kết thành Đạo Cơ màu vàng, căn cơ còn tốt hơn mình năm đó, tương lai thành tựu chỉ sợ còn có thể trên mình, hơn nữa tính tình thông minh, xử sự trầm ổn, cũng không cần mình tận lực dạy bảo cái gì, liền gật đầu nói:
- Chính ngươi nhìn mà làm là được!
Sở Từ nghe hai người nói chuyện, cảm thấy có chút quái dị, ẩn ẩn cảm thấy tuy tiểu quỷ kia đáng giận, nhưng bị hoàng huynh của mình hận như vậy, lại đáng được đồng tình...
- Ta nói sao tiểu tử ngươi lại biết gây chuyện như vậy?
Sau khi đám người Sở Hoàng Thái Tử rời đi, Vạn La lão quái dẫn Phương Hành vào trong đại điện, nhìn như trách cứ, nhưng có chút lo lắng nói.
Trải qua chuyện này, hắn cũng xem trọng Sở Hoàng Thái Tử hơn một chút, một thanh niên vì giữ gìn đạo tâm của mình, có thể ở dưới cơn thịnh nộ, nhanh chóng tỉnh táo lại, hành lễ nhận lầm, không thể nghi ngờ là cực kỳ có tiềm lực, ngay cả hắn cũng kiêng kị.
Hơn nữa, tuy Sở Hoàng Thái Tử này quỳ lạy bồi tội, nhưng lại không có gì ảnh hưởng gì với thanh danh của hắn, dù sao cũng là một Trúc Cơ cảnh tuổi không quá 30, quỳ lạy một Kim Đan lão quái hơn tám trăm tuổi, cũng không phải một sự tình mất mặt, bất luận là ai nghe, cũng chỉ giơ ngón tay cái nói một tiếng biết sai có thể thay đổi, rất tốt.
Kể từ đó, đạo tâm của hắn không chỉ không dao động, ngược lại càng kiên cố.
So sánh với đó, đồ đệ của mình lại để cho người đau đầu, không phải bảo hắn ở trong Vạn La Điện quét rác sao?
Lúc nào đi ra ngoài cướp giết Âm Thị của Sở Vương Đình?
Phương Hành thấy Vạn La lão hỏi, giải thích:
- Bọn hắn cướp giết ta trước!
Vạn La lão quái phất tay nói:
- Được rồi, ngươi cũng đừng nói với ta những sự tình vô bổ này, giết thì giết, chỉ là ngươi phải cẩn thận, Sở Hoàng kia là Đạo Cơ màu vàng duy nhất của Sở Vương Đình trong mấy trăm năm gần đây, không phải nhân vật đơn giản, ngươi trêu chọc hắn, là một chuyện phiền toái, lão phu muốn toàn lực bổ khuyết môn thần thông kia, không thể lúc nào cũng trông chừng ngươi!
Phương Hành cười hắc hắc nói:
- Nếu như cần ngài lúc nào cũng phải bảo vệ mới có thể sống sót, vậy làm sao có tư cách kế thừa cơ duyên của ngài?
Con mắt Vạn La lão quái sáng ngời, cười nói:
- Nói rất hay, đã nâng ta còn thuận đường khoa trương mình, trẻ nhỏ dễ dạy, trong khoảng thời gian này ngươi ở trong Vạn La Điện cho ta, môn thần thông kia cũng sắp hoàn thiện, đến lúc đó lại đưa ngươi vào Ngộ Đạo Viện tìm hiểu thử xem, nếu có thể tu thành, thực lực nhất định tăng nhiều, cũng không phải là không có cơ hội đối kháng thiên kiêu của Vương Đình!
Phương Hành hừ một tiếng nói:
- Kỳ thật chỉ cần tu vi của ta đạt tới Trúc Cơ cảnh tầng hai, thì không cần sợ hắn!
Vạn La lão quái nao nao nói:
- Ngươi biết Sở Hoàng Thái Tử kia, là Đạo Cơ màu vàng không? Hơn nữa hắn đã là Trúc Cơ tầng ba đỉnh phong, chỉ thiếu chút nữa là bước vào Trúc Cơ trung kỳ, nói là vô địch Trúc Cơ sơ kỳ cũng không quá...
Nói đến chỗ này, lông mày có chút nhíu lại hỏi:
- Đúng rồi, lão phu còn chưa hỏi qua, ngươi đến tột cùng là Đạo Cơ gì? Màu đỏ hay không tỳ vết?
Lúc đầu, Đạo Cơ của Phương Hành bị Sát Linh vấy bẩn, sát khí dây dưa, ngay cả Vạn La lão quái cũng không thể nhìn ra, chỉ phán đoán Đạo Cơ của Phương Hành ít nhất cũng là màu đỏ thượng phẩm, đủ để tu luyện pháp môn mình chuẩn bị cho hắn, nếu mình lại trợ lực, đạt tới thượng phẩm không tỳ vết cũng không phải vấn đề, bởi vậy hắn không có cẩn thận xem xét qua.
Cho đến hôm nay, nghe Phương Hành nói một người chém hai Âm thị Trúc Cơ cảnh, mới hỏi rõ ràng.
Phương Hành suy nghĩ, nghĩ thầm mình là Đạo Cơ màu tím hạ phẩm, nhưng bị Sát Linh vấy bẩn, linh lực của Đạo Cơ bị suy yếu, có thể phát huy ra chỉ tương đương với Đạo Cơ màu vàng, cộng thêm tư tưởng thổ phỉ, cảm giác phải lưu cho mình chút ít át chủ bài, nên rất khiêm tốn nói:
- Kỳ thật cũng bình thường, miễn cưỡng tới Đạo Cơ màu vàng mà thôi...
Vạn La lão quái khinh bỉ nói:
- Ở trước mặt lão phu còn cần khoác lác sao?
Phương Hành bó tay nói:
- Thật sự là Đạo Cơ màu vàng a...
Vạn La lão quái cười lạnh, thò tay đặt ở trên bả vai hắn, nói:
- Vận lực!
Phương Hành bất đắc dĩ, đành phải vận chuyển linh lực Đạo Cơ, ầm một tiếng, linh lực Đạo Cơ cường đại gào thét vận chuyển, đánh thẳng vào lòng bàn tay của Vạn La lão quái, nhưng linh lực Đạo Cơ cường đại kia, ở dưới lòng bàn tay của Vạn La lão quái lại bị đơn giản hóa giải, ngược lại lực lượng bị hắn sờ thông thấu, có chút kinh ngạc nói:
- Linh lực mạnh mẽ, chẳng lẽ là thượng phẩm không tỳ vết?
Phương Hành sắp khóc lên nói:
- Thật sự là Đạo Cơ màu vàng!
Vạn La lão quái đánh giá nét mặt của hắn, ngắt lời nói:
- Vừa nhìn đã biết là nói dối, đừng nghĩ lừa gạt lão phu!
Phương Hành có chút bất đắc dĩ, nghĩ thầm mình thật là đang nói láo...
Vạn La lão quái nói:
- Ngươi cũng không nên nản chí, Sở Hoàng có thể kết thành Đạo Cơ màu vàng, một là vận khí, hai là mượn nhờ linh quật của Vương Đình, có thể ngộ nhưng không thể cầu, trên thực tế Đạo Cơ thượng phẩm không tỳ vết đã rất khó được, Sở Vực trăm năm qua, người kết thành Đạo Cơ thượng phẩm không tỳ vết, cũng chỉ có nữ oa thiên phú dị bẩm của Tiêu gia kia, ngươi có thể có thành tựu như thế, đã rất là không dễ dàng, không biết thời điểm ngươi ở Thanh Vân Tông sư phó là ai? Có thể giúp ngươi đánh xuống trụ cột kiên cố như thế?
Phương Hành nghĩ thầm sự tình Thập Nhất thúc đã không phải bí mật gì, nên không cần phải giấu diếm, trung thực hồi đáp:
- Là Thập Nhất thúc, tên Bạch Thiên Trượng, ngài nghe nói qua chưa? Hắn rất lợi hại a...
- Là người kia?
Vạn La lão quái nao nao, thần sắc có chút trang nghiêm nói:
- Ba trăm năm trước ta gặp qua hắn một lần, xác thực cao thâm mạt trắc, lai lịch cực kỳ thần bí, ngươi có thể được hắn dạy dỗ, cũng là cơ duyên không nhỏ, lão phu và hắn chung thu một đồ, cũng coi như vinh hạnh!
Về sự tình của Thanh Vân Tông, Vạn La lão quái cũng không nhiều lời, chỉ dặn dò Phương Hành một chút, bảo hắn nhất định phải cẩn thận, người trong Sở Vương Đình, không chỉ là người tu hành đơn thuần, làm việc không từ thủ đoạn, không thể dự đoán như lẽ thường.
Phương Hành nghe, cười hì hì đáp ứng, ẩn ẩn có chút cảm kích.
Lúc này đây sau khi cướp bóc, hắn chắc chắc mình sẽ không xảy ra sự tình, dù sao trước đó đã cân nhắc qua, từ tu vi hiện tại của mình đến xem, ở trong trẻ tuổi đồng lứa vẫn rất ít ỏi, Vạn La lão quái cần mình thay hắn đi làm sự kiện kia, chưa chắc có thể tìm được người khác thay thế, vậy thì nhất định sẽ che chở mình, cái này là giá trị trước mắt của mình, không lợi dụng chính là ngu ngốc.
Mà ở phương diện khác, Vạn La lão quái nghiên cứu ra pháp môn giải trừ nguyền rủa, nhưng còn không biết có hữu hiệu hay không, có thể nói là muốn lấy mình làm thí nghiệm, chỉ dựa vào cái này thì sẽ không cam lòng để cho mình gặp chuyện không may, chẳng qua hiện nay nghe Vạn La lão quái khuyên bảo, lại phát hiện lão nhân này xác thực rất để ý an nguy của mình, trong nội tâm có chút cảm động ngoài ý muốn.
- Đúng rồi, lão tổ, đây là Khải Sơn Phù vào Ngộ Đạo Viện?
Trong đại điện của Vạn La lão quái, phần lớn là vụn vụn vặt vặt, tuỳ tiện bày thả, loạn thành một đoàn.
Phương Hành đi tới đại điện này, một bên nói chuyện với Vạn La lão quái, một bên nhàn rỗi không có việc gì mò mẫm lắc lư, đông lựa tây nhặt, Vạn La lão quái chỉ nghĩ hắn tuổi nhỏ, gặp rất nhiều đồ vật không biết, cảm giác hiếu kỳ, cũng không thèm để ý, thấy hắn cầm lên một lệnh phù màu đen hỏi, liền gật đầu nói:
- Ngươi còn rất tinh mắt, xác thực là vật ấy, chỉ là bây giờ ngươi dùng còn quá sớm!
Phương Hành tiện tay buông xuống, lại hỏi Vạn La lão quái một ít bí văn, hoặc tình nhân của lão quái lúc còn trẻ có đẹp không, lại hỏi trong Kim Đan ngũ lão đến cùng ai lợi hại hơn, hỏi đều là vấn đề làm Vạn La lão quái tâm ngứa, muốn không trả lời cũng không được, hơn nửa giờ sau, Phương Hành mới lung la lung lay đi ra cửa.
- Tiểu hỗn đản này, vậy mà không tin giai thoại của lão phu và Sở Vực đệ nhất mỹ nhân năm đó, thật tức chết ta...
Vạn La lão quái thở hồng hộc, trong ánh mắt lại có chút ôn nhu, tựa hồ nhớ tới tình yêu khi còn trẻ.
Bất quá một lát sau, hắn đột nhiên cảm giác có chút không đúng, ánh mắt quét qua, nhìn về phía hộp ngọc trên bàn, bên trong vốn cất mười tấm Huyền Thiết Khải Sơn Phù, bây giờ lại thiếu mất một cái...
- Con mẹ nó, tiểu hỗn đản này lại trộm mất một tấm Khải Sơn Phù...