Lược Thiên Ký

Chương 279: Đệ nhất nhân trên Nam Chiêm Bộ Châu Bảng

Chương 279: Đệ nhất nhân trên Nam Chiêm Bộ Châu Bảng

Sau một tiếng trả lời tỉnh táo, ánh mắt Phương Hành quét qua Hắc Phong, Xích Mi, Lam Y nghẹn họng nhìn trân trối, lại bình tĩnh nhìn thoáng qua Kim Quang Lão Tổ phẫn nộ gào thét, gần muốn phát điên, lạnh giọng cười cười, ôm Sở Từ đi nhanh vào trong Huyền Vực. Sau lưng Đại Bằng Tà Vương hấp thu huyết khí của Nguyên Sinh Liên và Kim Phù, bồng bềnh lung lay bay theo sau lưng hắn.
Hắc kỳ phiêu diêu, bóng người cô tịch, dưới chân chính là một chiến trường huyết nhục bừa bộn.
Ở giữa chiến trường, thân thể Kim Phù bị hút khô, hốc mắt khô héo nhìn bầu trời.
Đôi mắt kia, là nhìn không tới mặt trăng đêm nay rồi!
Phương Hành không biết, Kim Quang Lão Tổ cũng không biết, sau khi trận chiến này kết thúc, chỗ sâu nhất trong Huyền Vực, trong một cung điện tiên khí tung bay, ở giữa nhất có một bia đá che đậy bởi tầng tầng sương mù, trên cao nhất có ghi tên bia, mà trên mặt bia, theo trận chiến ở bên cầu đá kết thúc, chậm rãi xuất hiện một hàng chữ, đồng dạng là tiên văn.
Ở trên hàng chữ này, đã có hơn ba mươi hàng chữ khác, ghi chép một ít văn tự người bình thường xem không hiểu.
Nếu Phương Hành ở đây, dùng Âm Dương Thần Ma Giám xem bia, thì có thể nhìn minh bạch, văn tự ở trên cao nhất viết ba chữ Phong Thần Bảng, mà hàng chữ phía dưới cùng thì viết: Nam Chiêm Bộ Châu Phương Hành, trận trảm bảy mươi hai người, bài danh 37.
Trên tên của hắn thì là một đống chữ "Đông Thắng" rậm rạp chằng chịt.
Bia này rất che giấu, người bên ngoài khó có thể quan sát, nhưng nếu nhìn kỹ, thì sẽ bị một tin tức làm chấn kinh.
Phương Hành, Nam Chiêm Bộ Châu đệ nhất nhân!
Ở trên đám mây cách nơi đây ước chừng ba nghìn dặm, trong một đại điện tường hòa, chung quanh xếp đầy tượng Phật Đà, hơn mười vị Kim Đan khoanh chân ngồi, nhìn cuốn Kim Kinh ở trong tay một tượng Kim Thân Phật, lúc này trên Kim Kinh hiển hóa không phải kinh văn, mà là một hình ảnh biến ảo bất định, nó hiển hóa, đúng là tràng cảnh phát sinh ở trongHuyền Vực.
Nơi đây đúng là Chí Tôn Thần Điện, mà Kim Kinh kia là chí bảo của Linh Sơn Tự, Chư Phật Quan Chiếu Kinh.
Thông qua cuốn Kim Kinh này, có thể chứng kiến một ít hình ảnh trong Huyền Vực, các Kim Đan cảnh cũng thông qua kinh văn này quan sát một ít tao ngộ của vãn bối mình ở trong Huyền Vực, tuy không đầy đủ, nhưng có thể hiểu rõ một ít tin tức.
Bình thường vào địa phương càng sâu trong Huyền Vực, thì càng khó có thể chứng kiến, còn ở vị trí biên giới sẽ hiển hóa rõ ràng hơn, mà lúc này chư vị Kim Đan cảnh lại vừa được xem xong một trận đại chiến ở biên giới trận mạch, nhìn thân ảnh cô độc cõng một nữ hài xâm nhập vào Huyền Vực kia biến mất, các Kim Đan cảnh lại còn chưa tĩnh hồn lại.
- Vạn La đạo hữu, ngươi lừa chúng ta thật khổ, lúc đầu ngươi lặng yên không một tiếng động, thu môt đệ tử như vậy tiến vào Đại Tuyết Sơn...
Tẩy Kiếm Viện lão tổ Mạc Long Ngâm than nhẹ, nhìn về phía Vạn La lão quái nói.
Quỷ Thần Cốc Trương Đạo Nhất thì cười ha ha:
- Vốn đang tìm hắn, nhưng một mực không thấy thân ảnh của hắn, còn cảm giác có chút thất vọng, bây giờ hắn lại xuất hiện, này là một chuyện tốt nha, trong khoảng thời gian này tình cảnh của đệ tử Đại Tuyết Sơn chúng ta không ổn, có tiểu tử này tương trợ, ngược lại có thể lực chiến một trận... thực lực của tiểu tử này thật không tệ!
Mà Hồ Cầm Lão Nhân thì nhếch miệng mỉm cười, không nói chuyện.
Vạn La lão quái thật lâu không mở miệng, qua nửa ngày mới nhìn Sở Thái Thượng.
- Sở lão quái, ngươi có đi không?
Sắc mặt của Sở Thái Thượng âm tình bất định, ai cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, nghe Vạn La lão quái hỏi, hắn không nói một lời, nhưng bỗng nhiên đứng lên, hóa thành một đạo kim quang bay ra ngoài Chí Tôn Thần Điện.
Vạn La lão quái cười cười, cũng bay ra ngoài theo.
- Phương Hành, tiểu tử này tên là Phương Hành? Sao có chút quen tai thế nhỉ?
Bên ngoài Huyền Vực, Thái Huyền Môn, Xích Mi, Lam Y đều kinh hãi, mờ mờ ảo ảo cảm thấy danh tự kia quen tai.
Qua nửa ngày, Xích Mi mới cả kinh kêu lên:
- Ta nói Sở Vực còn có người nào có thể có bổn sự này, nguyên lai là hắn, tiểu tử này là tiểu ma đầu lúc trước mưu phản Thanh Vân Tông, chém giết thiên kiêu Tiếu Kiếm Minh của Thanh Vân Tông, lại cùng Băng Âm Cung Diệp Cô Âm ác chiến, để cho đệ nhất thiên kiêu dưới Trúc Cơ cảnh kia ăn hết thiệt thòi lớn... Hắn lại đã Trúc Cơ, còn có bản lãnh lớn như vậy...
- Dĩ nhiên là hắn...
Lam Y đạo nhân cũng giật mình, trong nội tâm chua xót khó có thể dùng ngôn ngữ để hình dung.
Huyền Quan mở ra, các Kim Đan cảnh đều không ngoại lệ điều tra các thiên kiêu ở mấy vực xung quanh, phải hiểu rõ các thiên kiêu tại ngực, để tránh đệ tử của mình chịu thiệt, mà Phương Hành không thể nghi ngờ là một trong mấy người chói mắt nhất, chủ yếu là tuy hắn ít lộ diện, nhưng làm sự tình không có chỗ nào mà không phải việc xấu loang lỗ, nhân thần cộng phẫn, làm các tu sĩ không thể không chú ý đến hắn.
Chỉ là ngay cả bọn hắn cũng không nghĩ tới, hôm nay đụng phải thiếu niên kia, lại là tiểu ma đầu này.
- Nghe nói hắn chỉ là Linh Động cảnh, nhưng hôm nay xem ra... Đồn đãi có sai lầm...
Khuôn mặt của Hắc Phong đạo nhân đắng chát, bất đắc dĩ lắc đầu.
- Quản hắn là ai, lão phu nhất định phải giết toàn tộc của hắn, hiện tại mấy người các ngươi chết trước đi...
Đột nhiên một thanh âm lành lạnh truyền tới, ba vị Kim Đan kinh hãi, chứng kiến Kim Quang lão quái đang tức giận nhìn qua.
- Kim Quang đạo hữu, ba mạch chúng ta cũng tử thương thảm trọng, ngươi không thể giận lây sang chúng ta...
Hắc Phong đạo nhân đã nhận ra sát khí của Kim Quang lão quái, cuống quít kêu to.
- Nếu không phải các ngươi liên hiệp với tiểu tử kia tính toán lão phu, sự tình sao sẽ phát triển đến loại tình trạng này?
Kim Quang lão quái căn bản không nghe khuyên bảo, dưới cơn thịnh nộ huy chưởng đánh về phía Hắc Phong đạo nhân.
Chỉ nhấy mắt, chung quanh cầu đá bộc phát đại chiến.
Bốn vị Kim Đan đại chiến, quả thực cực kỳ kinh khủng, Kim Quang lão quái giống như một nộ sư, đằng đằng sát khí, thuật pháp tung hoành.
Tuy chỉ một người, hắn lại đè đánh ba vị Kim Đan kia.
Trong tiếng ầm ầm, chiến trường từ bên cầu đá chuyển dời đến không trung, lại dời về phía bắc, thẳng đến trên không Điểm Tướng Thành.
Kim Đan ác chiến, rất nhanh đã dẫn phát tứ phương chú ý.
Ở dưới Kim Quang lão quái điên cuồng công kích, Hắc Phong đạo nhân, Xích Mi đạo nhân, Lam Y đạo nhân cực kỳ thê thảm, pháp bào trên người rách tung toé, dù ba người bọn họ liên thủ lại không cầu công, chỉ cầu an toàn đào tẩu, nhưng vẫn bị Kim Quang lão quái giết đến nứt gan vỡ mật.
Nhất là Xích Mi đạo nhân tu vi thấp nhất, nếu không phải có hai người khác che chở thì đã sớm vẫn lạc.
- Ba người các ngươi đều phải chết...
Kim Quang lão quái ra tay không dung tình, khí thế hung ác, hạ quyết tâm muốn tiêu diệt ba Kim Đan cảnh kia trút giận.
Mà Hắc Phong, Xích Mi, Lam Y cũng chỉ có thể vừa đánh vừa lui, tùy thời đào tẩu.
Trong hư không, có không ít Kim Đan nhìn xem, nhưng cho dù là Hàn gia lão tổ một mực bảo vệ quy tắc ở trong Điểm Tướng Thành không thể đấu pháp, lúc này cũng chỉ có thể ngậm miệng, thành thành thật thật quan sát đấu pháp.
Dù sao Kim Quang lão quái ở dưới cơn thịnh nộ, thực không phải người bình thường có thể chọc được. Tuy bọn hắn cũng là Kim Đan cảnh, nhưng phải lượng thử xem bản lãnh của mình như thế nào cái đã.
Thời điểm ba người Hắc Phong sắp không chịu được, đột nhiên chân trời có một đóa kim vân hăng hái bay đến, khí tức trên mây làm Kim Quang Lão Tổ rùng mình, tạm thu tay, đề phòng nhìn đám mây kia.
Phát điên cũng phải nhìn trước mặt là ai, khí tức trên mây rõ ràng không phải mình có thể khinh thị.
Đám mây kia tới gần, hiển lộ ra thân hình của một lão quái hèn mọn bỉ ổi, chỉ là sắc mặt lão quái hơi chút nghiêm túc, đôi quái mục nhìn Kim Quang Lão Tổ, lạnh giọng nói:
- Ngươi chính là Kim Quang?
Ánh mắt cuối cùng Kim Quang Lão Tổ co lại, lạnh lùng nói:
- Lão phu là Tây Mạc Kim Quang, đạo hữu có gì chỉ giáo?
Lão đầu không đáp, lại hỏi:
- Có phải ngươi trêu chọc một tiểu tử tên là Phương Hành không?
Trong mắt Kim Quang lão quái hiện lên sát khí, lạnh lùng nói:
- Phải thì thế nào?
Lão đầu cười lạnh nói:
- Nghe nói ngươi muốn diệt toàn tộc hắn, giết cả nhà hắn, đoạn truyền thừa của hắn?
Kim Quang lão quái cầm không rõ mục đích của lão giả kia, cười cười nói:
- Lão phu nói qua, phải thì thế nào?
Lão đầu bỉ ổi cười lạnh:
- Lão phu chính là sư phó của hắn, ngươi tới giết đi!
- Ngươi?
Kim Quang Lão Tổ giận dữ, trong nội tâm hiểu ra, người nọ là đến báo thù!
Nhưng đối mặt một lão gia hỏa không ai biết sâu cạn như vậy, thật muốn động thủ, hắn lại có chút do dự.
Còn chưa làm ra quyết định, lại có một thanh âm lạnh lùng vang lên:
- Ngươi chính là Kim Quang?
Kim Quang Lão Tổ giận dữ, lạnh lùng quay đầu lại, chỉ thấy trên kim vân, một lão giả áo vàng đứng trên mây, khí tức trên thân người này bất ngờ cũng là Kim Đan đỉnh phong, khiến cho Kim Quang lão quái không dám làm càn, mở lời nói:
- Ngươi lại là người phương nào?
Lão giả áo vàng không đáp, quát lạnh nói:
- Ngươi làm bị thương một nha đầu áo tím?
Kim Quang Lão Tổ quát lên:
- Đó là cháu gái của lão phu gây tổn thương, nhưng tính lão phu làm thì thế nào?
Lão giả áo vàng trầm mặc, qua nửa ngày mới nói:
- Đó là cháu gái của lão phu!
- Bá...
Sắc mặt của Kim Quang Lão Tổ thay đổi.
Vốn chỉ là một thiếu niên và một nha đầu thoạt nhìn không bắt mắt, mình suýt nữa tiện tay bóp chết bọn hắn, sao có thể nghĩ tới sẽ xuất hiện biến cố? Hai người kia, vậy mà đều có bối cảnh thâm hậu như vậy? Trong lòng hắn nhịn không được ngưng trọng lên, lão quái vật tu vi bực này, ngay cả một cái hắn cũng không dám dễ dàng đắc tội, hôm nay lại đồng thời xuất hiện hai cái tới tìm thù!
Nhưng ngoài ngưng trọng, trong lòng của hắn cũng có chút ủy khuất, hơn nữa là uất ức.
- Cháu gái và cháu rể, cộng thêm đệ tử của lão phu đều chết sạch, các ngươi còn muốn như thế nào?
Kim Quang Lão Tổ hét to, khó kiềm được hỏa khí.
Đối mặt Kim Quang Lão Tổ thịnh nộ, Vạn La lão quái và Sở Thái Thượng liếc nhau một cái, sau đó Sở Thái Thượng lành lạnh mở miệng:
- Đây là Sở Vực, ngươi một lão quái ở Tây Mạc, ai cho lá gan dám giương oai ở chỗ này? Lão phu là Thái Thượng lão tổ của Sở Vương Đình, nếu bỏ mặc ngươi làm càn, lại không chịu quản, chẳng phải là cổ vũ yêu nhân kiêu ngạo, làm loạn Sở Vực?
Nếu nói Sở Thái Thượng đã quen cầm giá đỡ, trước khi động thủ còn tìm lý do, ở trên đạo nghĩa áp đảo đối phương mới sẽ động thủ, Vạn La lão quái thì càng đơn giản, hét lớn:
- Giết!
Ầm ầm...
Đại chiến bộc phát, bất quá lúc này lại là Kim Quang Lão Tổ hốt hoảng bỏ chạy.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất