Chương 291: thiên kiêu Bốn vực
- Khặc khặc...
Thời điểm các tu sĩ vừa mới tỉnh hồn, thấp giọng nghị luận sự tình vừa rồi, lại đột nhiên nghe được phía tây truyền đến tiếng cười âm lãnh đáng sợ, chỉ thấy trên đỉnh núi xa xa, hình như có một đóa sương mù màu đỏ như máu bay đến, trong sương mù lại có trên dưới một trăm hài đồng, vây quanh một cỗ kiệu lướt đến.
Những hài đồng khiêng kiệu kiêu, đều áo hồng áo xanh, tô son điểm phấn, thoạt nhìn giống như nhà có việc vui, tám hài đồng khiêng cỗ kiệu màu đen to như tế đàn, mười mấy hài đồng phía trước thì khua chiêng, gõ trống, thổi kèn, phía sau lại theo mấy chục hài đồng mặc áo tang, bồng bềnh mà đi, không dính bụi trần.
- Lãnh sư huynh, không tốt, ác quỷ kia lại đến rồi...
Các đệ tử của Vạn La Viện nghe được tiếng cười kia, bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, sợ hãi nhìn về phía Lãnh Tử Viêm.
Lãnh Tử Viêm cũng đổ mồ hôi lạnh, nhớ tới lúc trước cùng tu sĩ Nam Cương chiến một trận...
Lúc ấy hắn và các đệ tử của Đại Tuyết Sơn còn chung một chỗ, cũng không thể ở trong tay tu sĩ Nam Cương chiếm được tiện nghi, cuối cùng song phương tổn hại bốn năm đệ tử Linh Động cảnh, sau đó rút đi, hắn cũng ở trong trận chiến ấy bị thương, làm hắn không mặt mũi nào chính là, lúc ấy đánh thương hắn căn bản không phải Thái tử Quỷ Quốc Lệ Anh, mà là một thủ hạ Quỷ Tướng của hắn.
Nhưng hôm nay, Thái tử Quỷ Quốc tự mình đến...
Lệ Quỷ ghê tởm kia, vì sao không tiến vào chỗ sâu của Huyền Vực, ghi tên Phong Thần Bảng, lại tới nơi này đoạt cơ duyên?
Lãnh Tử Viêm run rẩy, một nửa là tức, càng nhiều là sợ.
- Ồ? Khua chiêng gõ trống, đi lấy tân nương sao?
Phương Hành nhíu mày nhìn sang cỗ kiệu, hắn vận chuyển Pháp Nhãn Thuật, không bao lâu đã nhìn rõ ràng bộ dáng của người trong kiệu, nhất thời buồn nôn, khinh miệt nói:
- Ở đâu ra tân lang xấu như vậy?
Nguyên lai trong kiệu ngồi là một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi, mặc lụa đỏ, hai con mắt tối như mực, tựa như quỷ quái, trên đầu thì bó một bím tóc nhỏ, há miệng cười toe toét. Cười giống như kẻ đần, trong tay cầm một cái chén lớn màu đen, chung quanh vây quanh bảy tám nữ tử xinh đẹp.
- Người này không dễ chọc, ngươi cẩn thận làm việc...
Tặc phỉ áo xanh nhẹ giọng cười cười, nhắc nhở Phương Hành.
Phương Hành mắt trắng không còn chút máu nói:
- Làm sao? Cảm thấy hắn quá ác tâm không hạ thủ được sao?
Tặc phỉ áo xanh che miệng cười nói:
- Nghe nói người này cực kỳ khó chơi, ngươi nhục nhã đối phương như vậy, tốt nhất đừng để hắn nghe được, miễn cho rước lấy phiền toái. Nói thật, ta đến Nam Chiêm Bộ Châu này, cũng chỉ có ba bốn thiên kiêu khiến ta kiêng kỵ, người này là một cái trong đó, hắn tên Lệ Anh, chính là Thái tử Quỷ Quốc, có thể không gây hắn, thì tốt nhất không gây!
- Nam Cương Quỷ Quốc?
Phương Hành trầm ngâm.
Hắn cũng nghe qua, Nam Chiêm Bộ Châu có tất cả bốn vực, theo thứ tự là Sở Vực, Tây Mạc, Nam Cương và Bắc Thần Sơn, bốn vực truyền thừa đều rất bất đồng. Nam Cương đi con đường tà dị âm độc, ngay cả tên của bọn hắn cũng bị người xưng là Quỷ Quốc, bởi vậy không cần bàn cãi.
Chỉ là Thái tử Quỷ Quốc này đến tột cùng khó chơi như thế nào, so với hỗn đản màu vàng kia thì như thế nào, thì hắn không rõ ràng.
Tặc phỉ áo xanh như nhìn thấu tâm tư của hắn, nhẹ giọng giải thích:
- Trước khi ta đến, đã xem qua tin tức của hắn, Quỷ Quốc nhất mạch truyền thừa, từ trước đến nay không giống nơi khác, chú ý mệnh số và lệ khí, nghe nói thủ pháp truyền thừa của Vương Đình Quỷ Quốc cực kỳ tà dị, mỗi một thời đại Thái tử đều là do Quỷ Vương sưu tập vô số hài tử trong thiên hạ, chuyên tuyển người sinh ra ở năm âm tháng âm giờ âm, thiên tư lại cực kỳ tốt, dùng bí pháp giết chết, lại tuyển định một nữ tử âm thể, để nó đầu thai chuyển thế, sau khi chuyển thế, thời điểm sinh đến chín tuổi chín tháng lẻ chín ngày, lại giết chết lần nữa, cho hắn chuyển thế, như thế Luân Hồi chín lần, lần thứ chín sẽ đầu thai ở trong bụng phu nhân của Quỷ Vương, sinh ra sẽ là hoàng tử Quỷ Quốc, hài tử như vậy, lại tổng cộng có chín người, về sau sẽ để cho chín người này chém giết lẫn nhau, người sống chính là Thái tử Quỷ Quốc, bởi vì mệnh cách đặc thù, nên tư chất cực kỳ tốt, nhưng bởi vì hắn bị giết chín lần, bởi vậy trời sinh thô bạo, cả người oán khí quấn thân, trời sinh thần thức mạnh hơn tu sĩ bình thường vô số lần, đáng sợ đến cực điểm...
- Giết chín lần? Oa nhi này thật thê thảm...
Phương Hành nghe lời này, cũng nhịn không được ngơ ngác, nghẹn họng nhìn trân trối.
- Chính bởi vì thảm, cho nên lợi hại!
Tặc phỉ áo xanh nhẹ giọng gật đầu, lại nói:
- Bất quá Quỷ Quốc cũng có một truyền thừa, nghe nói các đời Quỷ Vương, đều là bị Thái tử Quỷ Quốc tự tay giết chết, bởi vì Thái tử Quỷ Quốc của mỗi một thời đại, đều hận Quỷ Vương đến xương tủy...
Sở Từ ở một bên nghe cũng mở to hai mắt, nói khẽ:
- Vậy bọn họ còn lựa chọn Thái tử như vậy?
Tặc phỉ áo xanh nhẹ gật đầu nói:
- Đúng vậy, quá trình này đã kéo dài mấy vạn năm rồi!
- Vì sao không thay đổi phương pháp truyền thừa khác?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Từ ửng đỏ, có chút tức giận nói, tặc phỉ áo xanh nói chính là bí mật của Quỷ Quốc, ngay cả nàng cũng lần đầu nghe nói.
Tặc phỉ áo xanh cười nói:
- Đó là sự tình của bọn họ, ai có thể biết rõ chứ?
Đang khi nói chuyện, vô số hài đồng túm tụm đại kiệu đã đến phụ cận, khoảng cách càng gần, các hài đồng khua chiêng gõ trống thổi kèn, màu sắc rực rỡ, phảng phất như tân nương xuất giá lộ ra càng quỷ dị, Sở Từ ẩn ẩn cảm thấy sợ hãi, thân thể rụt rụt, Phương Hành thấy thế vuốt đầu nàng một cái, nói:
- Yên tâm, nếu hắn dám chọc chúng, ta cho hắn đầu thai lần thứ mười!
- Khặc khặc, đến đoạt cơ duyên không ít người nha, thoạt nhìn đều ăn thật ngon...
Lệ Anh nuốt đồ vật trong bát sứ, sau đó ném chén, chỉ thấy đáy chén đỏ tươi, giống như là máu.
Hắn khặc khặc cười quái dị, nhất thời hù sợ không ai dám tới phụ cận.
Hiện nay, ở biên giới thung lũng lại ẩn ẩn phân ra vài địa vực, ba yêu tinh của Bắc Thần Sơn chiếm một khối, Phương Hành chiếm một khối, Lệ Anh chiếm một khối, đều không người dám tới gần, Hàn Gia Tử cũng chiếm một khối, chỉ là hắn lẻ loi một mình, địa phương nhỏ nhất, còn có Hàn Long Tử, tuy có môn nhân ở bên cạnh, nhưng địa phương cũng không lớn.
Dù sao hắn vừa mới bị Phương Hành đè ép, ở trong suy nghĩ của các tu sĩ, địa vị không thể nghi ngờ là kém một bậc, uy thế đại giảm.
Năm người bọn hắn, phân biệt chiếm vị trí ở gần thung lũng nhất, ẩn ẩn phân chia năm địa bàn, tu sĩ khác thì đều sắp xếp ở sau lưng bọn họ, không dám tới gần, trong đó Phương Hành, Lệ Anh, ba yêu tinh của Bắc Thần Sơn chiếm địa vực lớn hơn một chút, địa vực của Tây Mạc nhị kiệt nhỏ hơn, chỉ có điều Tây Mạc nhị kiệt cộng lại, địa bàn cũng không thua ba người khác, ẩn ẩn có tư thế bốn vực giác trục.
Mà lúc này, linh vân ở trên không thung lũng càng tập hợp càng nhiều, giống như tiên sơn trôi nổi, linh khí nồng đậm khó nói lên lời, cơ duyên sắp xuất thế, tâm thần của các tu sĩ cũng nhịn không được khẩn trương lên, trong nội tâm càng thêm chú ý, xem cơ duyên đến tột cùng là của Linh Động cảnh hay của Trúc Cơ cảnh.
Nếu là cơ duyên của Linh Động cảnh, các tu sĩ còn có thể liều một phen, nhưng nếu là của tu sĩ Trúc Cơ cảnh, vậy thì dứt khoát buông tha, ai có bản lĩnh ở trước mặt đám người Phương Hành đoạt cơ duyên?
- Tình huống không ổn...
Phương Hành nhìn qua đám mây trên không thung lũng, trong nội tâm nói thầm.
Theo đám mây kia càng tụ càng nhiều, chung quanh thung lũng ẩn ẩn sinh ra áp lực to lớn, hình như có lực trường vô hình bài xích mình, phải vận chuyển linh lực mới có thể chống cự, nhưng dò xét các Linh Động cảnh ở chung quanh, lại tựa hồ không có cảm nhận được lực lượng bài xích, cái này để cho trong lòng hắn ẩn ẩn phỏng đoán, cơ duyên này rất có thể là của Linh Động cảnh...
Nếu thật như thế, chỉ sợ mình có chút phiền phức.
Các tu sĩ ở chung quanh, phần lớn đều là Trúc Cơ cảnh mang theo Linh Động cảnh, vô luận là loại cơ duyên gì, bọn hắn cũng có thể xông về phía trước đoạt, nhưng đối với mình mà nói, nếu là cơ duyên của Linh Động cảnh, thì không có biện pháp tranh đoạt, tình cảnh giống như mình còn có Hàn Gia Tử và ba yêu tinh của Bắc Thần Sơn, bọn hắn cũng là độc thân đến, không có đệ tử Linh Động cảnh đi theo.
Chỉ có điều, chung quanh ba yêu tinh của Bắc Thần Sơn kia đã tụ lại rất nhiều tu sĩ của Bắc Thần Sơn, như muốn kết minh, ngược lại là Phương Hành và Hàn Gia Tử, quanh người vẫn không có một bóng người.
- Nếu không có biện pháp khác, cũng chỉ có đoạt người khác, tìm ai ra tay tốt đây?
Trong lòng Phương Hành ẩn ẩn cân nhắc, ánh mắt quét đến Lãnh Tử Viêm, trong nội tâm cười cười.
Dùng thần thức của hắn, lúc vừa mới đến, hắn đã phát hiện Lãnh Tử Viêm và đệ tử Vạn La Viện, chỉ là đối phương hoàn toàn không có ý lên nhận nhau, mình cũng mặc kệ, đương nhiên còn có một nguyên nhân trọng yếu hơn, là hiện tại sắp tranh đoạt cơ duyên, nếu nhận thân sẽ càng khó ra tay...
- Thật tốt, cơ duyên này có lẽ chỉ Linh Động cảnh mới có thể tranh, thật là trời cũng giúp ta!
Lúc này Lãnh Tử Viêm cũng ẩn ẩn cảm thấy áp lực vô hình hàng lâm, trong nội tâm nhất thời vui vẻ.
Nói thực, có đám người Phương Hành ở đây, nếu là cơ duyên cho tu sĩ Trúc Cơ cảnh tranh đoạt, trong lòng hắn thực không có nắm chắc, không nói Phương Hành, chỉ là Thái tử Quỷ Quốc đã đủ để cho hắn nhượng bộ lui binh, nhưng nếu là cơ duyên của Linh Động cảnh, vậy mình có thể tránh thoát một kiếp, bằng thực lực của đệ tử Vạn La Viện, tổng không đến mức không tay mà về.
Hôm nay mình cần phải nghĩ biện pháp chính là, nên làm sao tránh cho cơ duyên bị người đoạt mất, thật sự không được, liền để cho đệ tử Vạn La Viện ở bên trong tìm kiếm tế đàn truyền tống ra ngoài, ở trong một ít nơi có đại cơ duyên, thường thường đều có tế đàn trực tiếp truyền tống ly khai, ở trong thung lũng này xuất hiện cơ duyên, thì nhất định cũng sẽ có.
Nghĩ tới đây, lòng hắn hạ quyết tâm, hữu ý vô ý quét qua Phương Hành, trong nội tâm lại không hiểu thấu xuất hiện cảm giác thỏa mãn.
Hung uy vô hạn thì như thế nào?
Đại Tuyết Sơn ngũ tử cuối cùng là mình chiếm được một ghế, hạ nhân xuất thân tia tiện kia, vẫn là ngoan ngoãn nhìn mình cướp lấy cơ duyên đi!