Chương 283: Phương Cửu Gia ở đây!
Mới nghe thanh danh của Hoàng Phủ gia, Phương Hành còn không quá để ý, dám trêu đến mình, nghĩ biện pháp làm thịt là được.
Nhưng sau khi nghe Đại Bằng Tà Vương nói, hắn mới thấy vấn đề có chút nghiêm trọng, Hoàng Phủ gia kia rõ ràng là từ Đông Thắng Thần Châu dời đến, nội tình của gia tộc kia vượt xa Nam Chiêm Bộ Châu, dù sao Đông Thắng Thần Châu cũng được xưng Đạo Khởi Chi Địa (*nơi khởi nguyên của tu luyện), thiên hạ đạo thuật đều bắt nguồn từ Đông Thổ, đại thế gia từ nơi ấy di dời đến, sao có thể là bình thường?
Đúng vậy, mình tu thành Âm Dương Đại Ma Bàn, nhưng người ta tu luyện cũng là Thần quyết.
Mình có Huyền khí Vạn Linh Kỳ lợi hại, nhưng Huyền khí này chỉ là hàng nhái của người ta...
Cũng chỉ có Phương Hành to gan lớn mật, đổi lại tu sĩ khác, chỉ sợ nghe xong danh tiếng của Hoàng Phủ gia đã bị hù run rẩy.
Sau khi suy nghĩ, Phương Hành căm hận nói:
- Hừ, Hoàng Phủ gia có ba đầu sáu tay sao? Nếu dám trêu chọc ta, ta không cho bọn hắn nếm thử lợi hại mới lạ, lão Tà, cũng không phải ta thổi với ngươi, hiện tại ta vội vã tranh đoạt cơ duyên, không có thời giờ nói lý với hắn, chờ ta gặp Đạo Tử của Hoàng Phủ gia, nhất định sẽ quất hắn một trận!
Đại Bằng Tà Vương cười ha ha nói:
- Tốt, nếu ngươi có tin tưởng như vậy, bổn tọa thay ngươi lái xe, làm đủ uy phong cho ngươi!
Từ trong tay thiếu niên cẩm y đoạt đến xe ngựa, bị Đại Bằng Tà Vương dùng khói đen bao phủ, giống như chạy ở trong mây đen, hành tẩu vững vàng, mà Đại Bằng Tà Vương thì hóa thành phu xe, ngồi ở đằng trước vung roi, nhưng kéo xe lại không phải trâu ngựa, mà là năm Ly Long trong Ly Long Bát Trận Bàn, đều cao mười trượng, lân giáp tươi sáng rõ nét, khí thế hung ác khiếp người.
Trong Ly Long Bát Trận Bàn vốn có tám Ly Long, chính là tám Ly Long Yêu Linh phong ấn ở trong trận bàn, nhưng lúc đại chiến, Âm Dương Đại Ma Bàn của Phương Hành đã giết chết hai con, Đại Bằng Tà Vương mổ chết một con ăn tươi, chỉ còn lại năm con. Hôm nay đều bị Đại Bằng Tà Vương nhiếp ra, phong ấn, bất quá năm con Ly Long này đều là loại hung hãn bướng bỉnh, còn đang ở giai đoạn thuần hóa.
Hôm nay vừa vặn dùng để kéo xe, roi ngựa vung lên, năm con Ly Long chạy ở phía trước, có thể nói cực kỳ uy phong.
Ầm ầm...
Năm con Ly Long lôi kéo xe ngựa chạy nhanh, khói đen cuồn cuộn, giống như một đóa yêu vân kề sát đất bay nhanh.
Đại kỳ theo gió phiêu diêu, phía trên có linh lực hiển hóa ra năm chữ to:
- Đại Tuyết Sơn Phương Cửu Gia ở đây!
Cái này cũng là kết quả sau khi Phương Hành cân nhắc, đã có người giả mạo tên tuổi của mình, vậy thì trước không bạo lộ thân phận chân thật, đợi bắt được gia hỏa giả mạo kia rồi tính, dù sao đối với thanh danh gì đó, hắn cũng không quá để ý, ngược lại cảm thấy vậy mà sẽ có người giả mạo mình, chẳng lẽ bởi vì thanh danh của Phương đại gia đã vang đến tình trạng người gặp người sợ rồi sao?
Nghĩ như vậy, trong lòng còn có chút đắc ý.
Bất quá đến tột cùng là ai giả mạo mình, Phương Hành thực đúng có đầu mối. Hôm nay có thể chủ động giúp mình, thì chỉ có lão đầu Vạn La ở bên ngoài Huyền Vực, chẳng lẽ là hắn lệnh đệ tử nào đó giả mạo mình?
Chỉ có điều, coi như là đệ tử ở trong Đại Tuyết Sơn giả mạo Phương Hành, thay mình hấp dẫn lực chú ý của Hoàng Phủ gia, như vậy Diệp Cô Âm cũng không có khả năng chủ động phối hợp, Phương Hành rất hiểu nữ nhân kia, thấy hắn khẳng định sẽ lao lên chém giết, không có khả năng thứ hai a!
Thật bất đắc dĩ, hiện tại ở trong Huyền Vực, không cách nào hỏi thăm năm lão gia hỏa kia a.
Trong ngoài Huyền Vực, truyền tin tức cực kỳ khó khăn.
Huyền Vực là một trận pháp to lớn bao phủ Tuyệt Yêu Lĩnh, biến nó thành một thế giới khác.
Ở ngoài Huyền Vực truyền tin tức vào, ngay cả Nguyên Anh cảnh cũng thúc thủ vô sách.
Có thể truyền tin tức chỉ có ba biện pháp, một là mượn nhờ một ít huyết mạch hiếm thấy liên hệ, dùng bí pháp dẫn phát cộng hưởng, truyền đi vài tin tức đơn giản, Sở Vương Đình truyền tin tức, là dùng loại phương pháp này.
Phương pháp thứ hai là tu sĩ tiến vào Huyền Vực sau, thông qua miệng của bọn hắn rải ra một ít tin tức.
Loại phương pháp thứ ba là phái đệ tử Linh Động cảnh trẻ tuổi tiến vào Huyền Vực, truyền tin tức cho người nhà, nhưng cách này cực kỳ khó khăn, nói trắng ra, Linh Động cảnh có tư cách bước vào Huyền Vực, thì sớm đã bị phái đi cướp đoạt cơ duyên, còn lại chỉ là một ít thực lực bạc nhược yếu kém, dù những người này có thể tiến vào Huyền Vực, thì lực lượng cũng quá yếu, thường thường sau khi tiến vào Huyền Vực, còn chưa tìm được người nhà, cũng đã chết ở trong tay cương thi hoặc tu sĩ khác.
Cũng chính bởi vì phương pháp truyền tin gian nan, mới đưa đến tình huống tin tức trong ngoài Huyền Vực mất cân đối, hơn nữa mỗi người chỉ lo tranh đoạt cơ duyên, không rảnh để ý việc khác, mới đưa đến cục diện hai Phương Hành phân không rõ thật giả...
Vì vậy hắn dứt khoát không nghĩ nữa.
Trong xe ngựa, Sở Từ công chúa nằm ở trên giường êm, con mắt chớp chớp nhìn Phương Hành.
- Cửu ca, Hắc Thủy Hồ Hoàng Phủ gia cực kỳ đáng sợ, Đạo Tử của Hoàng Phủ gia nghĩ lầm ngươi là Phương Hành, mới hạ hịch lệnh muốn giết Phương Hành, hôm nay Phương Hành thật xuất hiện, hấp dẫn ánh mắt của Hoàng Phủ gia, hịch lệnh kia tự nhiên cũng hết hiệu lực, ta cảm thấy chúng ta nên nhân cơ hội này, biết điều xâm nhập Huyền Vực tìm kiếm đám người hoàng huynh, ngươi lại công khai như vậy, thật không quá lý trí a? Người thần phục Hoàng Phủ gia rất nhiều, cử động kia nhất định sẽ dẫn phát vô số người đến gây bất lợi cho chúng ta...
- Hừ, nha đầu ngươi biết cái gì, có câu cá chưa?
- Câu rồi... Ý của huynh là gì?
- Không có chút mồi, cá làm sao mắc câu? Hiện tại ta lấy mình làm mồi!
Phương Hành cười đắc ý:
- Chúng ta đã tới chậm, bên ngoài Huyền Vực không biết sinh ra bao nhiêu linh thảo, kết quả đều bị người hái sạch sẽ, Cửu gia ta muốn cướp trở lại, cũng đoạt không được nhiều người như vậy, chẳng bằng dứt khoát công khai, để mọi người tới tìm ta, như vậy ta có thể thong dong thu thập từng bước từng bước...
Sở Từ kinh ngạc:
- Huynh muốn một người độc đấu quần hùng của Huyền Vực?
Phương Hành nhếch miệng nói:
- Ngay cả bọn hỗn đản này cũng không đối phó được, ta làm sao đi trảm cháu trai Hoàng Phủ gia kia?
Sở Từ càng kinh ngạc:
- Huynh thật muốn đối kháng Đạo Tử của Hoàng Phủ gia?
Phương Hành hừ lạnh nói:
- Đương nhiên, ngay cả cháu trai kia cũng không trảm được, tương lai làm sao đánh lên Phù Diêu Cung?
Sở Từ sắp thở không nổi:
- Huynh còn có ý định đánh lên Phù Diêu Cung?
Phương Hành nhếch miệng cười nói:
- Có vấn đề sao?
Sở Từ ngẩn ngơ, đưa cái đầu nhỏ tới:
- Huynh sờ đầu muội xem có phát sốt không?
Phương Hành ngạc nhiên, đưa tay sờ thử, nói:
- Không sốt, rất bình thường!
Sắc mặt Sở Từ tái nhợt, không có chút huyết sắc nào, nghiêm mặt nói:
- Nếu như muội không phát sốt, vậy thì nhất định là... huynh điên rồi!
Xe ngựa đi tới đâu, đều dẫn phát vô số chú ý, tự nhiên cũng đưa tới vô số gió tanh mưa máu.
Người mà Đạo Tử của Hoàng Phủ gia chỉ tên muốn giết, thật không ngờ lại dám rêu rao khắp nơi, tự nhiên đưa tới sát ý của vô số người.
Đi không tới trăm dặm, đã dần dần xâm nhập vào trung tâm Huyền Vực, xa xa xuất hiện một Thần Sơn, trên Thần Sơn sinh đầy kỳ hoa dị thảo, cũng hiện đầy vô số cấm chế, Thần Sơn kia lại cấm Trúc Cơ cảnh tới gần, bởi vì trên núi sinh trưởng linh thảo dị quả, đều là tài nguyên tu luyện của Linh Động cảnh, cho nên là cơ duyên thuộc về Linh Động cảnh.
Mà ở dưới Thần Sơn, thì có bảy tám tu sĩ Trúc Cơ cảnh ngồi xếp bằng, chờ đợi đồng bạn từ trên Thần Sơn đi xuống.
Chứng kiến xa xa có một xe ngựa màu đen đi tới, bốn năm tu sĩ Trúc Cơ cảnh ngồi xếp bằng ở dưới Thần Sơn đều mở to mắt nhìn, mắt lộ ra vẻ cảnh giác, bọn hắn tọa trấn ở đây, ngoại trừ chờ đệ tử Linh Động cảnh của mình xuống, còn có một nhiệm vụ khác, là bảo vệ cơ duyên ở trên Thần Sơn, không cho người bên ngoài lên núi, nói đơn giản một chút, bọn hắn đã chia đều cơ duyên ở trên Thần Sơn kia.
Tuy linh dược dị thảo trên Thần Sơn, dược tính đa số ở trong ngàn năm, nói dài không dài, bảo ngắn cũng không ngắn, bất quá các tu sĩ nhìn trúng không phải dược linh (*độ tuổi của linh dược), mà là trong đó bất ngờ có rất nhiều linh dược tuyệt chủng ở trên Thiên Nguyên Đại Lục, chỉ có ghi lại ở trong điển tịch, trong đó có rất nhiều linh dược mà đan phương cổ rất cần, giá trị căn bản khó có thể cân nhắc.
Cũng bởi vì vậy, bọn hắn căn bản không cho phép tu sĩ khác lên núi, nếu có cường địch, thậm chí bọn hắn còn liên thủ ngăn địch.
- Lại có người đến, không bằng chúng ta liên thủ, đuổi hắn ly khai?
Một tu sĩ Tây Mạc tầm ba mươi mấy tuổi, ánh mắt lấp lóe tinh quang, lành lạnh nhìn xe ngựa màu đen.
Một người khác liếc qua xe ngựa, lạnh giọng nói:
- Ngũ Long kéo xe, phô trương rất lớn, người trong xe nhất định không dễ chọc, hơn nữa không cần thiết gây sự, cơ duyên trên Thần Sơn đã bị bốn phái chúng ta chia đều, nếu người này không có ý nhúng chàm, thì thả hắn đi qua!
Nhưng lúc này, ánh mắt của tu sĩ thứ ba bỗng nhiên tập trung vào đại kỳ, bật thốt lên:
- Đại Tuyết Sơn Phương Tiểu Cửu ở đây? Người này là Phương Tiểu Cửu mà Hoàng Phủ công tử muốn giết?
Ba người khác cả kinh, trong mắt tinh quang lập loè, sau nửa ngày bỗng nhiên cùng quát:
- Bắt hắn, ban thưởng chia đều!
Oanh...
Bốn tu sĩ Trúc Cơ cảnh cùng nhau bay ra, vây quanh xe ngựa, tất cả cầm pháp khí, khí cơ tập trung.
Một người quát:
- Trong xe là Đại Tuyết Sơn Phương Tiểu Cửu? Hoàng Phủ công tử đã hạ bắt ngươi, còn dám rêu rao, nhanh đi theo chúng ta!
Trong xe vang lên tiếng cười lạnh, sau đó chữ trên Vạn Linh Kỳ bỗng nhiên thay đổi.
- Sáu chữ Đại Tuyết Sơn Phương Cửu Gia biến mất, chỉ còn hai chữ rồng bay phượng múa:
- Ăn cướp!
Bốn người đều khẽ giật mình:
- Có ý gì?
Trong xe ngựa, Phương Hành không nhịn được lạnh lùng nói:
- Không biết chữ sao? Ta là muốn...
- Ăn cướp, giao hết thảy thứ tốt trên người các ngươi ra đây...
Bỗng nhiên từ một bên khác của Thần Sơn, một bóng xanh bay tới, chỉ vào đám tu sĩ ở dưới Thần Sơn kêu to.
- Con mẹ nó, đoạt sinh ý?
Phương Hành ngẩn ngơ, vội vàng từ trong xe chui ra.