Chương 259: Trời giáng Huyền Quan
Ở bên cạnh Phương Hành làm bạn ba ngày, Ứng Xảo Xảo trở lại Huyền Âm Viện, dù sao hôm nay nàng tu hành cũng đã đến thời điểm mấu chốt, còn có rất nhiều thứ phải học. Bất quá Phương Hành cũng phát hiện, hôm nay tiểu cô nương này thật đã nhận được đại cơ duyên, không nói Long Huyền Tranh, ngay cả trình độ linh khí ngưng luyện của nàng, cũng đạt tới một trình độ kinh người, không thua hắn ở Linh Động cảnh bao nhiêu.
Rất rõ ràng, trải qua hành trình Đại Tuyết Sơn, trình độ của thiên kiêu Sở Vực đã tăng lên một cấp bậc.
Dùng Thái Âm Huyền Mạch hiếm thấy của thế gian, cộng thêm năm vị Kim Đan cảnh truyền thừa bí pháp, vì Sở Vực sáng tạo ra một nhóm lớn thiên kiêu chính thức.
- Xem ra ta cũng phải nhanh tu thành môn thần thông này, nếu không về sau rất khó hành nghề ăn trộm!
Phương Hành thầm nghĩ, sau đó cười to, tiếp tục tu luyện Âm Dương Đại Ma Bàn.
Đã hàng phục Sát Linh, đã hiểu thông đạo lý, còn lại chỉ là tu luyện.
Thời gian cực nhanh, vật đổi sao dời, toàn bộ Sở Vực, hoặc là nói khắp Nam Chiêm Bộ Châu, thậm chí Tứ Lục, đều ám lưu bắt đầu khởi động.
Một ngày ở bốn tháng sau, không trung có loạn tinh xuất hiện, đảo loạn tinh tượng mấy trăm năm qua chưa bao giờ biến hóa, dẫn đến Tứ Lục kinh hãi, loạn thành một đoàn, vô số tu sĩ tinh thông tinh tượng cùng với các lão quái vật đều nhìn tinh không chằm chằm.
Chỉ có điều bởi vì Đại Tuyết Sơn quanh năm u ám, bởi vậy những đệ tử bình thường kia không có phát hiện biến hóa thứ nhất này.
Nhưng biến hóa thứ hai, bọn hắn lại phát hiện.
Sau khi tinh tượng đại loạn không đến ba ngày, bầu trời Sở Vực có sấm sét thoáng hiện, trời hiện dị quang, giống như diệt thế.
Đại Tuyết Sơn quanh năm rét lạnh, trên âm vân tiếng sấm cuồn cuộn, quả nhiên là cực kỳ quái dị.
Lúc này các đệ tử trong Đại Tuyết Sơn có đồn đãi truyền ra, nói là trong hư không có cao nhân đấu pháp, đang quyết định hướng đi của đại sự.
Cuối cùng kết quả như thế nào, không phải là bọn hắn có thể hiểu rõ được, cho dù là Trúc Cơ cảnh cũng không được.
Mà sau khi hiện tượng thứ hai qua không lâu, sự tình thứ ba rốt cuộc tới.
Trong tinh không, xa cách nghìn vạn dặm, có chín Huyền Quan (*quan tài lơ lửng) ở vào trong ngôi sao, ẩn ẩn đối ứng chín phương vị của Thiên Nguyên Đại Lục, như định trụ càn khôn, lại như chín thanh lợi kiếm, thẳng tắp chỉ hướng chín long mạch của Thiên Nguyên Đại Lục. Chín Huyền Quan kia, mỗi một cái thật khó hình dung nó rộng lớn, toàn thân ngăm đen, ngay cả ánh sáng cũng khó có thể phản xạ ra, tựa hồ trôi nổi ở trên không, từ cổ chí kim không thay đổi.
Ở trong chín Huyền Quan, có một chiếc đã mở ra, nắp quan tài dời đi một nửa, ngoài ra tám cái khác, có bảy cái khép kín, cái cuối cùng mở ra một khe hở nho nhỏ, tựa hồ có cái gì muốn đi ra ngoài.
Tinh thần biến hóa, phảng phất như bị một cổ lực lượng vô hình thúc dục, để tinh tượng thay đổi trước nay chưa có.
Quá trình này giằng co bảy bảy bốn mươi chín ngày, vẫn không có đình chỉ biến hóa.
Cho đến giờ phút này, một ngôi sao cuối cùng đi tới vị trí nên tới, sau đó có một loại lực trường khó tả lan tràn ra, một cái trong chín Huyền Quan, giống như bị lực trường này kích hoạt, khẽ run lên, rung động ầm ầm bắt đầu khuếch tán ra, sau nửa ngày, nắp quan tài rắc rắc rắc dời đi một nửa, sau đó đạo đạo ô quang như lưu tinh bay ra.
Những ô quang này giống như có tính mạng, trực tiếp bay về phía Thiên Nguyên Đại Lục.
- Đến rồi!
Giờ khắc này ở trên biển phía tây của Nam Chiêm Bộ Châu, có một tòa hành cung lơ lửng, trong hành cung, một tu sĩ áo bào tím ngồi ở trên ghế dựa, mà ở trước mặt hắn thì để một tấm địa đồ, này rõ ràng là địa đồ của Nam Chiêm Bộ Châu, cao thấp phập phồng, biến hóa cùng cực, nếu phóng đại địa đồ này vô tận, thậm chí có thể ở trong địa đồ trông thấy phàm nhân và yêu thú sinh hoạt.
Mà giờ khắc này, trên bản đồ, ở địa vực nào đó bất ngờ xuất hiện một bóng mờ, đang chậm rãi biến mất khỏi bản đồ.
- Thiên Cơ biến hóa, ngay cả Nam Chiêm Bộ Châu Phương Thốn Đồ cũng bị che đậy, chỗ Huyền Quan rơi, tất nhiên là ở địa phương này!
Tu sĩ áo tím chỉ về vị trí bóng mờ, quát một tiếng:
- Truyền pháp chỉ!
Trong cung, vô số đạo pháp chỉ bay ra, phân biệt bay vào trong tay rất nhiều thế lực bất đồng.
- Đã đến!
Trong Linh Sơn Tự mây trắng quanh quẩn, một tăng nhân áo xám thân hình cao lớn ngồi xếp bằng ở trong Phật đường, trước người đặt một chiếc áo cà sa màu đỏ, trên áo cà sa là địa đồ của Nam Chiêm Bộ Châu, trong địa đồ có một đạo linh quang màu trắng bay lên, chiếu vào trán của tăng nhân, thông qua áo cà sa này, tăng nhân áo xám giống như Thần Phật, bao quát lấy Nam Chiêm Bộ Châu biến hóa, rõ như lòng bàn tay.
Nhưng lúc này, có một vị trí trên áo cà sa, linh quang bị lực lượng vô hình chặt đứt, thoát ly cảm ứng của hắn.
Tăng nhân áo xám mở hai mắt, thở dài một tiếng, lướt ra đại điện, bay lên đỉnh núi Linh Sơn Tự.
Ở chỗ này treo một cái chuông lớn, hai tay dùng sức kéo cự mộc, gõ chuông chín lần.
Tiếng chuông nặng nề hùng hậu xa xưa vang lên, chậm rãi đãng khắp nơi, thậm chí truyền khắp cả Nam Chiêm Bộ Châu.
Âm thanh của chung này người bình thường không nghe được, nhưng Kim Đan cảnh lại có thể rõ ràng nghe được, nhao nhao xuất quan, đại sự đã tới.
Cả Nam Chiêm Bộ Châu náo nhiệt lên, ngay cả Đông Thắng Thần Châu, Bắc Câu Lô Châu, Tây Hạ Ngưu Châu cũng ẩn ẩn bị kinh động.
Phía tây Sở Vực, cuối Bột Hải quốc, trong rừng hoang của Thương Lan Hải, nơi đây thổ nhưỡng đỏ thẫm, nhiều hoang sơn dã lĩnh, lại không có núi lớn, tất cả sơn mạch đều là rách tung toé, giống như bị đao bổ búa trảm. Chỗ này, truyền thuyết là nơi quyết chiến cuối cùng giữa Yêu tộc và tu sĩ trong Trục Yêu đại chiến năm xưa, tên là Tuyệt Yêu Lĩnh.
Nơi đây bị máu của Yêu tộc và tu sĩ nhuộm đỏ, sát khí cực mạnh, không có một ngọn cỏ, chính là tuyệt địa nổi danh, đừng nói sinh linh, ngay cả hoa cỏ cũng không có một gốc, ngoại trừ cương thi yêu mỵ do thiên địa sinh dưỡng, thì không có bất kỳ sinh khí nào.
Loại hoàn cảnh không hề có sinh khí này cũng không biết giằng co bao nhiêu năm, một ngày này, nghênh đón biến đổi lớn.
Trời rơi Huyền Quang, giống như mưa sao băng kỳ dị, mang theo lực trường huyền ảo tuyệt luân, bao phủ nơi đây...
Chỉ nháy mắt, Tuyệt Yêu Lĩnh phát sinh dị biến, tiên mộc linh thảo, ác độc chướng trùng, động thiên phúc địa, cùng hoang ác cốc...
...
- Đại sự đã đến!
Hồ Cầm Lão Nhân đã nghe được tiếng chuông từ Linh Sơn Tự truyền đến, thở dài một tiếng, lướt đi ra đại điện, cơ hồ cùng lúc đó, bốn phương hướng khác cũng có bốn đạo kim quang lóng lánh, là Vạn La lão quái, Sở Thái Thượng, Trương Đạo Nhất, Mạc Long Ngâm chạy đến, đối mắt nhìn nhau, đều có thể chứng kiến trong mắt đối phương có kích động và khẩn trương.
- Đệ tử của Đại Tuyết Sơn nghe pháp chỉ, nhanh chóng đến trước chính điện tập hợp!
Sở Thái Thượng hét lớn, thanh âm uy nghiêm, dùng thần phù truyền âm, thông cáo đệ tử của năm viện.
Rất nhanh, các nơi trong Đại Tuyết Sơn có vô sổ bóng người phi tốc lướt tới, hạ xuống ở trước chính điện, tất cả đều thần sắc xúc động.
- Đại cơ duyên đến rồi?
- Năm vị lão tổ đều có mặt, hẳn là đại sự!
- Tuyệt thế cơ duyên, rốt cục chờ đến hôm nay, nhất phi trùng thiên, cũng ở hôm nay!
Chúng đệ tử đều cực kỳ kích động, trong lòng nhiệt huyết khó có thể áp chế.
Trước đại điện, đệ tử của Vạn La Viện, Huyền Âm Viện, Hoàng Đạo Viện, Quỷ Thần Cốc, Tẩy Kiếm Viện đều đã tề tụ, năm pháp thuyền cực lớn đã chuẩn bị thỏa đáng, đứng trước các đệ tử theo thứ tự là Sở Hoàng Thái Tử, Tiêu Tuyết, Diệp Cô Âm, Hầu Quỷ Môn, Lãnh Tử Viêm.
- Thiên hàng Huyền Quan, bất thế cơ duyên, là vào lúc này!
Sở Thái Thượng tiến lên, phất tay ném ra mấy chục miếng ngọc phù, trầm giọng quát:
- Đệ tử Sở Vực nghe lệnh, trước đó chúng ta nói cho các ngươi biết đại cơ duyên đã đến, cơ duyên này vạn năm khó gặp, muôn đời khó cầu, nếu như được một phần, một bước lên trời gần trong gang tấc, thành tựu tương lai của các ngươi, sẽ siêu việt chúng ta, thậm chí siêu việt các bậc tiền bối của Sở Vực, phát dương quang đại tông môn và thế gia chỉ ở một ý niệm, nhưng có thể đạt được hay không, thì nhìn bản lãnh của các ngươi, trong ngọc phù có ghi lại tiền căn hậu quả của việc này, bọn ngươi ở trên đường có thể cẩn thận thể ngộ, chỉ là cơ duyên dễ dàng trôi qua, chỉ tranh một đường, không rảnh nhiều lời, chuẩn bị lên đường!
- Vâng, lão tổ!
Các thiên kiêu mỗi người nhận lấy một ngọc phù, trong ánh mắt đều có tinh quang lập loè.
Sở Thái Thượng quay đầu nhìn về phía đám người Hồ Cầm, trầm giọng nói:
- Việc này không nên chậm trễ, nên mang bọn tiểu bối xuất phát!
Hồ Cầm Lão Nhân nhẹ gật đầu nói:
- Hộ Đạo giả cũng đã chờ ở bên ngoài Đại Tuyết Sơn!
Trương Đạo Nhất cười nói:
- Nên dạy đã dạy, nên nói cũng đã nói, còn lại chỉ xem vận mệnh của bọn hắn!
Mạc Long Ngâm cười to:
- Sống hay chết, thành hay bại, đều ở lần đánh cược này, còn dong dài cái gì?
Mấy người dáng tươi cười đầy mặt, cực kỳ tiêu sái, Vạn La lão quái lại lo lắng nhìn thoáng qua xa xa.
Ở xa xa, cũng không có thân ảnh hắn dự đoán lướt đến, vốn muốn thi triển thần thông hỏi thăm, rồi lại lộ vẻ do dự.
Cuối cùng Vạn La thở dài một tiếng, thầm nghĩ:
- Ngay cả lão phu năm đó, tu luyện môn thần thông này ít nhất cũng cần một năm trở lên, tới hôm nay, tiểu quỷ này lại chỉ tu luyện không đến bốn tháng, thậm chí hai tháng trước còn ở Vạn La Viện quét rác, hôm nay làm sao có khả năng tu thành? Vốn lấy tính nết của tiểu quỷ này, nếu lão phu hỏi hắn, bất luận hắn tu thành thần thông hay không, cũng sẽ nhao nhao muốn đi, chỉ là thần thông chưa thành, tích lũy không đủ, đi là muốn chết, hắn kết thành Đạo Cơ màu vàng không dễ, tiền đồ vô hạn, đích thị là vị đạo hữu ẩn cư ở Thanh Vân Tông kia bỏ ra đại tâm huyết mới bồi dưỡng được, lão phu cần gì phải hủy hắn?
Nghĩ tới đây, tay áo vung lên, quát khẽ nói:
- Đi thôi!
Năm chiếc pháp thuyền cực lớn bay lên trời, lướt gấp về phía tây nam, thoáng chốc tầm đó, Đại Tuyết Sơn lại khôi phục yên tĩnh như ngày xưa.
- Trong thôn có một quả phụ gọi Tiểu Hoa, lớn lên xinh đẹp ngực lại lớn, nửa đêm không người ta đi gõ cửa a í a... con mẹ nó, người đâu?
Ba canh giờ sau, Phương Hành hát tiểu khúc, đạp trên mây đen hạ xuống Vạn La Viện.
Đang muốn lớn tiếng gọi Vạn La lão quái, nói ngươi cho rằng ít nhất một năm mới có thể tu luyện thành thần thông, ta không đến bốn tháng liền tu thành, nhưng thấy Vạn La Viện không không đãng đãng, lại vô ý thức dụi mắt, cả người ngẩn ngơ.