Lược Thiên Ký

Chương 260: Bắt cóc Sở Vực tiểu công chúa

Chương 260: Bắt cóc Sở Vực tiểu công chúa

Tiếng gió nức nở nghẹn ngào, cuốn vào cung điện trống rỗng, trong Đại Tuyết Sơn to lớn như vậy, lại chẳng biết lúc nào chỉ còn một mình mình.
Trong nội tâm bay lên ý nghĩ không ổn, vội vàng bay vút đến giữa không trung, Vạn La Viện, Huyền Âm Viện, Tẩy Kiếm Viện, Quỷ Thần Cốc thậm chí Hoàng Đạo Viện, Ngộ Đạo Viện tìm một lần, nhưng lại không thấy một ai, Phương Hành sốt ruột, ở trước chủ điện chửi ầm lên:
- Vạn La ngươi cái lão vương bát đản, ngươi nói một năm mới có thể tu thành môn thần thông này, ta nói chỉ dùng nửa năm, hiện tại nửa năm chưa tới đã luyện thành, vậy mà ngươi ném ta dẫn bọn hắn chạy, quá mức rồi!
Thanh âm hổn hển vang vọng ở trước chủ điện, ngoại trừ tiếng gió, thì không người đáp lại.
Lấy ra truyền tin ngọc phù xem, chỉ thấy ngọc phù ảm đạm vô quang, loại Pháp khí này liên hệ khoảng cách có hạn, nhiều nhất trăm dặm, mà bọn người Vạn La lão quái đi đã không biết bao lâu, không cách nào liên hệ rồi.
- Tiểu quỷ, ngươi ở nơi này kêu cái gì?
Một thanh âm sâu kín vang lên, từ trong chủ điện đi ra một lão nô, là lão giả đã từng phụ trách trông coi Kinh Quật, trong tay còn ôm mấy cuốn ngọc giản, phụ trách ở lại Đại Tuyết Sơn, chờ sau khi mọi người rời đi, sẽ tiêu hủy những bí pháp này, bí quyết nội bộ của Đại Tuyết Sơn không thể đơn giản tiết ra ngoài, chúng đệ tử đều đã dùng xong, bí pháp phải hủy diệt.
- Lão đầu, bọn hắn đi đâu rồi ?
Phương Hành khó khăn lắm mới tìm được một người, vội vàng lướt tới.
Lão nhân này đang dùng một loại bí pháp đặc thù phá hủy các ngọc giản, thản nhiên nói:
- Tự nhiên là đi tìm cơ duyên rồi!
Phương Hành càng lo lắng:
- Đi đâu tìm cơ duyên?
Lão đầu tử có chút kinh ngạc nhìn Phương Hành, nói:
- Ngươi cũng là đệ tử của Đại Tuyết Sơn, vốn nên trực tiếp đi địa phương có cơ duyên. Lại tới hỏi ta cơ duyên ở đâu? Ai, muộn rồi, hiện tại nói cho ngươi cũng muộn, chủ nhân không có nói cho ta biết địa phương cơ duyên cụ thể ở nơi nào, ngược lại trong lúc vô tình nói một câu. Nói cơ duyên ở cực tây của Bột Hải quốc, cách nơi này xa nghìn vạn dặm, ngươi không có pháp thuyền vượt qua Đại Tuyết Sơn, bằng lực lượng của ngươi, đợi cho đi qua, sợ là cơ duyên sớm mất...
- Móa nó, ta nhất định phải đuổi qua!
Phương Hành vừa nghĩ tới sự tình được năm Kim Đan ngưng trọng đối đãi, vậy mà mình không cách nào tham dự, liền vội đến xoay quanh, trong nội tâm thầm mắng một tiếng, kéo lấy mây đen, bay vút ra ngoài Đại Tuyết Sơn.
Trong nội tâm lo lắng không cần nhiều lời, nếu như cơ duyên ở phía tây Bột Hải quốc, như vậy cách Băng Âm Cung là nghìn vạn dặm, lúc trước mình dùng pháp thuyền của Bách Thú Tông chạy đến, thì dùng hơn nửa tháng, hôm nay trên tay mình không có Pháp khí tốc độ đặc biệt nhanh, cho dù phi hành không ngủ không nghỉ, cũng không thể kịp thời đuổi qua?
Chỉ sợ giống như lão đầu kia nói, khi đến trinh nữ đã thành đàn bà rồi.
Cấp cấp lướt ra ngoài cốc, bắt đầu tính toán, có nên đi Băng Âm Cung dạo chút hay không, đoạt một kiện Pháp khí phi hành cực phẩm...
Nhưng lúc này, phía tây có âm thanh hô quát truyền đến, nghe kỹ lại có chút quen thuộc, trong nội tâm hơi động, không khỏi quay đầu bay đi, bay tầm ba bốn dặm, chỉ thấy phía trước có một đạo lôi quang cấp tốc phi hành, trong lôi quang rõ ràng là một xe ngựa màu tử kim, mà ở phía sau xe ngựa, thì có bốn nhân ảnh một đỏ ba đen đuổi theo.
- Công chúa điện hạ, nhanh dừng lại, nếu không đừng trách nô tài vô lễ...
Một đỏ ba đen phía sau kia, đương nhiên là Âm Thị của Sở Vương Đình, đều là Trúc Cơ cảnh, cưỡi mây nhanh chóng đuổi theo.
Trong xe, một thanh âm hoảng loạn hô lớn:
- Ta cũng muốn đi Tuyệt Yêu Lĩnh, hoàng huynh đi, đệ tử khác trong Đại Tuyết Sơn cũng đi, dựa vào cái gì hết lần này tới lần khác muốn giữ ta lại, các ngươi mặc kệ ta, ta muốn đi Tuyệt Yêu Lĩnh...
Âm Thị áo đỏ hô to:
- Công chúa điện hạ, Thái tử có lệnh, ngài không được Long Huyền Tranh truyền thừa, thực lực chưa đủ, không thể đi tranh cơ duyên kia, lệnh nô tài mang ngài về Vương Đình, kính xin đừng làm nô tài khó xử...
- Ta mặc kệ, ta nhất định phải đi Tuyệt Yêu Lĩnh, các ngươi đừng cản ta, nếu không trở về ta chém đầu của các ngươi!
Chỉ trong mấy câu, Phương Hành đã nghe rõ ngọn nguồn sự tình, trong nội tâm khẽ giật mình, bị bỏ lại không chỉ mình, Sở Từ công chúa bởi vì không được Long Huyền Tranh truyền thừa, cũng bị ném lại, nhưng nha đầu kia cũng giống như mình, quyết đi tranh cơ duyên, lén trốn thoát Âm Thị hộ tống nàng về Sở Vương Đình.
- Hắc hắc, nha đầu, kiện pháp khí này ngươi để cho ta đi!
Phương Hành cười đắc ý, nghĩ thầm nha đầu kia thật đúng là phúc tinh của mình, không khỏi lấy ra Vạn Linh Kỳ lao xuống.
- Công chúa điện hạ, xin thứ cho nô tài vô lễ!
Âm Thị áo đỏ kia chính là Trúc Cơ trung kỳ, toàn lực thi triển linh lực, lại cản không nổi xe ngựa, ngược lại ẩn ẩn có xu thế bị kéo ra khoảng cách, không khỏi cảm thấy sốt ruột, mặc dù biết nếu như mình cưỡng ép bức xe ngựa ngừng, Sở Từ công chúa có khả năng bị thương, nhưng nếu để nàng đào tẩu, chờ đợi mình không phải là bị phạt đơn giản như vậy.
- Âm Minh Thiết Tỏa, nhanh!
Âm Thị áo đỏ bất chấp tất cả, rống to một tiếng, phất tay vứt ra một xiềng xích màu đen.
Lúc này hắn cách xe ngựa tầm trăm trượng, nhưng khóa sắt rời khỏi tay, vậy mà không ngừng dài ra, giống như một độc xà bắn tới sau xe ngựa, nhanh chóng quấn quanh, xe ngựa bị một cổ lực lượng khổng lồ kéo lấy, lập tức dừng lại, suýt nữa ngã lật.
- Công chúa điện hạ, ngài không có sao chứ?
Âm Thị áo đỏ cũng cảm thấy lo lắng, dốc sức liều mạng lướt tới, muốn xem Sở Từ ở trong xe có bị thương không.
- Cướp đây!
Nhưng hắn còn chưa tới gần xe ngựa, bỗng nhiên có một bóng đen chui ra, miệng hét lớn, một chưởng vung xuống, đánh tan khóa sắt, sau đó nhanh chóng chui vào trong xe ngựa, "ba" một tiếng, ném Sở Từ công chúa tựa hồ còn có chút chóng mặt ra, nửa thân thể chìm vào trong hố tuyết, tựa như cây củ cải trắng, hai chân không ngừng giãy đạp ở trong không trung.
- Bờ mông cong cong đàn hồi, ta muốn xe ngựa của ngươi, ngươi vẫn là đi về nhà đi, ha ha!
Phương Hành cười ha ha, thi triển ra Dẫn Lực Thuật, nâng xe ngựa lên giữa không trung, sau đó rót linh lực vào pháp nguyên, muốn thúc dục xe ngựa đi về phía trước, chỉ là đến lúc này hắn lại nao nao, bởi vì rót vào linh lực, vậy mà không có chút phản ứng nào.
- Nghịch tặc từ nơi nào đến, dám bất kính với công chúa điện hạ, tội đáng chết vạn lần!
Âm Thị áo đỏ thấy một màn này, không khỏi kinh hãi, bị hù đến mồ hôi lạnh chảy ra, miệng quát chói tai, không quan tâm tới Phương Hành, cấp cấp đuổi tới bên người Sở Từ, xem thương thế của nàng.
Cẩn thận rút Sở Từ công chúa ra, chỉ thấy thái dương nàng chảy ra máu tươi, bất quá nàng vốn bị đụng chóng mặt, nhưng ở trong hố tuyết bị hàn khí tập kích, đã thanh tỉnh lại, từ trong tiếng cười nhận ra người đoạt xe ngựa của mình là Phương Hành, hơn nữa vừa rồi còn vũ phu ném nàng đi như thế, trong nội tâm quả thực là nộ khí vạn trượng, hô to:
- Phương Tiểu Cửu, ta muốn giết ngươi...
Nhưng lúc này, Phương Hành ở trong xe ngựa thò đầu ra, kêu lên:
- Bờ mông cong cong đàn hồi, sao xe này không đi?
- Khá lắm ác tặc, đồ vật của Sở Vương Đình há là huyết mạch thấp kém như ngươi có thể điều khiển? Chúng ta muốn bầm thây ngươi vạn đoạn!
Âm Thị áo đỏ thấy Sở Từ bị thương không nặng, hơi yên tâm, huy động Âm Minh Thiết Tỏa cuốn tới xe ngựa.
- Ân? Chỉ có huyết mạch của vương bát đản màu vàng mới có thể thúc dục sao?
Phương Hành từ trong xe ngựa chui ra, phất tay đánh Âm Minh Thiết Tỏa qua một bên, ánh mắt nhìn về phía Sở Từ công chúa.
- Nghịch tặc lớn mật, muốn chết!
Âm Thị áo đỏ bị Phương Hành bỏ qua, quả thực là phẫn nộ tới cực điểm, hét lớn một tiếng, thân hình tuôn ra sát khí, hóa thành hai bàn tay lớn vô hình bắt về phía Phương Hành, xem tư thế là hận không thể xé Phương Hành thành hai nửa, mà lúc này ba Âm Thị hắc y khó khăn lắm mới đuổi tới cũng quát một tiếng, hoặc thi pháp, hoặc tế Pháp khí, từ ba phương vị công tới Phương Hành.
- Hắn... sẽ không bị đánh chết chứ?
Trong nháy mắt này, không biết vì sao Sở Từ lại lo lắng cho đối phương.
Mặc dù nàng hận Phương Hành, lại không phải người thích giết, mà Âm Thị áo đỏ là Trúc Cơ kỳ tầng bốn, ba Âm Thị áo đen cũng là Trúc Cơ tầng hai tầng ba, chuyên từ Sở Vương Đình chạy đến tiếp nàng hồi cung, tu vi cao cường, Phương Tiểu Cửu thoạt nhìn chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ, thì làm sao chống đỡ được bốn người hợp kích?
Nhưng thời điểm nàng cho rằng Phương Tiểu Cửu sẽ bị đánh thành một đống thịt vụn, lại thấy tiểu quỷ kia cười lạnh, hai tay đẩy ra, đồng thời mang theo một đạo kim quang và một đạo ô quang, có lực lượng cường đại đến khó tin phóng ra, Sở Từ nhịn không được nhắm mắt lại, không dám nhìn thẳng, trong tai chỉ nghe được tiếng kêu thảm thiết.
Qua một cái chớp mắt, nàng lần nữa mở mắt ra, bất ngờ chứng kiến Âm Thị áo đỏ đã bay ra ngoài vài chục trượng, thân hình run rẩy, mà ba Âm Thị áo đen thì bay ra ngoài ba mươi trượng, máu tươi vãi đầy đất, trên mặt đất ở phụ cận còn có mấy khóa sắt vỡ vụn, đúng là Pháp khí của các Âm Thị sử dụng.
Mà Phương Tiểu Cửu đáng giận kia thì đang ôm cánh tay đứng ở trước người, ánh mắt cổ quái nhìn nàng.
- Ngươi... Ngươi muốn làm gì?
Sở Từ bị hù kêu to.
- Ngươi bị bắt cóc...
Phương Hành cười hắc hắc, phóng thích Khốn Tiên Tác, trói Sở Từ lại.
- Nghịch... Nghịch tặc... Ngươi dám... bắt cóc công chúa?
Bốn Âm Thị sợ hãi, lại muốn bắt cóc Sở Từ công chúa, nghịch tặc này là ăn tim gấu gan báo sao?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất