Lược Thiên Ký

Chương 268: Kim Quang Lão Tổ

Chương 268: Kim Quang Lão Tổ

Mặc dù tuổi của Phương Hành không lớn, nhưng lại là tiểu quỷ trà trộn giang hồ nhiều năm, sao không hiểu được đạo lý tiền tài không thể lộ ra ngoài?
Lúc ấy hắn và nữ tử họ Kim phân cao thấp, một là xác thực không ưa nữ nhân kia, muốn cho nàng khó coi, hai là cố ý lộ tài thử xem, dẫn một đám người có chủ tâm bất lương đến cướp mình, cũng chỉ có dùng loại phương pháp này, mới có thể tìm đủ huyết tế cho Đại Bằng Tà Vương, lão Tà này ăn càng no bụng, có thể phát huy ra uy lực càng lớn, sau khi tiến vào Huyền Vực sẽ càng an toàn.
Kỳ thật sau khi nghe Sở Từ nói qua cơ duyên Huyền Quan huyền bí, hắn đã bắt đầu suy nghĩ, nếu tiến vào Huyền Vực, Linh Động có cơ duyên của Linh Động, Trúc Cơ có cơ duyên của Trúc Cơ mà nói, như vậy mình mới Trúc Cơ cảnh tầng hai, thật đúng là không nhất định có thể chiếm bao nhiêu ưu thế, cho dù tu luyện Âm Dương Đại Ma Bàn, cũng không thể quét ngang hết thảy địch nhân Trúc Cơ cảnh, dù sao tu vi vẫn quá thấp.
Cũng chính bởi vậy, nên chỉ có thể tăng lên uy lực của Vạn Linh Kỳ, có cờ này trong tay, cũng là một trợ thủ đắc lực.
Hơn nữa thời điểm lộ tài hắn cũng đã tính rất kỹ, mình lộ ra những Linh Thạch cực phẩm kia, đối với Trúc Cơ sơ kỳ là có lực hấp dẫn trí mạng, đối với Trúc Cơ trung kỳ thì hơi hứng thú, nhưng đối với Trúc Cơ hậu kỳ lại kém rất nhiều, cho nên bị hắn đưa tới chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ và trung kỳ chiếm đa số, Trúc Cơ hậu kỳ sẽ không vì chút Linh Thạch ấy mà ra tay.
Đương nhiên, vạn nhất đoán sai, thì hắn đã sớm chạy trốn, sẽ không ác chiến như thế.
- Tiểu thư nàng... nàng chọc một tên sát tinh rồi...
Lão giả áo bào xám của Kim gia kia, lúc này đã bị dọa bể mật, vốn tưởng là một con kiến hôi, mình tiện tay có thể bóp chết, nhưng chưa từng nghĩ đến, cái này dĩ nhiên là một tiểu ma đầu giết người không chớp mắt?
Thực lực bực này, còn có thể xem như Trúc Cơ sơ kỳ sao?
Sau khi cùng Phương Hành đối chiến một chiêu, lão giả áo bào xám đã quyết định muốn chạy trốn.
Nhưng khi hắn lặng yên chạy ra hơn mười trượng, lại đột nhiên rùng mình, cảm giác được có một đôi mắt đang theo dõi mình.
- Đã đến rồi, còn muốn đi sao?
Trong sơn cốc máu nhuộm đỏ thẫm, Phương Hành bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía hắn.
Tổng cộng mười Trúc Cơ, đã chết chín tên, còn một mình ngươi chạy được sao?
- Phải lập tức đi...
Lão giả áo bào xám đổ mồ hôi lạnh, vội vàng tế lên phi kiếm, không tiếc linh lực, ngự kiếm chạy trốn.
- Hừ, muốn chạy?
Phương Hành cười lạnh, phất tay vứt ra một khóa sắt đen nhánh, giống như một Ô Long cuốn về phía lão giả áo bào xám.
- Âm Minh Thiết Tỏa...
Đúng là Pháp khí đoạt được từ trong tay Âm Thị của Sở Vương Đình, mặc dù không linh hoạt bằng Khốn Tiên Tác, nhưng lại xa hơn.
Vèo...
Âm Minh Thiết Tỏa tăng vọt, như một đạo hắc khí bắn ra ngoài, đuổi tới bên hông lão giả áo bào xám, lão giả kia trốn ra gần trăm trượng, tâm thần đang khẽ buông lỏng, không ngờ dị biến nảy sinh, bị xích sắt cuốn lấy, gắt gao quấn ở trên người, sau đó Phương Hành vận cánh tay kéo một cái, lão giả áo bào xám không khỏi kêu rên, như diều đứt dây bị giật trở về.
- Đừng... Đừng giết ta...
Đối mặt con mắt lạnh như băng của Phương Hành, lão giả áo bào xám bị dọa phá mặt, thê thảm kêu lên.
Đường đường Trúc Cơ cảnh tầng bốn, nhưng ở trước mặt Phương Hành, lại ngay cả dũng khí động ngón tay cũng không có.
- Bảo ta không giết liền không giết, coi ta là tôn tử của ngươi sao?
Phương Hành đã giết nhiều như vậy, sao sẽ để ý một cái?
Vạn Linh Kỳ hất lên, khói đen cuồn cuộn xen lẫn tiếng cười hung tàn của Đại Bằng Tà Vương tràn ra...
- Ngươi... Ngươi... Ngươi lưu ta một mạng, thì có cơ hội tiến vào Huyền Vực, nếu không... đợi Kim Quang Lão Tổ phát hiện ta bị giết, chắc chắn đuổi giết ngươi nghìn vạn dặm, ngươi chỉ là Trúc Cơ cảnh, làm sao thoát được thủ đoạn của Kim Quang Lão Tổ?
Lão giả áo bào xám kia bị dồn đến tuyệt địa, bỗng nhiên hét lớn.
- A?
Phương Hành nao nao, tạm thời thông qua Đại Bằng Tà Vương thu hồi thần thông, giống như cười mà không phải cười nhìn lão giả áo bào xám:
- Tiến vào Huyền Vực?
- Không sai, không sai, Kim Quang lão tổ của Tây Mạc nhất mạch ta đã chiếm đóng trận mạch, chỉ cho đệ tử của Kim Quang nhất mạch chúng ta tiến vào, ngươi lưu ta một mạng, mang đến trước mặt Kim Quang Lão Tổ, nhất định có thể đổi một cơ hội tiến vào Huyền Vực...
Lão giả áo bào xám thấy Phương Hành ý động, vội vàng kêu lên.
- Chiếm đóng trận mạch?
Phương Hành có chút ngưng thần, nhìn về phía lão giả áo bào xám.
Cũng trong lúc này, cách địa phương đám người Phương Hành chém giết trăm dặm, bên cầu đá của một bờ sông đỏ sậm, ở bờ bên kia, chính là nơi linh quang lập loè, trận pháp hùng vĩ rườm rà tầng tầng bao phủ, khiến cho bờ sông bên kia biến thành một thế giới khác, tuy chỉ cách một cây cầu, nhưng linh khí là gấp trăm lần bờ bên này, giống như hai thế giới khác nhau.
Mà ở trước cầu đá, lại đang có một tu sĩ Kim Đan cảnh khoanh chân ngồi, người này râu tóc bạc trắng, nhìn không ra tuổi, khuôn mặt hung ác nham hiểm, trên người mặc ma bào, nhưng lại loang lỗ điểm điểm, tung tóe đầy máu tươi, trong lúc vô hình tràn đầy sát ý lành lạnh, hắn ngồi ở chỗ này, giống như giữ vững vị trí cầu đá, bất luận kẻ nào muốn thông qua bờ bên kia, cũng cần được hắn cho phép.
Cầu đá này vốn chỉ là cầu đá bình thường, nhưng hôm nay đã trở thành trận mạch đi thông bờ sông bên kia, đợi cho thời điểm mặt trời mọc, sẽ có đại môn mở ra ở chỗ này, cho người đi qua bờ bên kia.
Có thể nói, hắn thủ ở chỗ này, là giữ vững cơ hội cho hậu bối của mình tiến vào Huyền Vực.
Đương nhiên, cơ hội này cũng không phải vĩnh cửu, trên thực tế còn có vô số Kim Đan cảnh đã đuổi tới, hoặc đang chạy đến ngấp nghé trận mạch này, bằng tu vi của hắn, cũng chỉ có thể cam đoan giữ được trận mạch trong hôm nay, đưa tiểu bối của mình vào, sau đó phải nhường lại, lưu trận mạch cho những Kim Đan cảnh khác, nếu không sẽ bị vây công chí tử.
Đây cũng hết cách rồi, mỗi lần trận mạch mở ra, thời gian ngắn như vậy, người từ bốn phương tám hướng chạy đến ngấp nghé cơ duyên lại nhiều như vậy, nếu như hắn không thủ vững, ở thời điểm trận pháp mở ra, chúng tu sĩ vọt tới, nơi này tất nhiên sẽ loạn thành một đoàn, thậm chí sẽ có người đánh đập tàn nhẫn, biến nơi đây thành nơi gió tanh mưa máu, tiểu bối của mình muốn đi vào toàn bộ, sẽ không dễ dàng như vậy.
- Huyền tôn nhi Kim Phù bái kiến lão tổ...
- Vãn bối Nguyên Sinh Liên bái kiến lão tổ...
Cách đó không xa, Kim Phù và Nguyên Sinh Liên phóng ngựa chạy đến, ở ngoài trăm trượng liền xuống ngựa, đi tới trước người Kim Đan cảnh kia hành lễ.
Lão giả mở mắt, nhìn hai người bọn họ một cái, lãnh đạm nói:
- Các ngươi kịp thời chạy đến, rất tốt!
Nguyên Sinh Liên ở trước mặt lão giả cũng thu hồi tính tình bất cần đời, kính cẩn hồi đáp:
- Sau khi thu được lão tổ đưa tin, đêm tối liền chạy đến!
Lão giả cười cười, điềm nhiên nói:
- Đây là cơ duyên to lớn, vạn năm khó gặp, nếu có thể đoạt được, chính là thiên đại tạo hóa của các ngươi, lão tổ chiếm đóng trận mạch này cho các ngươi, đã lấy tính mạng của ba Kim Đan cảnh, mười Trúc Cơ cảnh, các ngươi phải quý trọng cơ hội, sau khi tiến vào Huyền Vực, cần tận tâm tận lực tranh đoạt cơ duyên, không được hủy uy danh Tây Mạc nhất mạch của ta!
Nghe thanh âm sát khí lành lạnh, trong nội tâm Nguyên Sinh Liên và Kim Phù đều rùng mình, cúi đầu đáp ứng.
- Hắc hắc, lão phu có thể làm, cũng chỉ là giúp các ngươi đến nơi đây, sau khi đi vào, thì cần nhờ chính các ngươi, Sinh Liên, việc hôn nhân của ngươi và Phù Nhi rất nhanh sẽ thành, lão phu cũng không coi ngươi như người ngoài, ngươi được xưng một trong Tây Mạc tứ kiệt, cùng giai vô địch, chính là thiên tài hàng đầu của Tây Mạc, huyền tôn nữ không nên thân này của ta, phải nhờ ngươi chăm sóc rồi...
Nguyên Sinh Liên nghe vậy, vội vàng cúi đầu nói:
- Lão tổ nói đùa, có ta ở đây, sẽ không để người tổn thương Phù muội một sợi tóc!
Kim Phù chen miệng nói:
- Lão tổ ngài không biết, hắn rất hay chọc con tức giận, vừa rồi ở trong Điểm Tướng Thành, ở trước mặt con, hắn còn trêu hoa ghẹo nguyệt, cái này không phải cố ý chọc tức con sao?
Nguyên Sinh Liên nghe nàng nhắc tới việc này, không khỏi cười khổ.
- Ân?
Kim Quang Lão Tổ trừng Nguyên Sinh Liên một cái, dọa đến Nguyên Sinh Liên không dám ngẩng đầu.
Kim Quang Lão Tổ hừ một tiếng, lại nói:
- Hắn thích trêu hoa ghẹo nguyệt, ngươi nhổ hoa cỏ kia đi không phải xong sao?
Kim Phù nghe vậy, có chút đắc ý nói:
- Con đã bảo Hồng thúc đi giết nàng rồi!
Kim Quang Lão Tổ nhẹ gật đầu, giống như cực kỳ hài lòng cách làm của Kim Phù, lại cười lạnh một tiếng, nhìn về phía Nguyên Sinh Liên nói:
- Ngươi thích trêu hoa ghẹo nguyệt, đó là tính tình của thiếu niên, lão phu cũng không trách ngươi, bất quá con gái Kim gia ta lại không thể lấn, ngươi trêu chọc một cái, ta sẽ để cho Phù nhi giết một cái, nếu thật thương hương tiếc ngọc, thì nên sửa lại tật xấu này đi!
- Vâng...
Nguyên Sinh Liên chảy mồ hôi lạnh, trong nội tâm thầm nghĩ: Ta cùng với Kim gia đính hôn, ngày sau không có một ngày tốt lành a...
- Các ngươi xuống phía dưới chờ đi!
Kim Quang Lão Tổ dứt lời, bỗng nhiên nhìn thoáng qua xa xa.
Nguyên Sinh Liên và Kim Phù liền đến đất trống cách lão giả mười trượng ngồi xuống, ở bên người bọn hắn đã ngồi đầy đệ tử, chừng bốn mươi năm mươi người, trong đó hơn phân nửa là Linh Động cảnh, chỉ có bốn Trúc Cơ cảnh, sau khi bọn hắn ngồi xuống, liền có đệ tử gật đầu chào, chỉ là bầu không khí yên lặng, bọn hắn cũng không dám nhiều lời, chờ đợi trận pháp mở ra.
Thời gian trôi qua, cách thời điểm tảng sáng càng lúc càng gần, tâm tình của chúng đệ tử Kim Quang nhất mạch đều có chút kích động.
Chỉ là trong nội tâm Kim Phù lại dần dần có chút nôn nóng, không ngừng nhìn phía sau, nghĩ thầm:
- Sao Hồng thúc còn chưa trở lại?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất