Lược Thiên Ký

Chương 290: Hung uy ai dám ngăn cản?

Chương 290: Hung uy ai dám ngăn cản?

Hàn Gia Tử không có ai ngăn đón, ba yêu tinh của Bắc Thần Sơn cũng không có người ngăn đón, hết lần này tới lần khác ta vừa mới lộ ra chiêu bài, đã có người tới ngăn đón, đây là khinh bỉ ta sao?
Trong lòng Phương Hành giận không cần nói, ngay cả hỏi đạo hiệu của đối phương cũng lười hỏi, trực tiếp hạ lệnh Đại Bằng Tà Vương đụng qua, người dám ngăn cản Phương đại gia thể hiện đều phải chết...
Tu sĩ cản đường kia mặc áo gai, đầu đội mũ rộng vành, tu vi Trúc Cơ tầng ba, nhưng đến tương đối sớm, được một đám môn nhân vây quanh, ngồi ở trước thung lũng chờ, thoạt nhìn cực kỳ biết điều, chỉ ở thời điểm Hàn Gia Tử đến quay đầu nhìn thoáng qua, Phương Hành và ba yêu tinh của Bắc Thần Sơn đùa giỡn, hắn cũng chỉ nhàn nhạt thoáng nhìn, không để ở trong lòng.
Nhưng sau khi Phương Hành đánh ra cờ hiệu, ánh mắt hắn lại lẫm liệt, thân hình lóe lên, vượt qua gần trăm trượng khoảng cách, giống như một bóng dáng màu xám xẹt qua đỉnh đầu các tu sĩ, ngăn ở trước xe ngựa của Phương Hành, kiếm chỉ thùng xe.
Vốn hắn còn chuẩn bị một bụng văn chương chuẩn bị nói với Phương Hành, lại không nghĩ tới, Phương Hành hỏi cũng không hỏi, trực tiếp thúc xe lao đến, năm Ly Long hung tàn giương nanh múa vuốt, vung trảo đánh tới, giống như coi hắn là một con ruồi, làm hắn hoảng sợ, lam kiếm trong tay khẽ động, bóng kiếm bay lên giữa không trung.
- Ta đang nói chuyện với ngươi, ngươi điếc sao?
Tu sĩ lam kiếm quát lạnh, kiếm quang trong tay run lên, trong chốc lát, một đạo cầu vồng đâm thẳng về phía Phương Hành.
Chỉ là một cầu vồng, nhưng giống như bỗng nhiên tiến vào trời đông giá rét, kiếm quang lướt qua, vậy mà có băng sương xuất hiện.
- Kiếm ra như sương, một kiếm giá lạnh, dĩ nhiên là một trong Tây Mạc tứ kiệt Hàn Long Tử. Hắn đến khi nào?
- Tục truyền Hàn Long Tử và Nguyên Sinh Liên là hảo hữu chí giao, khó trách hắn muốn ngăn đường đi của Phương Tiểu Cửu, là muốn thay hảo hữu báo thù sao?
- Tây Mạc tứ kiệt đến hai cái, Đại Tuyết Sơn Phương Tiểu Cửu nguy rồi, tục truyền tu sĩ Tây Mạc rất có địch ý với hắn!
Trong các tu sĩ, cũng có người phản ứng nhanh, nhận ra thân phận của tu sĩ lam kiếm, khe khẽ nghị luận.
Cách đó không xa, Lãnh Tử Viêm cười cười, nhìn về phía các đệ tử Vạn La Viện.
Ánh mắt kia dường như đang nói, ta nói không sai chứ, gia hỏa này vừa xuất hiện, liền đưa tới đại địch, đi theo hắn còn có chỗ tốt sao?
Phương Hành ngồi ngay ngắn ở trên xe ngựa cũng cười cười, không né không tránh, vận chuyển huyền pháp, sau lưng hiển hiện hai Kim Sí, tầng tầng vén lên, ở trước người xuất hiện từng đạo bình chướng màu vàng, Hàn Long Tử đâm ra kiếm quang đều bị nó ngăn cản, sau đó lặng yên nứt vỡ, hoàn toàn không có hiệu quả, lộ ra đầu voi đuôi chuột.
- Tuy Nguyên huynh trời sinh tính phong lưu, nhưng là người bản tính đôn hậu, lại bị ngươi sát hại, ta muốn hỏi ngươi...
Hàn Long Tử một kiếm vô công, cũng không có tiếp tục ra tay, mà lạnh giọng quát hỏi, xem ra là muốn thay Nguyên Sinh Liên đòi cái công đạo.
Nhưng sau khi Phương Hành cản lại một kiếm kia, hai cánh chấn động, xoay mình xông về phía hắn, tay cầm Độc Cước Đồng Nhân Giáo hung hăng nện xuống, miệng còn hét lớn:
- Hỏi con mẹ ngươi...
Hàn Long Tử biến sắc, lời nói bị nén trở về bụng, buồn bực rống một tiếng, trường kiếm trong tay vận chuyển, vẽ ra vô số vòng tròn, mỗi một vòng tròn hóa thành băng luân, trong chốc lát, hơn mười băng luân xuất hiện ở trước người, tầng tầng lớp lớp, giống như một đóa Băng Liên to lớn ngăn ở trước người.
- Lão Tà hỗ trợ...
Phương Hành quát lạnh, âm thầm truyền âm.
Mà Độc Cước Đồng Nhân Giáo trong tay hắn thì chưa từng có từ trước đến nay, hung hăng đập xuống.
Bành...
Một gậy này đập vào trong băng luân, thanh âm rắc rắc vang lên, băng luân hiện ra vết rách rậm rạp chằng chịt, sau đó liên tiếp nghiền nát, óng ánh giống như băng sương, cùng lúc đó, hai làn khói đen lặng yên từ mặt đất bay lên, giống như vòi rồng đánh về phía sau lưng Hàn Long Tử.
Hàn Long Tử đã nhận ra sau lưng nguy hiểm, hét lớn một tiếng, trở tay đâm mạnh, kiếm quang lành lạnh bức về phía hai Ly Long, cần biết Ly Long là Pháp khí thành danh của Kim Quang Lão Tổ hiển hóa, uy lực vô tận, Hàn Long Tử có chút kiến thức, tự nhiên biết nó lợi hại, trong lòng kinh ngạc, toàn bộ tinh thần phòng ngự.
Chỉ là hắn lại không ngờ đến, hai Ly Long kia chỉ thoáng qua liền lui, Phương Hành ở chính diện lại cười xấu xa đập tới.
Ầm ầm, lực lượng một gậy kia rơi xuống, lập tức xuyên thấu tầng tầng lớp lớp băng luân, kình khí đánh thẳng sau lưng Hàn Long Tử, Hàn Long Tử khẽ cắn răng, vội vàng đưa kiếm đón đỡ, thân hình nhanh chóng lùi lại.
Loại biến hóa này chỉ ở trong điện quang hỏa thạch, nhìn ở trong mắt mọi người, là Hàn Long Tử đâm ra một kiếm, nghiêm nghị quát hỏi đệ tử Đại Tuyết Sơn Phương Tiểu Cửu vì sao ra tay độc ác sát hại bằng hữu của hắn Nguyên Sinh Liên, kết quả Phương Tiểu Cửu hét to "hỏi con mẹ ngươi", phi thân phản kích, một gậy nện qua, Hàn Long Tử vung kiếm ngăn trở, kết quả bị một gậy nện lui hơn mười trượng.
Về phần Đại Bằng Tà Vương âm thầm ra tay, thúc dục hai Ly Long đánh lén Hàn Long Tử, lại không có mấy người phát hiện.
Sau khi Hàn Long Tử rơi xuống dất, lại liên tục lui vài chục trượng, sắc mặt tái nhợt, lồng ngực phập phồng bất định, giống như đã bị thương.
Phương Hành quay người lướt trở về trên xe ngựa, tay cầm Độc Cước Đồng Nhân Giáo, trên mặt cười lạnh:
- Ngươi hỏi vì cái gì ta giết hắn? Gia hỏa kia đôn hậu hay không ta không biết, miệng tiện lại thật sự, ta không cho rằng giết hắn là giết oan!
Hàn Long Tử cắn chặt răng không mở miệng, hắn vừa ăn thiệt thòi nhỏ, khí huyết nghịch hành, mới mở miệng liền áp chế không nổi, hơn nữa hắn rõ ràng cảm giác được, khí cơ của Phương Hành còn một mực tập trung mình, nói không chừng mình vừa mở miệng, tiểu tử kia sẽ lập tức ra tay, mình khẳng định càng bất lợi, bởi vậy trong khoảng thời gian ngắn, vậy mà chỉ có thể ngậm miệng, trừng mắt nhìn Phương Hành.
- Có gì muốn nói không? Không có thì cút ngay!
Phương Hành quát lạnh, âm thầm thông tri Đại Bằng Tà Vương lao tới.
Đại Bằng Tà Vương cười hắc hắc, xe ngựa ầm ầm lăn bánh, năm con Ly Long giương nanh múa vuốt đụng về phía Hàn Long Tử.
Hàn Long Tử giận dữ, đành phải lách mình tránh sang một bên, ánh mắt nhìn về phía Phương Hành sát ý ngập trời.
- Vậy mà tùy tùy tiện tiện, một chiêu liền bức Hàn Long Tử không dám trả lời, đệ tử của Đại Tuyết Sơn kia thật hung!
- Người người đều nói hắn một người diệt bốn mạch, hơn nữa chém Nguyên Sinh Liên và Kim Phù, hung danh vô lượng, hôm nay nhìn thấy quả nhiên không sai, chỉ là kỳ quái, vì sao thực lực như hắn, lại không xếp hạng ở trong Đại Tuyết Sơn ngũ tử?
- Có thể là Đại Tuyết Sơn ẩn giấu một thanh lợi kiếm cũng nói không chừng, thực lực như hắn, tuyệt đối không thua kém Đại Tuyết Sơn ngũ tử ...
Trong lúc nhất thời các tu sĩ sợ hãi, xì xào bàn tán.
Mà Lãnh Tử Viêm ẩn ở trong các tu sĩ thì sắc mặt cực kỳ khó coi, tức giận không thôi.
Vừa rồi hắn vẫn còn vì quyết định anh minh của mình mà cảm thấy tự đắc, hôm nay lại bị người tát một cái.
Mặc dù đưa ra cờ hiệu, rước lấy cường địch thì như thế nào?
Phương Hành một gậy đánh Hàn Long Tử ngay cả lời cũng không dám nói, lại càng lộ ra khí thế hung ác ngập trời, uy phong lẫm lẫm.
Lúc này hắn lại nhịn không được gửi hi vọng ở tên còn lại trong Tây Mạc tứ kiệt. Nếu như Hàn Gia Tử và Hàn Long Tử liên thủ, có lẽ hai người bọn họ có thể ngăn chặn được hạ nhân của Bách Thú Tông, chỉ là không biết vì sao, cuộc chiến của Hàn Long Tử và Phương Hành dẫn động vô số người chú ý, nhưng Hàn Gia Tử lại bình tĩnh cưỡi ở trên lưng Long Mã, ngay cả nhìn cũng không nhìn một cái.
- Nhìn cái gì? Nhìn nữa ta móc mắt của các ngươi!
Xe ngựa thẳng tắp đi về phía trước, đi tới biên giới thung lũng thì dừng lại, Phương Hành ngang ngược quét qua xung quanh, hét lớn.
Các tu sĩ xem như mở rộng tầm mắt, không dám nhìn hắn nữa. Chỉ là trong nội tâm thầm mắng: Tiểu tử này thật bá đạo!
Thấy các tu sĩ ghé mắt, trong lòng Phương Hành nở hoa, đây chính là hiệu quả hắn muốn.
Trộn lẫn ở trong Tu Hành Giới, có đôi khi trông cậy vào chính là phô trương, hôm nay hắn phô trương cực kỳ thành công.
Kỳ thật dùng thực lực của hắn, đối phó Hàn Long Tử cũng không cần vận dụng lực lượng của Vạn Linh Kỳ, chỉ là hắn biết, chung quanh nơi này, có rất nhiều người trong lòng còn ngấp nghé, nếu mình bị Hàn Long Tử quấn lên, khó bảo toàn không có người khác muốn kiếm tiện nghi ra tay, coi mình là chó rơi xuống nước đánh, bởi vậy muốn đối phó Hàn Long Tử, nhất định phải một chiêu chế địch, lớn tiếng doạ người.
Chỉ là nếu mình muốn một chiêu đánh bại Hàn Long Tử, thì chỉ Âm Dương Đại Ma Bàn mới có thể làm được.
Nhưng nếu thi triển Âm Dương Đại Ma Bàn, linh lực của mình khô kiệt, lại khó có thể ứng phó chuyện phía sau, bởi vậy âm thầm thông tri Đại Bằng Tà Vương, điều khiển hai Ly Long tiền hậu giáp kích, dù sao với hắn mà nói, chỉ cần có thể đạt tới hiệu quả chấn nhiếp là được, cái gì anh hùng hảo hán đơn đả độc đấu… theo hắn chính là ngớ ngẩn, kẻ đần mới đi làm như vậy.
Hôm nay hiệu quả hoàn toàn đạt tới.
Chung quanh không dưới mấy trăm tu sĩ, Trúc Cơ cũng có bốn mươi năm mươi người, trong đó muốn bắt giữ hắn, tìm Hoàng Phủ gia lấy lòng có thể chiếm một phần ba, có bảy tám người trước đó bị hắn ăn cướp, nhìn hắn không vừa mắt càng đâu đâu cũng có, nhưng hết lần này tới lần khác bị cử động một chiêu bức lui Hàn Long Tử kia của hắn chấn nhiếp, mấy trăm Linh Động, năm mươi Trúc Cơ, lại không một người dám trực diện mình.
- Nguyên lai hắn là đệ tử Đại Tuyết Sơn một người diệt bốn mạch, khó trách dám mở miệng đùa giỡn tỷ muội chúng ta...
Cách Phương Hành chừng trăm trượng, ba yêu tinh của Bắc Thần Sơn con mắt tỏa sáng, nhẹ giọng thương nghị.
- Làm sao? Phù Dung muội muội, ngươi muốn ngủ với hắn?
Đại sư tỷ váy xanh trêu chọc nhìn Nhị sư muội váy hoa.
Nữ tử váy hoa mỉm cười nói:
- Nam nhân như vậy tự nhiên muốn ngủ với hắn, chỉ là tặng cho tiểu sư muội mở hoa sẽ tốt hơn!
Sắc mặt yêu tinh nhỏ nhất đỏ hồng, đá viên sỏi ở dưới chân, thẹn thùng nói:
- Ta đánh không lại hắn, không thể cưỡng bức a...
- Hì hì, không có việc gì, hai sư tỷ sẽ giúp muội...
Nữ tử váy xanh và nữ tử váy hoa nở nụ cười, chuẩn bị thương lượng làm sao bắt Phương Hành lên giường.
- Ai, ngươi mau nhìn ngươi mau nhìn, các nàng nhìn ta cười, ta liền nói ta lớn lên anh tuấn, người gặp người thích a?
Phương Hành chiếm được một chỗ, thấy ba yêu tinh của Bắc Thần Sơn không ngừng nhìn mình, cũng kích động ném qua mị nhãn, sau đó vui sướng nhìn Sở Từ và tặc phỉ áo xanh khoe khoang.
- Hừ, ba yêu tinh không biết liêm sỉ, Cửu ca huynh nhìn bọn họ làm gì!
Trong ánh mắt Sở Từ không che dấu vẻ chán ghét nói.
Tặc phỉ áo xanh thì thở dài nói:
- Nếu ngươi biết trong nội tâm các nàng đang suy nghĩ cái gì, chỉ sợ sẽ không vui vẻ như vậy... Cũng không đúng, có lẽ càng vui vẻ hơn...
Nói đến chỗ này, hắn bỗng nhiên nao nao, đưa mắt nhìn phương tây, ánh mắt cau lại, thấp giọng nói:
- Lại tới một gia hỏa lợi hại, xem ra cơ duyên này không dễ lấy...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất