Lược Thiên Ký

Chương 284: Cướp gặp cướp

Chương 284: Cướp gặp cướp

Thật đúng là cánh rừng lớn chim nào cũng có, cướp còn có thể gặp cướp?
Phương Hành từ trong xe chui ra, đánh giá gia hỏa tới sau kia, tu vi Trúc Cơ tầng hai, mang mặt nạ, dáng người cao gầy, mặc đạo bào màu xanh bình thường, nhìn không ra nam nữ tuổi tác, tốc độ cực nhanh.
Bốn tu sĩ kia nao nao, nhìn bộ dáng này, còn tưởng Phương Hành và tặc phỉ áo xanh kia là một nhóm, một người trong đó cười lạnh:
- Thật to gan, hai người các ngươi muốn ăn cướp bốn người chúng ta, chẳng lẽ các ngươi không biết...
Lời còn chưa nói hết, thanh âm đã bị cắt đứt, Phương Hành phẫn nộ nhìn tặc phỉ áo xanh kia quát:
- Ta tới trước!
Tặc phỉ áo xanh nao nao, nhìn Phương Hành nói:
- Cái gì ngươi tới trước?
Phương Hành chỉ xung quanh, lẽ thẳng khí hùng nói:
- Người nơi này là sinh ý của ta, ngươi đổi địa phương khác đi!
Tặc phỉ áo xanh kinh ngạc nói:
- Ngươi cũng là ăn cướp?
Phương Hành chỉ lá cờ quát:
- Cờ hiệu lớn như vậy, ngươi không biết chữ sao?
Tặc phỉ áo xanh nhìn qua thùng xe, không khỏi bật cười nói:
- Ăn cướp còn đánh ra cờ hiệu? Da mặt của ngươi thật dày, không thấy ta phải đeo mặt nạ sao?
Phương Hành liếc mắt nói:
- Đừng nói nhãm, sinh ý này ta đã chiếm được, ngươi đổi địa phương khác đi!
Tặc phỉ áo xanh khinh thường nói:
- Dựa vào cái gì? Đổi địa phương cũng là ngươi đổi, nếu không ngay cả ngươi ta cũng cướp!
Bốn tu sĩ kia coi như đã nhìn ra, hai tặc phỉ này căn bản không phải đồng bọn, thậm chí còn vì ai đi đoạt bọn hắn mà nhao nhao lên, bốn người chỉ cảm thấy quái dị, cũng không biết là nên cười hay nên khóc, liếc nhau một cái, một nam tử mắt ưng đứng ra quát:
- Nơi nào đến ngu xuẩn, lại dám dõng dạc ăn nói ngông cuồng, hạn các ngươi ở trong ba hơi...
- Con mẹ nó, ngươi dám đoạt ta?
Phương Hành không có thời gian nghe tu sĩ mắt ưng nói nhãm, mang theo Độc Cước Đồng Nhân Giáo đánh tới tặc phỉ áo xanh.
Tặc phỉ áo xanh nói đã chọc giận hắn, nghĩ thầm ta đã đoạt nhiều người như vậy, còn chưa có người dám đoạt ta, vốn nể tình ngươi là đồng nghiệp, muốn thả ngươi một con đường sống, kết quả ngươi coi ta là dê béo, có thể nhẫn nhịn nhưng không thể nhẫn nhục a!
Một kích này của hắn tốc độ cực nhanh, cơ hồ là vừa vung Độc Cước Đồng Nhân Giáo, nó đã nện đến trên đầu tặc phỉ áo xanh đỉnh, thân hình hắn lướt động, linh lực bắn ra, lăng không dẫn động bão tố, gào thét bốn phía...
Oanh...
Tu sĩ mắt ưng kẹp ở giữa Phương Hành và tặc phỉ áo xanh kinh hãi, thân hình bị thổi lảo đảo.
- Ai nha, muốn động thủ?
Tặc phỉ áo xanh cũng lắp bắp kinh hãi, quát một tiếng. Thân hình hắn khẽ đảo, giống như một bóng xanh biến mất, cùng lúc đó thân hình giống như một trận gió nhẹ, trong tay xuất hiện một thanh trường kiếm màu đỏ sậm, theo chỉ quyết vận chuyển, giống như huyết cầu vồng đâm về phía Phương Hành, quả nhiên là cực kỳ quỷ dị.
Giật mình nhất là một tu sĩ ục ịch trong bốn người kia, hắn nhìn trường kiếm trong tay tặc phỉ áo xanh, cả người giống như gặp quỷ, vội vàng mở túi trữ vật của mình xem.
Vừa nhìn thấy, mồ hôi lạnh trên trán liền chảy xuống.
Trường kiếm trong tay tặc phỉ áo xanh kia, là Pháp khí hắn quen dùng.
Người này lại chẳng biết lúc nào xẹt qua bên cạnh hắn, tiện tay lấy Pháp khí của hắn, sau đó quay người chém về phía Phương Hành.
- Nếu một kiếm này đâm về phía mình...
Tu sĩ ục ịch nghẹn họng nhìn trân trối, trong ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi.
- Sau lưng ta?
Lúc này Phương Hành cảm giác được sau lưng có tiếng xé gió đánh úp lại, trong nội tâm cũng cả kinh.
Tâm niệm khẽ động, Kim Sí huyễn hóa ra, xoắn loạn hư không, đồng thời thân hình nhanh chóng lao về phía trước.
Vừa tránh khỏi pháp kiếm màu đỏ sậm, hắn liền quay giáo vung mạnh.
- Nát!
Phương Hành quát khẽ, tự nghĩ ở dưới một giáo của mình, kết cục của đối phương tất nhiên sẽ là kiếm vỡ xương gãy.
Mình tự nhiên biết rõ sự tình của mình, Phương Hành thân có quái lực, cho tới nay còn chưa gặp phải người cùng thế hệ có thể đối kháng.
Đương… gậy kiếm tương giao, thanh âm mãnh liệt, gió lốc càn quét khắp nơi, bốn tu sĩ canh giữ ở xung quanh xe ngựa đều đứng không vững, vội vàng lui ra xa, còn xe ngựa thì đã sớm được Đại Bằng Tà Vương khống chế chậm rãi lui ra, hắn cũng không muốn ở gần khi tiểu quái vật kia đang đấu pháp.
Ba!
Theo va chạm, Pháp khí màu đỏ sậm vỡ nát, hóa thành từng mảnh vỡ màu đỏ bắn ra bốn phía.
Tặc phỉ áo xanh thét kinh hãi, bay vút về phía sau, không ngừng vung tay hóa giải xung lực.
- Lợi hại như vậy?
- Hung như vậy?
Phương Hành và tặc phỉ áo xanh lắp bắp kinh hãi, thầm khen đối phương.
Đối với Phương Hành mà nói, không nói chính thức vô địch cùng thế hệ, nhưng tối thiểu nhất từ khi gặp phải Bạch Thiên Trượng, tu tập Trảm Thủ Đồ ở trong Tam Muội Chân Hỏa đến nay, thân thể cường hoành, thể phách óng ánh, rèn luyện căn cơ cực kỳ ổn, tu vi mới Trúc Cơ cảnh tầng hai, nhưng tiêu hao tài nguyên còn nhiều hơn Trúc Cơ trung kỳ, một đường đi tới, thật không có gặp qua đối thủ cùng giai.
Vừa rồi hắn nói "nát", không chỉ là pháp khí nghiền nát, mà là nghĩ cánh tay của đối phương cũng sẽ bị đánh gảy.
Lại không nghĩ rằng, tặc phỉ áo xanh kia thoạt nhìn cà lơ phất phơ, vậy mà tiếp được một kích của mình, có thể nói cực kỳ hiếm thấy.
Còn đối với tặc phỉ áo xanh thì càng thêm kinh ngạc, dưới một kích lại ăn phải lỗ vốn, đã ra ngoài dự liệu của hắn.
- Lại đến!
Sau khi tặc phỉ áo xanh ngẩn người, hình như có chút không phục, hét lớn một tiếng, lao về phía Phương Hành, trong quá trình vọt tới, tay hắn niết pháp ấn, trong chốc lát thì có điểm điểm lôi quang ngưng tụ ở trước người, vậy mà hóa thành một Lôi Điện Điểu to lớn, giống như đúc, mở ra miệng rộng, phun ra lôi diễm kinh người.
- Hây a, chả lẽ ta lại sợ ngươi?
Phương Hành cũng sinh ra hào hứng, nếu tu vi của song phương cách xa quá lớn, đoán chừng hắn sẽ cân nhắc ý đồ xấu, không chịu chính diện đánh nhau, nhưng ngẫu nhiên đụng phải người tu vi ngang nhau, thực lực lại kém mình không xa, hắn cũng nổi lên lòng háo thắng, rống to một tiếng lao đến, muốn nhìn tặc phỉ áo xanh kia đến cùng có bổn sự gì, có thể tiếp mình một gậy mà không thương?
Vèo vèo…
Hai người đồng thời nhào về phía đối phương, Phương Hành vung đại bổng, đập vào trên thân chim.
Oanh...
Trong không khí, lôi quang lan tràn, nhiệt độ tăng vọt, tầng tầng gió lốc vô hình cuốn ra bốn phía, làm cát bay đá chạy.
Bốn tu sĩ kia thì sợ ngây người, liếc nhau một cái, ừng ực nuốt xuống một ngụm nước miếng.
Đây là chuyện gì?
Tại sao không giống như trong tưởng tượng?
Hai tặc phỉ lại đánh nhau, không để ý tới mấy người bọn hắn...
Càng làm cho bọn hắn khiếp sợ, là thực lực của hai người kia!
Vừa rồi bọn hắn còn nghĩ làm sao bắt giữ Đại Tuyết Sơn Phương Tiểu Cửu đưa cho Hoàng Phủ công tử đổi lấy ban thưởng, thẳng đến lúc này mới phát hiện ý nghĩ kia hoang đường như thế nào, tiểu quái vật ở Đại Tuyết Sơn này thật là bốn người bọn họ liên thủ có thể bắt được sao?
Cần phải biết, sở dĩ bọn hắn muốn bắt Phương Tiểu Cửu, là bởi vì cảm thấy đối phương dễ khi dễ!
Lúc đầu Đạo Tử của Hoàng Phủ gia chỉ tên muốn bắt, là hung nhân mới vào Huyền Vực liền diệt bốn mạch, lúc đầu tưởng là Phương Hành, về sau phát hiện đây là hiểu lầm, là đệ tử của Đại Tuyết Sơn cố ý bày nghi trận mạo danh thế thân người ta, vì vậy hịch văn lần nữa rơi xuống trên đầu Phương Tiểu Cửu, nói tóm lại, chỉ cần bắt được hắn hay Phương Hành, đều có thể tới chỗ Hoàng Phủ gia lĩnh thưởng.
Mà Phương Hành kia, nghe nói rất hung ác, Hoàng Phủ gia phái ra ba chi cao thủ đều không làm gì được hắn, các tu sĩ không dám trêu chọc, vì vậy ánh mắt đặt ở trên người Phương Tiểu Cửu, sau khi cân nhắc nặng nhẹ, thì thấy đệ tử Đại Tuyết Sơn dễ đối phó hơn chút ít a?
Tuy người này có chiến tích diệt bốn mạch, nhưng nghe nói là mượn nhờ Huyền khí, thực lực có hạn!
Nhưng đến lúc này bọn hắn mới phát hiện, Phương Tiểu Cửu kia không kém Phương Hành bao nhiêu a!
Bốn tu sĩ yết hầu phát khô, nội tâm hoảng hốt.
Lúc này Phương Hành và tặc phỉ áo xanh đã đấu hơn mười chiêu, nhất thời ai cũng không làm gì được ai.
Phương Hành cảm giác thân hình đối phương bồng bềnh như tiên, giống như không bàn mà hợp ý Đại Đạo, dưới tình huống không thi triển Thập Vạn Bát Thiên Kiếm, vậy mà nhất thời khó có thể bắt được thân hình của hắn, mà tặc phỉ áo xanh thì cảm thấy Phương Hành cực kỳ khủng bố, mình đừng nói cứng đối cứng, ngay cả dùng binh khí cũng thiệt thòi lớn.
Ở dưới loại trạng thái này, tâm thần của hai người đều bị kéo căng.
Giống như chẳng ai ngờ ngẫu nhiên cượp gặp cướp, sẽ đụng phải nhân vật lợi hại như vậy.
- Không nghĩ tới Sở Vực còn có nhân vật bậc này, chẳng lẽ là Hoàng Phủ gia âm thầm bồi dưỡng được?
Tặc phỉ áo xanh cảm thấy khiếp sợ, không dám khinh thường, đột nhiên lướt ra sau hơn mười trượng, hai bàn tay xẹt qua không trung, trong chớp mắt hai tay hợp lực, vẽ ra ba đạo phù chú, mỗi một đạo phù chú đều lóe lên tức thì, đợi cho vẽ xong ba đạo phù chú, trên đầu ngón tay xuất hiện một giọt nước xanh thẳm, sáng óng ánh long lanh, như có huyền diệu vô tận ẩn chứa trong đó...
- Tam Sinh Ngự Thủy Quyết...
Tặc phỉ nắm giọt nước ở đầu ngón tay, nhắm ngay Phương Hành, giống như muốn bắn ra.
Phương Hành rùng mình, hắn đã nhìn ra, đối phương thi triển cũng là thần thông, trong nội tâm nhất thời kinh hãi, không dám khinh thường, tiện tay ném đi Độc Cước Đồng Nhân Giáo, hai tay lúc lên lúc xuống, khí tức khủng bố dâng lên, một vàng một đen quấn quanh xoay chuyển, muốn thi triển Âm Dương Đại Ma Bàn, dùng thần thông phá thần thông của đối phương.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất