Lược Thiên Ký

Chương 278: Ta chính là Phương Hành

Chương 278: Ta chính là Phương Hành

Ầm ầm!
Âm Dương Đại Ma Bàn vốn trên Dương dưới Âm, nhưng theo hai tay của Phương Hành chuyển hóa, bắt đầu nghịch loạn Âm Dương, Dương Ma chí hạ, Âm Ma chí thượng, sau đó lại xoay chuyển, thần thông pháp thuật, pháp bảo binh khí vừa rồi bị lực lượng kinh người dẫn qua, hơn nữa bị phai mờ mất, lại ở dưới tác dụng của nghịch loạn Âm Dương, hóa thành đạo đạo thần quang bắn ra, bao phủ một phương.
Oanh...
Khí tức ngập trời bỗng nhiên phóng thích, ma ý lành lạnh khiếp người.
Hai Ly Long vọt tới bị đạo đạo thần quang bắn phá, Long thể vặn vẹo, hiển lộ ra thần thái thống khổ, sau đó tuyệt vọng tê minh, Long thể ảm đạm từng khúc, từ từ biến mất...
Thần quang cũng không có biến mất, sau khi hủy diệt hai Ly Long, lại ầm ầm bắn ra bốn phía.
Trong nháy mắt, phạm vi trăm trượng đều bị thần quang bao phủ.
Vô số đệ tử ở dưới thần quang khủng bố bao phủ, kinh hoàng kêu to, không chỗ chạy trốn...
Ngay cả con Ly Long đang giết chóc kia cũng bị thần quang quét trúng, liên tục gào thét, vội vàng bay trở về trong Ngọc Bàn.
Nguyên Sinh Liên mở to mắt, một màn này thật vượt ra khỏi dự liệu của hắn.
- Ta không tin, ta không tin, tuổi của ngươi còn nhỏ hơn ta, tu vi thấp hơn ta, lại có bổn sự bực này...
Giờ khắc này, đường đường thiên kiêu của Tây Mạc lại phẫn nộ rống lớn, năm ngón tay nổi gân xanh, lăng không chộp về phía Ngọc Bàn, thần thức ra sức thúc dục.
Hắn còn chưa hoàn toàn buông tha cho hi vọng, lại thúc dục con Ly Long xoay quanh ở trên đầu mình vọt về phía Phương Hành, vốn con Ly Long này phải bảo hộ hắn và Kim Phù an toàn, thay bọn hắn ngăn cản thần quang tập kích, nhưng đến lúc này, cái gì cũng không quan tâm, chỉ muốn thừa dịp thần thông của Phương Hành chấm dứt, nhân lúc mình còn có dư lực đánh chết đối thủ.
Rống...
Con Ly Long kia lao về phía Phương Hành, móng vuốt sắc bén đóng mở, mắt đỏ phệ người...
Lúc này quanh người Phương Hành đã không có thần quang bảo hộ. Hơn nữa sau khi thi triển Âm Dương Đại Ma Bàn, hắn xác thực đã không còn bao nhiêu linh lực, tuy vẫn đứng thẳng tắp, nhưng lại không hiểu nhiều hơn chút cảm giác cô đơn, đón Long Long mạnh mẽ xông lại kia, vậy mà không thi triển bất luận pháp thuật gì phòng ngự, cũng không có tế lên Pháp khí, chỉ lạnh lùng nhìn xem.
- Sắp giết được hắn sao?
Con mắt của Nguyên Sinh Liên trợn to, lộ ra vẻ hưng phấn.
Mà lồng ngực của Kim Phù thì phập phồng, cực kỳ kích động.
- Liên nhi quả thật rất can đảm, cũng không uổng công lão phu truyền Kim Ly Bát Trận Bàn cho hắn...
Sắc mặt của hắn cũng nói không rõ là vui mừng hay ảo não, mặc dù tiểu tử khó chơi kia chết ở dưới Kim Ly Bát Trận Bàn của mình, nhưng vô luận nói như thế nào, đệ tử của mình cũng tử thương thảm trọng, cái được không bù đắp đủ cái mất...
Về phần Huyền Môn Hắc Phong đạo nhân, Xích Mi đạo nhân, Lam Y đạo nhân thì càng khổ sở.
Dù trước đó đã kiến thức thực lực của Phương Hành khủng bố, nhưng bọn hắn làm sao nghĩ đến, tiểu tử này sẽ ở dưới tình cảnh cực kỳ bất lợi, cứng rắn nghịch chuyển càn khôn, ngược lại diệt sát mạch đệ mình sạch sẽ?
Lúc này dù hắn chết, bên mình cũng lỗ lớn.
Oanh!
Ly Long vọt tới trước mặt Phương Hành, nanh vuốt sắc bén bắt đến.
Nhưng trên mặt Phương Hành lại lộ ra vẻ mỉa mai cười nhạo.
Ánh mắt của Nguyên Sinh Liên đột nhiên thay đổi, hắn thấy sau lưng Ly Long bỗng nhiên bay lên một mảnh yêu vân, trong mây bất ngờ có một nhóm Yêu Linh khủng bố như ẩn như hiện, do mấy Yêu Linh uy thế ngập trời dẫn đầu. Một con Đại Bằng giống như núi lớn hiện ra, vô luận là thanh thế hay khí tức khủng bố, Đại Bằng kia đều không hề kém Ly Long.
Lúc này hắn mới nghĩ đến, mình lại quên Phương Hành cũng có Huyền khí.
Vốn hắn chỉ coi trọng Huyền khí của Phương Hành, chướng mắt thực lực của đối phương, kết quả thần thông của Phương Hành quá biến thái, ngược lại khiến cho hắn quên Phương Hành còn có một kiện Huyền khí khủng bố, không hề thua kém Kim Ly Bát Trận Bàn...
- Ngao...
Ngay thời điểm Ly Long muốn trảo về phía Phương Hành, đột nhiên khói đen cuồn cuộn cuốn tới, một cự trảo sắc bén bắt lấy nó, sau đó thân thể Đại Bằng rơi xuống, giẫm nó vào trong lòng đất, Ly Long giãy dụa, đầu rồng cắn trả, miệng cắn về phía cổ của Đại Bằng, nhưng Đại Bằng mổ một cái, liền mổ xuyên đầu của nó.
- Hắc hắc, thời điểm bổn tọa tung hoành thiên hạ, không biết ăn qua bao nhiêu con rắn nhỏ như ngươi, vậy mà còn dám làm càn?
Đại Bằng Tà Vương cười lạnh, bễ nghễ tứ phương, hung uy vô lượng.
Ác chiến kết thúc, địa phương thần quang của Âm Dương Đại Ma Bàn bao phủ, tất cả đều bị tàn phá.
Đệ tử bốn mạch, vô luận là Trúc Cơ hay Linh Động, vô luận là thiên kiêu hay bình thường, đều thê thảm giống nhau, tất cả trọng thương, kêu rên khóc lóc, hơn bốn mươi đệ tử của Kim Quang nhất mạch, đệ tử của Huyền Môn và Xích Mi, Lam Y cũng mấy chục người, cộng lại không sai biệt lắm hơn tám mươi đệ tử, lúc này vậy mà chỉ còn hơn mười người nằm trên mặt đất.
Bên ngoài, bốn tên Kim Đan cảnh đều bi phẫn buồn bã.
Đệ tử tử thương thảm trọng, bọn hắn thân là lão tổ lại không cách nào cứu viện, cả đám cực kỳ phẫn nộ.
Chỉ là một cây cầu đá lại ngăn cách Thiên Địa, phẫn nộ hơn nữa cũng chỉ có thể nhìn.
- Có thể tiếp một thức thần thông của ta mà không chết, nói rõ bổn sự của các ngươi không tệ, ta tha các ngươi một mạng!
Phương Hành chắp hai tay, nhìn hơn mười tên đệ tử còn sống sót, thanh âm ngạo nghễ.
Nói thật, lúc này trong các đệ tử còn sống, vậy mà phần lớn là Linh Động cảnh, chỉ có hai Trúc Cơ cảnh, bởi vì Trúc Cơ cảnh bị hắn trọng điểm chiếu cố, nên Linh Động cảnh sống sót nhiều hơn.
Bất quá thực lực cũng tốt, vận khí cũng được, có thể ở dưới Âm Dương Đại Ma Bàn bao phủ sống sót, xem như bổn sự không tệ.
Đương nhiên, Phương Hành cũng minh bạch, cái này là bởi vì mình luyện thành Âm Dương Đại Ma Bàn không lâu, còn chưa thuần thục.
Bằng không mà nói, thần thông hiển uy, ở trong phạm vi trăm trượng, không có sinh linh nào có thể sống.
Đệ tử bốn mạch sống sót đều đã tuyệt vọng, đột nhiên nghe lời ấy, trong ánh mắt hiện ra vẻ mừng như điên, dù bị thương nặng nữa cũng cắn chặt răng, dốc sức liều mạng đứng lên, trốn ra xa xa, dù đứng không nổi cũng bò đi.
- Ta nói ở đây, không kể cả hai người các ngươi!
Kim Phù và Nguyên Sinh Liên cũng dắt nhau, muốn thừa dịp loạn ly khai, nhưng một thanh âm vang lên ở sau lưng bọn họ.
Phương Hành chắp hai tay sau lưng, đứng ở trước người bọn hắn.
- Nguyên sư huynh... cứu ta... cứu ta...
Kim Phù bị sát khí trên người Phương Hành chấn nhiếp, bỗng nhiên khóc lên, ra sức trốn ở sau lưng Nguyên Sinh Liên, lớn tiếng kêu rên, lúc này nàng đã triệt để không còn kiêu căng ngạo mạn, mà bị sợ bể mật, chỉ biết kêu khóc.
- Đạo... Đạo hữu... cần gì như thế? Đây hết thảy... Đều là hiểu lầm mà thôi...
Nguyên Sinh Liên cười khổ, rất khách khí nhìn Phương Hành cầu xin tha thứ.
Thân là Tây Mạc tứ kiệt, hắn chưa từng nghĩ qua, có một ngày kia, mình sẽ cầu xin một tu sĩ cùng thế hệ?
Phương Hành nhìn hắn, lại vui vẻ lạnh lùng:
- Hiểu lầm là sẽ hại chết người, ngươi không phải không biết chứ?
Nguyên Sinh Liên thở hổn hển mấy hơi, bỗng nhiên lớn tiếng nói:
- Ngươi khẳng định muốn giết hai người chúng ta như vậy? Không sai, ở trong Huyền Vực, lão tổ không làm gì được ngươi, nhưng sau khi ngươi ly khai Huyền Vực thì sao? Nguyên gia lão tổ của ta và Kim Quang Lão Tổ. Bọn hắn sẽ bỏ qua ngươi? Đạo hữu, ngươi buông tha chúng ta một lần, lẫn nhau lưu một đường, ngày sau ra Huyền Vực cũng dễ tương kiến...
Còn chưa nói xong, thanh âm của Nguyên Sinh Liên đã dừng lại.
Bởi vì hắn phát hiện, sắc mặt của Phương Hành tràn đầy mỉa mai, minh bạch bây giờ mình nói gì cũng vô dụng.
Hắn cúi đầu, tựa hồ âm thầm làm quyết định trọng yếu gì.
Phương Hành cũng có chút hăng hái nhìn hắn, không có đánh gãy hắn suy nghĩ.
- Nguyên sư huynh... Nguyên sư huynh... Ngươi nhanh nghĩ biện pháp...
Kim Phù đã nước mắt dàn dụa, thậm chí nàng không dám nói chuyện với Phương Hành, chỉ không ngừng cầu khẩn Nguyên Sinh Liên.
- Ta nghĩ kỹ...
Nguyên Sinh Liên bỗng nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định nhìn Phương Hành, trầm giọng nói:
- Đạo hữu, việc này đều là do nữ tử Kim gia này gây ra, nếu không phải nàng đã quen ngang ngược kiêu ngạo, há sẽ dẫn ra nhiều sự tình như thế? Nguyên Sinh Liên ta tự nghĩ xử sự cẩn thận, không thích làm tuyệt sự tình, cũng không có đắc tội chết hai vị, lúc này đây ta nhận thua. Ngươi tha ta đi...
Kim Phù nghe được những lời này, không khỏi sợ ngây người, vô ý thức rời xa Nguyên Sinh Liên một chút.
- Ngươi tha ta một mạng, Nguyên Sinh Liên tất nhớ ân đức của ngươi, ngày sau báo đáp...
Nguyên Sinh Liên vẫn còn thao thao bất tuyệt, nhưng Phương Hành căn bản không muốn nghe hết, lắc đầu.
- Nữ nhân này chết chắc rồi, bởi vì ta nói không cho nàng nhìn mặt trăng đêm nay!
Hắn chỉ vào Kim Phù nói, để cho ánh mắt của Kim Phù lộ ra ý tuyệt vọng, cũng làm cho Kim Quang Lão Tổ gào thét không thôi, lớn tiếng uy hiếp, sau đó lại chỉ vào Nguyên Sinh Liên, chậm rãi nói:
- Ngươi cũng chết chắc rồi... Ai bảo ngươi miệng tiện?
Sau khi nói xong, hắn liền quay người ly khai.
Nguyên Sinh Liên ngơ ngẩn, trên mặt hiện ra vẻ thê lương.
Mình thực phải chết ở chỗ này sao?
Rõ ràng mình không có làm quá mức...
Vì sao sẽ chết ở chỗ này?
Mình đường đường là Tây Mạc tứ kiệt, thiên kiêu Nguyên gia tiền đồ vô lượng a...
Đến khi bị khói đen bao bọc, hắn quay đầu nhìn Kim Phù một cái, trong mắt tràn đầy hận ý.
Tiện nhân này, vốn mình còn tưởng đính hôn với nàng, sau này sẽ không có ngày tốt lành...
Nhưng sự thật không phải vậy, mà căn bản là không có ngày để sống a!
- Tiểu hỗn đản, tiểu tạp chủng, ngươi giết đệ tử Kim Quang nhất mạch ta, giết huyền tôn nữ của ta, giết tôn nữ tế của ta, lão phu nhớ kỹ, lão phu thề, vô luận ngươi là ai, vô luận là người môn phái nào, lão phu cũng sẽ điều tra ra, nhất định sẽ diệt cửu tộc của ngươi, nhất định sẽ giết cả nhà của ngươi, chó gà không tha, nhất định...
Kim Quang Lão Tổ đã tức giận đến phát điên, dốc sức liều mạng gào lớn.
Trên người phát ra lửa giận đã bao phủ phạm vi gần ngàn trượng, trước cầu đá giống như nổi lên đạo đạo cuồng phong.
- Ngươi muốn tra thân phận của ta? Không cần, ta nói cho ngươi biết!
Đối mặt Kim Quang Lão Tổ nổi giận, vẻ mặt Phương Hành trầm tĩnh, cúi người bế Sở Từ lên, lạnh lùng trả lời:
- Ta chính là Phương Hành, ngươi tổn thương người của ta nửa sợi tóc, Phương Hành ta liền giết cả nhà ngươi!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất