Chương 257: Phương pháp ngộ đạo của Phương Hành
Lãnh Tử Viêm tự cho rằng cách làm của mình rất bí ẩn, nhưng ở trong mắt Phương Hành quả thực quá ngây thơ buồn cười.
Người này cũng thật bi ai, tuy sớm đạt được cơ duyên, lấy được một viên Trúc Cơ Đan, nhưng nội tình chưa đủ, chỉ kết thành Đạo Cơ màu xanh, thực khó gánh được trọng trách, hơn nữa hắn xuất thân không tốt, ở Băng Âm Cung địa vị bình thường, chưa từng đạt được tôn trọng giống như thiên kiêu, lúc này đây Đại Tuyết Sơn mở ra, các thiên kiêu của Sở Vực tụ lại, cũng không có phần của hắn...
Thẳng đến về sau, Vạn La Viện thủy chung không thiết lập vị trí Trúc Cơ đại đệ tử, Tiêu Trường Thanh cảm thấy cơ hội, liền tập trung tinh thần, muốn đoạt vị trí này đến Băng Âm Cung, bởi vậy ở trong môn chọn tới chọn lui, rốt cục từ trong một đống lớn lão đầu trung niên, tìm được một Trúc Cơ trẻ tuổi, chuẩn bị đưa hắn đến Vạn La Viện, tiếp nhận cơ duyên của Vạn La lão quái.
Cũng bởi vậy Lãnh Tử Viêm mới nhận được Tiêu Trường Thanh ban thưởng bí dược, tẩy luyện Đạo Cơ, Đạo Cơ màu xanh trung phẩm tăng lên tới màu đỏ trung phẩm, sau đó được Vạn La lão quái đáp ứng, tiến vào Vạn La Viện.
Chỉ là sau khi đi vào, Lãnh Tử Viêm mới phát hiện, sự tình xa xa không có thuận lợi như mình nghĩ, Vạn La lão quái không hề dụng tâm chỉ điểm mình, pháp quyết nên cho thì cho, nên chỉ điểm tu hành thì chỉ điểm, thậm chí an bài mình tiến vào Ngộ Đạo Viện, nhưng hắn vẫn không quá để ý mình, bộ dạng ta không rãnh.
Ngược lại là hạ nhân Bách Thú Tông trong truyền thuyết đã mất đi cơ duyên, mỗi ngày ở trong Vạn La Viện quét rác kia, lại thường xuyên bị Vạn La Lão Tổ lo lắng nhìn chăm chú, cho thấy hắn ở trong mắt vị Kim Đan lão tổ này được coi trọng rất lớn...
Trong nội tâm Lãnh Tử Viêm cực kỳ khủng hoảng, hắn biết cơ hội Trúc Cơ đại đệ tử của Vạn La Viện đến không dễ, sợ Vạn La lão quái cải biến tâm ý, lần nữa thu hạ nhân kia làm đệ tử, cướp đi cơ duyên của mình. Cho nên hắn giựt giây một vài đệ tử Vạn La Viện, thường xuyên ở xung quanh Phương Hành nói lời châm chọc, thậm chí còn an bài một lần mình "cứu người", là muốn nghĩ cách khuyên Phương Hành ly khai.
Nhưng lại bị Phương Hành vạch trần ý đồ, xấu hổ thì đừng nói nữa, thậm chí để cho Lãnh Tử Viêm thẹn quá hoá giận.
Nếu như không phải kiêng kị Vạn La Lão Tổ trách tội, hắn thậm chí muốn một chưởng đánh gục hạ nhân kia.
Bất quá cũng may, một tháng sau, hạ nhân kia rốt cục ly khai.
Trong một đêm tối, Phương Hành một mực quét rác lặng yên ly khai Vạn La Viện, tiến vào trong núi tuyết mênh mông.
Giờ khắc này, Lãnh Tử Viêm mừng rỡ như điên, mà Vạn La lão quái thì thở dài.
- Hắn rốt cục kéo không nổi sao?
- Tiểu quỷ này rốt cục buông tha sao?
Tâm tình của hai người không đồng dạng, lại có ý nghĩ giống nhau.
Chính là Phương Hành rốt cục buông tha kiên trì, ly khai Vạn La Viện.
Phương Hành xác thực là ly khai Vạn La Viện, bởi vì hắn cảm giác mình một mực quét rác như vậy, quét đến vạn năm cũng chưa chắc có thể hiểu ra môn thần thông kia. Cái gì "Âm Dương nghịch chuyển, Thủy Hỏa chung tế", quả thực là giày vò người. Ở trong đầu không ngừng nghĩ, không ngừng nghĩ, nhưng chả có tác dụng gì cả.
Thậm chí bởi vì suy nghĩ quá sâu, suýt nữa tẩu hỏa nhập ma.
Đạo lý khó ngộ!
Tình huống như vậy, thẳng đến có một ngày, hắn chợt nhớ tới một câu.
Đó là khi hắn tu luyện Thái Thượng Cảm Ứng Thiên, trong óc vang vọng một câu: Đạo ở chân thật, đạo không phải vô căn cứ!
Lúc ấy không hiểu ý tứ của những lời này, cũng tiện tay ném qua sau đầu, nhưng hôm nay bởi vì cảm ngộ không được cái gọi là "đạo lý", tinh thần cả người khô kiệt, Phương Hành lại đột nhiên nghĩ tới những lời này.
Đúng vậy, đạo lý là cái gì?
Có thể coi là cơm ăn sao?
Chẳng lẽ mình không ngừng nghĩ cái gì là Âm Dương nghịch chuyển… có thể minh bạch đạo lý này?
Cút con mẹ nó đi!
Nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ tới chết cũng không hiểu cái gì!
Cho nên sau khi nghĩ thông suốt điểm này, Phương Hành ném cây chổi, hơn nửa đêm rời đi.
Hắn cảm giác cách làm của mình trong một tháng này sai rồi.
Có lẽ có người có thể sử dụng loại phương pháp này ngộ đạo, nhưng không thích hợp mình.
Với hắn mà nói, thấy được, lấy được mới là đạo lý, chân kim bạch ngân mới là đạo lý, rượu ngon mỹ nhân mới là đạo lý, tựa như lúc tu luyện Thái Thượng Cảm Ứng Thiên nghe được câu nói kia: Đạo ở chân thật, đạo không phải vô căn cứ, chân thật mới là đạo lý, tồn tại mới là đạo lý, phàm là coi vô căn cứ, khoác lác nói suông như đạo lý, cái kia quả thực là người ngu.
Cho nên hắn ly khai Vạn La Viện, không phải buông tha, mà là muốn dùng phương pháp của mình, đi tìm đạo lý của mình.
Mà phương pháp tìm kiếm này là...
Phương Hành ý định đi ngủ với nữ nhân, nói dễ hiểu một chút là tìm nữ nhân chơi!
Hắn tìm Đại Bằng Tà Vương hỏi qua về đạo lý "Âm Dương", lão yêu quái kia cười quái dị một phen, nói cho Phương Hành biết, Âm Dương chất phác nhất, cũng là đạo lý đơn giản nhất, là nam nữ hoan ái, nam là Dương, nữ là Âm, chuyện nam nữ chính là Âm Dương giao hòa, nếu muốn cảm ngộ Âm Dương chi đạo, như vậy tìm nữ nhân chơi vài đêm, là phương pháp trực tiếp nhất đơn giản nhất...
Phương Hành cân nhắc một lát, cảm thấy lão yêu quái này nói có đạo lý.
Tuy lúc trước Bạch Thiên Trượng nói với hắn, bảo hắn tận lực ở trước hai mươi tuổi khóa lại tinh quan, để tránh bị thương căn cơ, nhưng lúc này đối mặt đại sự tu luyện, thì không cố kỵ được quá nhiều, trước lĩnh ngộ đạo lý "Âm Dương" rồi nói sau.
Muốn tìm nữ nhân ngủ, ngủ với ai đây?
Mình còn chưa cưới vợ, Bạch Thiên Trượng định cho mình mười lão bà, một cái cũng chưa gặp!
Cân nhắc một phen, Phương Hành cảm thấy nếu không được thì mượn Ứng Xảo Xảo ngủ một đêm a! (*con mẹ nó như vậy cũng được)
Không biết nàng có đồng ý hay không, trước đi tìm nàng thương lượng rồi nói sau!
- Ứng Xảo Xảo?
Phương Hành đến Huyền Âm Viện, tùy tiện hỏi thăm đệ tử thủ viện.
Đệ tử thủ vệ kia nhận thức hắn, chỉ không coi là chuyện quan trọng, lãnh đạm trả lời:
- Xảo Xảo sư muội đi Ngộ Đạo Viện bế quan, chỉ sợ ba ngày sau mới có thể xuất quan, đến lúc đó lại đến!
- Bảo nàng sau khi xuất quan tới tìm ta!
Phương Hành để lại một tấm ngọc phù, trong ngọc phù ẩn chứa linh lực lạc ấn của hắn, có thể thông qua phù này tìm được hắn.
Đệ tử Huyền Âm Viện kia nhận lấy, lãnh đạm đáp ứng.
- Ai, còn phải chờ ba ngày...
Phương Hành cảm thấy phiền muộn, cũng không muốn về Vạn La Viện quét rác, liền điều khiển pháp thuyền, chạy lung tung ở trong Đại Tuyết Sơn, đạp tuyết ngự không, uống rượu cuồng ca, cũng có một phen tư vị khác, chỉ là lời bài hát có chút sát phong cảnh:
- Trong thôn có một quả phụ gọi Tiểu Hoa, lớn lên xinh đẹp ngực lớn, nửa đêm không người ta đi gõ cửa a í a, bị nàng cầm gậy đuổi theo đánh a í a...
Chẳng có mục đích đi như vậy, cũng ở trong lúc vô tình đến một nơi.
Nơi này lại có một ngọn núi lửa, cao vút trong mây, khói đen cuồn cuộn, ở trong Đại Tuyết Sơn băng thiên tuyết địa, lộ ra cực kỳ kỳ dị, Phương Hành nhất thời cao hứng, liền điều khiển pháp thuyền bay đi, tiến đến miệng núi lửa xem, chỉ thấy ở trong miệng núi, nham tương sáng loáng cuồn cuộn, liệt hỏa thiêu đốt nóng bức người, giống như phía dưới có một Hỏa Long sinh sống.
Mà ở trên không núi lửa, gió tuyết bao la mờ mịt rơi xuống, mang theo hàn khí vô tận, bao phủ khắp nơi.
Phương Hành đứng ở bên miệng núi lửa, vừa vặn ở chính giữa nơi tuyết rơi và nhiệt khí, giống như Âm Dương giao thái.
Nhiệt lực và hàn khí bức bách, núi lửa và gió tuyết dung hội.
Cảm thụ được trước mặt cực nóng và gió lạnh ở sau lưng, Phương Hành bỗng nhiên minh bạch cái gì.
Trầm tư nửa ngày, hắn thu hồi pháp thuyền, chậm rãi hạ xuống miệng núi lửa, đứng ở trên mặt đá, hắn càng cảm nhận được nham tương dưới núi lửa khủng bố, mà ngẩng đầu nhìn lên, lại cảm nhận được trong gió tuyết ẩn chứa hàn khí khắc nghiệt, nước đóng thành băng, Thiên Địa bao la mờ mịt, Âm Dương điên đảo...
Phương Hành ngồi xuống, hắn trầm tư nửa ngày, bắt đầu vận chuyển Huyền pháp, trong tay trái, linh lực thánh khiết ngưng tụ, trong tay phải, sát khí hùng hồn hiển hóa, cái này cũng đồng dạng là hai loại lực lượng hoàn toàn bất đồng, giống như Âm Dương...
- Âm Dương Nghịch Chuyển, Thiên Địa Ma Bàn...
Đột nhiên Phương Hành cao giọng hét lớn, sau đó hai tay vung chuyển, như thúc dục Đại Ma Bàn vô hình trong thiên địa, lực lượng sát khí và linh lực hoàn toàn bất đồng bị thần thức của hắn dẫn dắt, dẫn động hư không, trên Dương dưới Âm, một cái dẫn dắt núi lửa, một cái dẫn dắt gió tuyết, cả hai đều bị thần thức của Phương Hành liên tiếp, chậm rãi xoay tròn, chậm rãi tiếp cận.
Oanh...
Thời điểm cả hai lực lượng tiếp cận, một đạo lực lượng khủng bố bộc phát, trong chốc lát không khống chế được, Phương Hành bị cắn trả, cả người giống như diều đứt dây bay ra ngoài, bay thẳng hơn trăm trượng mới té rớt xuống tuyết.
- Phốc...
Phương Hành phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt.
Nhưng lúc này hắn lại cười, cười vô cùng khoan khoái dễ chịu, vô cùng thoải mái.
Bởi vì hắn đột nhiên phát hiện, mình đã hiểu đạo lý Âm Dương nghịch chuyển của Vạn La lão quái.