Chương 293: Ngươi dám chọc ta?
Thời điểm móng vuốt của quỷ đồng sắp bắt được đệ tử của Vạn La Viện, đột nhiên sắc mặt hắn biến đổi, có một lực hút vô hình lăng không dò xét qua, cầm lấy cổ của hắn, nâng hắn lên giữa không trung, đệ tử Vạn La Viện cảm giác sau lưng có tiếng gió đánh úp lại, nhưng không thấy công kích rơi xuống, quay đầu nhìn, nhất thời đại hỉ, vội vàng vọt tới bên cạnh xe ngựa trốn tránh.
Lúc này Phương Hành đã ngẩng đầu lên, kỳ quái nhìn quỷ đồng kia nói:
- Ngươi làm mặt quỷ với ta là có ý gì?
Quỷ đồng này như không biết nói chuyện, xèo xèo quái quái kêu lên, vung tay đá chân, cực lực giãy dụa, lại giãy giụa không ra.
Phương Hành nói:
- Ngươi nghe không hiểu ý ta!
Nói xong ngón tay khẽ động, lực hút vô hình nắm chặt, răng rắc một tiếng, cái cổ của quỷ đồng kia đứt rời, bị hắn ném qua một bên.
Chỉ nháy mắt, thung lũng hỗn loạn yên tĩnh như chết.
- Nhanh... Nhanh đi tới chỗ Phương sư huynh tránh né...
Chúng đệ tử Vạn La Viện, vô luận là bị huyết ảnh ăn mòn, hay chưa bị ăn mòn, tất cả đều liều mạng lao về phía xe ngựa.
Đám quỷ đồng của Lệ Anh thấy thế, đều khẽ giật mình, xèo xèo quái quái lao đến.
Phương Hành thầm thở dài một tiếng, bấm tay khẽ động, trong túi trữ vật, một thanh phi kiếm vọt ra, kiếm quang giống như tia chớp lướt qua đám người, xùy xùy… vài tiếng, thanh âm xuyên thấu thân người vang lên, các quỷ đồng đuổi theo đệ tử Vạn La Viện đều kêu thảm thiết, bay về phía sau, trên cổ mỗi người đều nhiều hơn một vết máu, rõ ràng đã không sống nổi.
Lần này đã trấn trụ những quỷ đồng khác, cả đám run rẩy, không dám tiến lên.
- Tại sao các ngươi nhăn mặt với ta?
Sắc mặt Phương Hành vẫn rất cổ quái, tựa hồ rất khó hiểu quét qua các tu sĩ Quỷ Quốc.
Mà sắc mặt của Lệ Anh thì phát lạnh.
- Dám tổn thương quỷ nô Nam Cương của ta, tội đáng chết vạn lần...
Đột nhiên, Quỷ Tướng đang ác đấu với Lãnh Tử Viêm hét lớn, bỏ qua Lãnh Tử Viêm, chuyển hướng lao về phía Phương Hành. Tốc độ kia cực nhanh, thậm chí để lại vô số hư ảnh ở sau lưng, quanh người kẹp lấy thanh âm oan hồn gầm rú. Ở trước người hắn, quỷ khí hóa thành bảy tám quỷ thủ dữ tợn, tất cả bắt về phía Phương Hành.
Ánh mắt Phương Hành lạnh lùng, đối mặt Quỷ Tướng xông lại, cũng không có động tác gì.
Thẳng đến quỷ thủ sắp bắt tới hắn, thân hình hắn mới đột nhiên chớp động, sau lưng hiển hiện kim quang, Đại Bằng Kim Sí biến ảo ra, bay đến không trung, tay cầm Độc Cước Đồng Nhân Giáo, trên người sát khí quấn quanh, thoạt nhìn giống như hỏa diễm màu đen.
- Ngươi dám...
Lệ Anh đã nhận ra nguy hiểm, trong mắt lóe lên huyết quang, bỗng nhiên đứng dậy quát chói tai.
Phốc...
Phương Hành căn bản không thèm trả lời, một gậy vung mạnh xuống, ở dưới thế công như thiểm điện của hắn, Độc Cước Đồng Nhân Giáo cơ hồ lập tức kích đến trước người Quỷ Tướng, Quỷ Tướng kia đã nhận ra sát khí khủng bố trên người Phương Hành, sợ đến kêu to, quỷ khí bao lấy toàn thân, muốn ngăn cản một kích của Phương Hành.
Nhưng vô dụng…
Ở dưới một kích kia, quỷ khí quanh người Quỷ Tướng giống như vải vóc phá nát, trong chốc lát liền bị lực lượng của Độc Cước Đồng Nhân Giáo xé nát. Sau đó không hề trở ngại nện vào trên đầu hắn.
- Phốc...
Đầu của Quỷ Tướng giống như dưa hấu nổ bung, thi thể bay ra ngoài gần trăm trượng...
Hết thảy phát sinh ở trong điện quang hỏa thạch, thậm chí Lệ Anh quát còn chưa rơi xuống.
Phương Hành nâng Độc Cước Đồng Nhân Giáo lên, ngẩng đầu nhìn về phía Lệ Anh cười lạnh:
- Con mẹ nó, lần số đầu thai nhiều, nên hóa thành kẻ đần sao? Ngay cả ta ngươi cũng dám trêu chọc? Ta rõ ràng không muốn quản việc vớ vẩn này, con mẹ nó ngươi nói cho ta nghe một chút, tiểu tử ngươi bắt người khác thì thôi, tại sao nhìn ta làm mặt quỷ? Nếu như nói không rõ ràng, ta sẽ để ngươi đầu thai thêm lần nữa!
Chung quanh thung lũng yên tĩnh như chết, từ vừa rồi hỗn loạn, như trong nháy mắt hóa thành tử địa.
Thanh âm duy nhất, là tiếng mắng của Phương Hành quanh quẩn ở xung quanh.
Rất nhiều tu sĩ, thậm chí đã lộ ra vẻ ngây ngốc, cho rằng mình nghe lầm...
Đây chính là Lệ Anh, Thái tử Quỷ Quốc Lệ Anh!
Tuổi tuy còn nhỏ, nhưng là thiên kiêu tiếng tăm lừng lẫy của toàn bộ Nam Chiêm Bộ Châu, được công nhận một trong mấy Trúc Cơ cảnh khó chơi nhất!
Thế nhưng hôm nay, lại bị người ở trước mặt giết Quỷ Tướng, còn chỉ vào mặt hắn mắng?
Thậm chí nói, nếu hắn dùng lý do đệ tử Đại Tuyết Sơn bị Quỷ Quốc xâm phạm ra tay thì cũng thôi, dù sao danh chính ngôn thuận, nhưng hết lần này tới lần khác hắn không hề đề cập tới sự tình kia, ngược lại cắn chặt sự tình một quỷ nô làm mặt quỷ không thả? Ai biết vì cái gì quỷ nô kia làm mặt quỷ, dù sao những quỷ nô này đều thần thần quái quái, không làm mặt quỷ mới lạ.
Hơn nữa ngươi rõ ràng đã giết một Quỷ Tướng, bảy quỷ nô của người ta, lại còn muốn tiếp tục tìm phiền toái?
Còn nữa, có một ít tu sĩ kiến thức rộng rãi nghe qua truyền thừa đặc biệt của Quỷ Quốc, biết hai chữ "đầu thai" ở Quỷ Quốc chính là một cấm kị, tuyệt đối không thể nhắc tới, nhưng tiểu tử này lại nói Lệ Anh đầu thai nhiều lần, đầu óc hư mất, lại nói nếu đối phương không cho hắn một câu trả lời thỏa đáng, sẽ để đối phương đầu thai lần thứ mười...
Cái này thực là không muốn sống nữa, muốn đắc tội chết Thái tử Quỷ Quốc sao?
- Ta... Ta... Ta muốn giết ngươi...
Lệ Anh bị tức, sau nửa ngày mới thở không ra hơi kêu lên, trong đó xen lẫn tiếng cười quái dị, như người đã điên rồi, tiếng cười kia cực kỳ thê lương, như tiểu hài tử đang khóc, cũng ở trong quái thanh này, quanh người hắn lăng không hiển hiện huyết ảnh, như một biển máu, không biết có bao nhiêu oan hồn chìm nổi ở trong biển máu, gào khóc kêu cứu...
- Con mẹ nó, trước giết ngươi...
Phương Hành hét lớn, vậy mà vọt về phía Lệ Anh trước, sau lưng Kim Sí chấn động, lưu lại một đạo kim quang ở trên không trung.
- Cạc cạc... Khặc khặc...
Trong miệng Lệ Anh vang lên quái thanh không có ý nghĩa, mang theo huyết quang vọt về phía Phương Hành.
Bành bành...
Kim quang và huyết quang gặp nhau, nhanh chóng đụng ba lượt, sóng âm khủng bố cuốn ra bốn phía.
Sắc mặt các tu sĩ đại biến, chẳng ai ngờ Phương Hành hung hãn như vậy, cứng rắn cùng Lệ Anh va chạm ba chiêu, lại không rơi vào thế hạ phong.
Trong đó kinh hãi nhất chính là Lãnh Tử Viêm và chúng đệ tử Vạn La Viện.
Trên mặt Lãnh Tử Viêm hiện ra vẻ nản lòng thoái chí, nhìn Phương Hành khí thế ngập trời, cơ hồ là đuổi theo Lệ Anh đánh, hắn đột nhiên cảm thấy cách làm của mình cực kỳ buồn cười, đáy lòng hiện lên hình ảnh ban đầu ở Vạn La Viện:
- Cơ duyên của ngươi ta không thèm, cơ duyên của ta ngươi cũng không đoạt được...
Lúc ấy hắn vì kích Phương Hành ly khai, cố ý sai người nói lời châm chọc, mình lại ra làm người tốt, giả vờ giả vịt điều giải, chỉ là lại bị Phương Hành nói phá, thời điểm mình muốn tức giận, Phương Hành nói với hắn một câu như vậy, sau đó xoay người ly khai, lúc ấy hắn rất phẫn nộ, như nhận lấy xấu hổ và khinh miệt to lớn, thầm hận không thôi.
Thậm chí ở khi đó, hắn cho rằng Phương Hành sợ, cho nên mới cố ý nói như vậy, sau đó quay người ly khai, bởi vì ở trước đó, hắn nghe nói qua tính tình của Phương Hành rất táo bạo, bình thường nhận lấy đối đãi như vậy, tiểu tử kia đã sớm trở mặt, thế nhưng khi ấy lại không có, chỉ xem thường nói một câu, liền cầm cây chổi rời đi, không có nổi trận lôi đình như trong dự đoán.
Thẳng đến lúc này, hắn mới hiểu rõ ra.
Cảm tình là người ta chướng mắt đối thủ như mình, chênh lệch thật sự quá lớn...
- Khặc khặc, có thể tiếp ta ba chiêu, bổn sự của ngươi không...
Ba chiêu qua đi, Lệ Anh đột nhiên lui ra sau 30 trượng, treo ở giữa không trung, cười lạnh nói.
- Không con mẹ ngươi!
Phương Hành lao đến, một gậy vung mạnh xuống.
Sắc mặt Lệ Anh đại biến, vội vàng vận chuyển quỷ khí, ngăn cản một kích này của Phương Hành, gầm lên:
- Ngươi đừng...
- Đừng con mẹ ngươi!
Thân hình Phương Hành vòng qua vòng lại, Kim Sí chấn động, kiếm vũ màu vàng phô thiên cái địa bao phủ Lệ Anh.
- Oa nha nha nha...
Quanh người Lệ Anh hiện lên vô số oan hồn, tạo thành một bình chướng ngăn cản kiếm vũ tập kích, tức đến kêu to.
- Nha con mẹ ngươi!
Phương Hành lại quát một tiếng, Độc Cước Đồng Nhân Giáo vung mạnh qua, lúc này đây hắn vận chuyển toàn bộ linh lực, trên Độc Cước Đồng Nhân Giáo bao phủ một tầng hắc diễm nhàn nhạt, khủng bố tuyệt luân, sát khí bức người.
Oanh...
Lệ Anh chỉ phải vận chuyển toàn bộ quỷ khí, ra sức ngăn cản một kích này.
Trong tiếng nổ mạnh, quỷ khí và sát khí kinh người lan tràn ra, giống như cuồng phong bạo vũ, thổi đến các tu sĩ ở chung quanh mở mắt không ra.
Lúc này Lệ Anh và Phương Hành bị chấn ra bốn mươi năm mươi trượng, Lệ Anh rốt cục đã có thời gian nói chuyện, nổi trận lôi đình kêu lên:
- Là ngươi giết quỷ nô của ta, đánh chết Quỷ Tướng của ta, lại là ngươi chủ động ra tay, còn đuổi theo gia gia đánh như vậy là có ý gì? Thực coi Lệ Anh ta dễ bắt nạt sao? Thực coi ta không có thủ đoạn lợi hại sao?
Quát đến cuối cùng, lại bổ sung một câu:
- Còn nữa, ngươi không được mắng con mẹ nó nữa!
- Vậy ta sẽ mắng tổ tông ngươi!
Thân hình Phương Hành hóa thành một đạo lưu quang màu vàng, lần nữa lao về phía Lệ Anh, vung vẩy đại bổng nện xuống.
Oanh...
Trong cơ thể Lệ Anh đột nhiên bạo phát ra vô số quỷ khí màu đen, ánh mắt như đốt lên hai ngọn Quỷ Hỏa sâu kín, dưới sự thao túng của thần thức, quỷ khí ngưng tụ thành một bàn tay lớn, giống như có thể che trời, chặn lại một gậy kia của Phương Hành...
- Ngươi lấn ta quá đáng, thật muốn cùng ta liều cái ngươi chết ta sống sao?
Trong thanh âm của Lệ Anh có chút giận dữ, lại có chút ủy khuất.
Phương Hành thu Độc Cước Đồng Nhân Giáo, quanh người chậm rãi lưu động hai loại linh lực vàng đen, khí tức càng ngày càng thịnh, trông cực kỳ hung hãn, cười lạnh nói:
- Lấn ngươi thì thế nào, nếu ngươi thật có gan, thì tới liều mạng với ta đi!
Lệ Anh nghe vậy, ánh mắt không khỏi co lại, lộ ra vẻ kiêng kị.