Chương 265: Đấu tài
Có người chủ động cho mình mượn tiền, Phương Hành đương nhiên sẽ không cự tuyệt, ngược lại không có lưu ý đến mặt Sở Từ đỏ chót.
Công tử thanh sam nghe Phương Hành nói sảng khoái, không khỏi nao nao, nhưng còn chưa kịp trả lời, nữ tử đeo khăn vàng ở bên cạnh hắn cười lạnh, thản nhiên nói:
- A, Nguyên huynh, vì một dã nha đầu ở nông thôn, ngươi ngược lại rất chăm chú, ngay cả cơ duyên cũng không để ý sao? Muốn tiểu muội giúp ngươi một tay, trực tiếp trói nha đầu kia lại, đưa đến trên giường ngươi hay không?
Công tử thanh sam nhất thời đỏ mặt, khoát tay, xấu hổ cười nói:
- Thấy đồng đạo khó khăn, tiện tay mà thôi.
Nữ tử đeo khăn vàng hừ lạnh một tiếng nói:
- Ngươi ở Tây Mạc thích lộ gặp nguy nan cũng thì thôi, đến Sở Vực còn không đổi được tật xấu này? Có phải cái tiện tay này, lại đưa tới cho ngươi một thị thiếp hay không?
Công tử thanh sam nhất thời nói không ra lời, lại không dám đắc tội nàng, chỉ có thể cười xấu hổ.
Đám đệ tử ở sau lưng hai người bọn họ đều thầm than:
- Nguyên công tử này cũng thật là, rõ ràng lão tổ hai nhà đã tiết lộ muốn kết quan hệ thông gia, vừa vặn tiểu thư Kim gia cũng có ý đó, ngươi ở trước mặt nàng thu liễm chút không được sao, hết lần này tới lần khác trêu hoa ghẹo nguyệt, phạm vào bệnh cũ, đây không phải nói rõ muốn chọc nàng tức giận sao?
Chỉ là bọn hắn giống như chê cười nhìn một đôi tiểu tình nhân cãi nhau, lại hồ đồ không có chú ý tới Sở Từ.
- Phương Tiểu Cửu, chúng ta đi thôi, đổi địa phương khác.
Sở Từ đã mắc cỡ đỏ bừng cả khuôn mặt, mắt ngấn lệ quang, lặng lẽ kéo tay áo của Phương Hành muốn ly khai.
Bất quá thấy một màn này, Phương Hành mới nhớ ra, loáng thoáng nhớ rõ ở cửa thành, đám người kia cũng có mặt. Chắc hẳn người mắng Sở Từ là dã nha đầu chính là bọn họ. Đã minh bạch điểm này, dáng tươi cười trên mặt thu vào, hừ lạnh một tiếng, ném lên quầy một viên Linh Thạch thượng phẩm, kêu:
- Mở cho ta gian phòng tốt nhất kia đi, hôm nay ta còn muốn nghỉ ngơi!
Hắn nói rất vang dội, làm Nguyên công tử và Phù sư muội kia cũng bị kinh động.
Thấy Nguyên công tử kia một mực không có làm lành với mình, Phù sư muội tâm có hỏa, liếc thấy Phương Hành muốn ở chỗ này, nhất thời hỏa khí dâng lên, quát lạnh:
- Không cho phép ở chỗ này, đi địa phương khác ở!
- Ta có tiền, nơi này có phòng, ta thích ở bao lâu thì ở, ngươi quản cái rắm?
Phương Hành xoay người lại, cười lạnh khiêu khích, hồ đồ không để ý Sở Từ lặng lẽ kéo tay áo của hắn.
- Tiểu quỷ, ngươi muốn chết phải không?
Hỏa khí trong nội tâm Phù sư muội kia càng vượng, ánh mắt lóe lên, vậy mà xuất hiện một tia sát cơ.
- Hừ, khoảng cách gần như vậy, chỉ cần ngươi dám động thủ, ta trước đánh ngươi một bạt tai...
Hai tay Phương Hành khoanh ở trước ngực, trong nội tâm âm thầm cân nhắc.
Mặc dù đối phương nhiều người, hơn nữa mấy lão nô kia đều là thế hệ tu vi không tầm thường, nhưng trong lòng hắn không sợ, dù một mình hắn không chiến thắng được nhiều người như vậy, nhưng cho xú nữ nhân kia mấy tát, sau đó mang theo Sở Từ đào tẩu vẫn có thể làm được.
- Phù sư muội không nên động thủ...
Lúc này, Nguyên sư huynh kia vội vàng đi lên, ngăn ở trước người nữ tử đeo khăn vàng.
- Họ Nguyên, ngươi còn có lương tâm hay không, vào lúc này còn che chở người khác sao?
Phù sư muội kia bị chọc tức, nhìn Nguyên sư huynh thét to.
Nguyên sư huynh vội nói:
- Phù sư muội, là sư huynh không tốt, xin ngươi bớt giận, nơi này là Điểm Tướng Thành, mấy ngàn năm qua truyền thừa quy củ, tu sĩ nhân loại không thể đấu pháp ở trong thành, hơn nữa Hàn gia đời đời trấn thủ ở đây cũng có Kim Đan cảnh tọa trấn, hết lần này tới lần khác lão tổ nhà chúng ta cũng đang trấn thủ một trận mạch, không ở nơi đây, nếu như phạm vào quy củ, ta sợ ngươi chịu thiệt...
Phù sư muội nghe Nguyên sư huynh khuyên nhủ, hỏa khí tiêu tan không ít, thu linh lực lại, nhìn Nguyên sư huynh nói:
- Coi như ngươi còn có chút lương tâm, ta không làm khó dễ hai người bọn họ, bảo bọn hắn cút đi...
Nguyên sư huynh nhìn Phương Hành và Sở Từ khoát tay, tựa hồ ý bảo hai người bọn họ đi nhanh lên.
Phương Hành thấy vậy, lại cười lạnh không thôi, không chỉ không đi, ngược lại vỗ xuống, viên Linh Thạch thượng phẩm thứ hai xuất hiện, mắng:
- Chưởng quầy, sao còn không mở phòng, ngại tiểu gia đưa tiền không đủ sao?
Thấy bộ dáng của hắn, đám người Tây Mạc kia âm thầm lắc đầu, nghĩ thầm Nguyên sư huynh đã tận tâm giúp các ngươi như thế, lại vẫn không đi, quyết muốn mở phòng, thật không biết sống chết, ngay cả Nguyên sư huynh cũng quay đầu nhìn Phương Hành, trong mắt có chút tức giận, nghĩ thầm tiểu quỷ này và cô nàng xinh đẹp kia có thân phận gì? Lại không biết trời cao đất rộng như vậy?
Chưởng quỹ kia thấy hai viên Linh Thạch thượng phẩm, ở đâu còn có khách khí gì, vội vàng lấy chìa khóa, nhưng Phù sư muội lại cảm nhận được khiêu khích nồng đậm, lạnh lùng cười nói:
- Xem ra có chút coi thường các ngươi, ăn mặc giống như khất cái, nhưng trong tay còn có chút tiền, chỉ có điều bổn cô nương nói cho các ngươi đổi chỗ khác, không nghe thấy sao?
Nói xong tiện tay đặt mười viên Linh Thạch thượng phẩm ở trên bàn, nhìn chưởng quầy nói:
- Gian phòng cuối cùng kia ta thuê, khiên tọa kỵ của ta vào phòng, hảo hảo chiếu cố, cũng tiện để cho người khác chết tâm tư kia đi!
Ở trong Điểm Tướng Thành không thể đấu pháp, nhưng lại có sang hèn cao thấp, nữ tử đeo khăn vàng quyết định muốn lấy tiền áp người, chỉ là gian phòng kia cho tọa kỵ ở, đủ để vũ nhục người.
- Hừ, cầm mười viên phá Linh Thạch trang bức ở trước mặt ta?
Phương Hành cười lạnh, trong nội tâm không khỏi nghĩ nếu nữ nhân này biết thân phận chân chính của Sở Từ, không biết còn có thể kiêu ngạo nổi hay không, bất quá lúc này Sở Từ là một nha đầu của mình, thân phận công chúa tự nhiên không cần nhắc lại, đương nhiên, dù là nha đầu của mình cũng không thể để người khi dễ, đã ở bên cạnh mình, như vậy mình phải bảo kê nàng...
Hắn là người xử lý sự tình bằng bản năng, thích nhất là bảo kê người một nhà, đả kích đối thủ, Sở Từ theo mình vài ngày, coi như là nửa cái người một nhà, lúc này có người khiêu khích nàng, mình đương nhiên phải bảo kê.
Nghĩ tới đây, cười lạnh một tiếng, lấy ra một cái túi trữ vật, lấy ra một viên Linh Thạch bỏ vào trên quầy.
- Linh Thạch cực phẩm?
Người chung quanh giật mình, có chút kinh ngạc nhìn Phương Hành.
Một viên Linh Thạch cực phẩm, tự nhiên còn không đến mức được bọn hắn để ở trong mắt, nhưng một thiếu niên thoạt nhìn có chút giống ăn mày lấy ra, lại có chút kinh người, ra ngoài ý định.
- Ngươi?
Nữ tử đeo khăn vàng lắp bắp kinh hãi, có chút giận dữ, cảm giác như bị người tát một bạt tai.
Mình cầm Linh Thạch thượng phẩm ra, tiểu ăn mày kia lại cầm Linh Thạch cực phẩm, đây là cố ý nhục nhã mình sao?
- Phù sư muội, thôi thôi, người ta muốn ở trọ, để cho bọn hắn ở là được!
Nguyên sư huynh có chút bất đắc dĩ cười cười, phát hiện hai người kia tuyệt đối không phải thân phận hèn mọn như mình đoán, không ngờ mình lại nhìn nhầm, đành phải cười khổ khuyên nhủ nữ tử đeo khăn vàng.
- Hừ, không biết từ nơi nào trộm đến một viên Linh Thạch cực phẩm, cũng xứng khoe khoang ở trước mặt ta sao?
Lồng ngực của nữ tử đeo khăn vàng phập phồng, tựa hồ cực kỳ tức giận, đột nhiên khoát tay, mười viên Linh Thạch cực phẩm rơi xuống quầy, thanh âm của nàng cơ hồ là từ trong kẽ răng nặn ra:
- Chưởng quầy, ta muốn gian phòng tốt nhất kia!
Nguyên sư huynh có chút bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng lại hiểu rõ tính tình của Phù sư muội, ở loại trường hợp này bị người hủy mặt mũi, nàng là quyết không thể nhẫn nhịn, dù phí giá tiền gấp mười gấp trăm lần, cũng sẽ không nhượng gian phòng tốt nhất kia.
Trong lòng Phương Hành vốn có ý nghĩ tìm việc, thấy thế càng cười lạnh, đột nhiên khẽ đảo túi trữ vật, chỉ nháy mắt, phảng phất như thủy tinh mã não xếp thành núi nhỏ, tự nhiên đều là Linh Thạch cực phẩm giá trị kinh người, số lượng ít nhất cũng có ba mươi mấy viên, tử ý bức người, linh khí ngập trời, để cho người hoa mắt.
Con mắt của người chung quanh căng thẳng, ngơ ngác nhìn một đống Linh Thạch cực phẩm ở trên quầy.
Một đống Linh Thạch cực phẩm như vậy, chỉ sợ coi như là Thiếu chủ trong đại thế gia lấy ra cũng tốn sức, nhưng tiểu quỷ này...
- Còn nữa không?
Phương Hành nghiêng đầu nhìn Phù sư muội cười lạnh, nhìn chưởng quầy nói:
- Tiện nghi ngươi rồi, đều thu đi, bất quá ta và tiểu nha đầu của ta thích thanh tĩnh, người không có phận sự đừng có an bài vào, vừa rồi mấy gian bọn hắn thuê, ta bao hết, giữ lại nuôi chuột... Hừ, trên mặt che giẻ lau đã khiến người chán ghét, còn ra vẻ ta đây...