Chương 297: Trúc Cơ cơ duyên
Đến lúc này, ưu thế của đệ tử Vạn La Viện được thể hiện ra, không thể không nói, Đại Tuyết Sơn Ngũ lão tập hợp tất cả thiên kiêu của Sở Vực lại, thống nhất tăng thực lực lên tác dụng vẫn rất rõ ràng, đệ tử Vạn La Viện ở trong Đại Tuyết Sơn thực lực chỉ tính toán bình thường, nhưng lúc này so với tu sĩ đến từ địa phương khác, lại ẩn ẩn cao hơn một bậc.
Hơn nữa bọn hắn được Phương Hành đưa vào rất sớm, chiếm cứ tiên cơ, cả đám giống như châu chấu càn quét, đã cướp được đại bộ phận cơ duyên, trọng yếu hơn là, trước đó tuy thực lực của bọn hắn không kém, nhưng Lãnh Tử Viêm lại không đủ năng lực bảo vệ bọn hắn, bởi vậy lúc đoạt cơ duyên, khó tránh khỏi trói chân trói tay, hôm nay được Phương Hành che chở, lá gan đã càng lớn.
Trận chém giết này, cả đám giống như thú con lộ ra nanh vuốt, không bao lâu trên tay mỗi người đều dính mấy nhân mạng.
Các Trúc Cơ cảnh đều xanh mặt nhìn một màn này, trong nội tâm hận thấu đám đệ tử Đại Tuyết Sơn kia. Nếu không có Phương Hành, chỉ sợ đã có người âm thầm cân nhắc, thời điểm đệ tử Đại Tuyết Sơn ly khai Tiên Viên, sẽ cướp giết bọn chúng, nhưng hôm nay Phương Hành ở bên cạnh nhìn xem, không cướp mình là tốt lắm rồi, bọn hắn tự nhiên không có can đảm cân nhắc những thứ khác.
- Hắc hắc, lúc này đây thu hoạch không tệ a, lão huynh, đoán chừng có thể tìm được ba gốc linh dược ngươi muốn rồi!
Phương Hành cười hì hì, nhìn tặc phỉ áo xanh nói.
Tặc phỉ áo xanh nhẹ giọng cười nói:
- Chúng ta thân huynh đệ cũng phải tính rõ ràng, lúc này đây ta không giúp được gì, là tự ngươi làm, nếu có thể tìm được ba gốc linh dược kia, tính toán ta thiếu ngươi một nhân tình!
Phương Hành liếc mắt nói:
- Thực tế chút đi, nhân tình lại đáng mấy đồng tiền?
Tặc phỉ áo xanh bất đắc dĩ thở dài, trợn mắt nhìn Phương Hành, thầm nghĩ, nếu là ở Thần Châu, không biết bao nhiêu người muốn cầu một cái nhân tình của mình mà không được, đối phương lại chướng mắt, đang muốn đề điểm cho gia hỏa này một tiếng, bỗng nhiên nao nao.
Phương Hành cũng đã nhận ra biến hóa kỳ dị, nhíu mày, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
- Hừ, tên kia chỉ lấy bốn thành lợi ích, cách làm này không tệ, truyền lệnh xuống, về sau chúng ta cũng làm như vậy, không được bức tu sĩ khác giao hết cơ duyên cho chúng ta, cho phép bọn hắn lưu ba thành, miễn cho cả đám chỉ muốn lừa gạt!
Lệ Anh nhìn tranh đấu trong Tiên Viên, ánh mắt lạnh như băng, trầm giọng phân phó.
- Đáng hận, gia hỏa kia chỉ lấy bốn thành lợi ích liền che chở, dùng biện pháp này vơ vét một đám tu sĩ Linh Động cảnh thực lực không kém, cộng thêm đệ tử Đại Tuyết Sơn, lúc này đây là đi đại vận.
Hàn Long Tử nhìn cục diện trong Tiên Viên, sắc mặt đã khó coi tới cực điểm:
- Chỉ tiếc, đây là cơ duyên của Linh Động cảnh, nếu là cơ duyên của Trúc Cơ cảnh, vậy hắn...
Đáy mắt hắn hiện lên hận ý, trơ mắt nhìn Phương Hành mượn tay đệ tử Linh Động cảnh, lấy được một số lớn tài nguyên, trong lòng vừa vội vừa giận, tiểu tử này thu người bốn thành lợi ích liền che chở, cách làm hung hăng càn quấy này để cho hắn hận ý bùng cháy, chỉ hận đây không phải là cơ duyên của tu sĩ Trúc Cơ cảnh, nếu không tự mình ra tay, dù thịt không được gia hỏa kia, cũng sẽ không cho hắn ngồi thu vô số linh hoa dị thảo...
- Ân? Có chút không đúng!
Nhưng lúc này, Hàn Long Tử đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía không trung.
Chỉ thấy sau khi Tiên Viên xuất thế, linh vân vốn đã tiêu tán vậy mà chẳng biết lúc nào lại tụ, tầng mây không trầm trọng giống trước, nhưng càng nồng đậm, hình như có một con Giao Long cuồn cuộn ở trong mây, linh khí từ bốn phương tám hướng điên cuồng tụ tới, bị linh vân trên Tiên Viên hút vào, càng tích càng mạnh mẽ...
- Còn có cơ duyên?
Con mắt của Phương Hành tỏa sáng, trong nội tâm tung tăng như chim sẻ.
Ngay lúc này, ba yêu tinh của Bắc Thần Sơn, Thái tử Quỷ Quốc Lệ Anh, Hàn Long Tử cũng đã phát hiện, cùng nhau bay vút lên, đi tới cách Tiên Viên 30 trượng, cũng là cực hạn mà bọn hắn có thể tới.
Chỉ thấy tầng mây giữa không trung càng lúc càng dày, thời điểm nồng độ linh khí tích góp tới cực điểm, đột nhiên, ầm… một tia chớp màu tím nhạt từ không trung bổ xuống, ở giữa Tiên Viên là một lầu các tinh xảo, lầu các kia bị sét đánh nổ tung, trong lầu các bay ra một vật, thẳng tới hư không.
- Là một lò đan...
Có người nghẹn ngào kêu lên, thấy rõ bộ dáng vật kia.
Cái kia là một lò đan tạo hình cổ xưa, ba chân, hoa văn ở chung quanh rất nhiều Linh thú dị thảo, tản ra đạo đạo phong cách cổ xưa hồn nhiên khí tức, đứng thẳng ở trong hư không, cái lò đan kia dần dần biến lớn, đến cuối cùng không ngờ hóa thành cao hơn trăm trượng, nguy nga hùng vĩ dựng ở trên Tiên Viên, đạo đạo đan hương nồng đậm say lòng người tán phát ra, hóa thành đóa đóa tiên vân lượn lờ.
Kinh người nhất là, trên lò đan phóng ra khí tức, vậy mà không có áp chế Trúc Cơ cảnh.
Cái này rõ ràng là cơ duyên của Trúc Cơ cảnh!
- Nguyên lai đây mới thực là đại cơ duyên...
Các Trúc Cơ cảnh hét lớn, thần sắc kích động.
Phản ứng của tu sĩ Trúc Cơ cảnh nhanh hơn tu sĩ Linh Động cảnh nhiều lắm, sau khi phát hiện lò đan kia, liền lập tức thi triển thần thông vọt tới, lò đan kia cao hơn trăm trượng, nếu như không biết thuật phi hành, căn bản không cách nào tiến vào, hết lần này tới lần khác Huyền Vực cấm tu sĩ ngự mây và Pháp khí phi hành, cũng là nói, các tu sĩ chỉ có thể dựa vào những phương pháp khác bay tới.
- Ha ha, cái cơ duyên này gia gia lấy định rồi...
Lệ Anh hét lớn, sau lưng lơ lửng huyết ảnh, hóa thành một đôi Huyết Sí bay lên.
Cùng lúc đó, ba yêu tinh của Bắc Thần Sơn cũng điều khiển Yêu Điệp phóng tới lò đan.
Hàn Long Tử thì huyễn hóa ra một Băng Long, đứng trên đầu rồng, uốn lượn trùng thiên, bay thẳng về phía lò đan.
- Chúng ta cũng đi...
Phương Hành và tặc phỉ áo xanh đều có thuật phi hành, dù ở trong Huyền Vực có cấm chế, không cách nào viễn độn, cũng đủ để vọt tới đỉnh lò đan, liếc nhau một cái, một người biến hoá ra Kim Sí, một người biến hoá ra Lôi Điểu, bay thẳng lên không.
Vọt tới đỉnh lò đan, chỉ thấy tứ phía đều khép kín, không cách nào tiến vào, cũng chỉ có thể tạm thời ngừng ở trên không trung. Cùng lúc đó, các Trúc Cơ cảnh ở phía dưới cũng thi triển bí pháp vọt tới, mặt đất chỉ còn lại mấy người không hiểu bí pháp phi hành, chỉ có thể đấm ngực dậm chân, mắng to Thiên Đạo bất công, không biết bay không thể đoạt cơ duyên sao?
- Lò đan đóng chặt, chẳng lẽ phải đánh vào sao?
Có tu sĩ rống to, đánh ra một đạo linh lực, thăm dò xem có thể mở ra lò đan hay không.
- Oanh...
Trên lò đan, có một đạo linh quang càng mạnh hơn nữa bắn ngược ra, tu sĩ kia quát to một tiếng, giống như diều đứt dây rớt xuống đất.
- Ngu ngốc...
Các tu sĩ đều khinh bỉ nhìn qua, đại cơ duyên ở trước mặt, vậy mà động tay đông chân như vậy, chết không phải là đáng đời sao?
- Lò đan đã hiện, tất sẽ mở ra, chúng ta không cần lo lắng, hẳn là thời cơ chưa tới mà thôi...
Tặc phỉ áo xanh trầm giọng nói, chăm chú nhìn lò đan.
Phương Hành thì ma quyền sát chưởng, cũng không biết trong lò đan ẩn dấu thần đan gì!
Rắc rắc...
Tặc phỉ áo xanh vừa dứt lời, chỉ nghe hướng nam của lò đan vang lên động tĩnh trầm trọng mà uy nghiêm, cửa lò đan chậm rãi mở ra, cũng lộ ra một đường nhỏ, bên trong đan khí nồng đậm đến hóa tím tràn ra, cơ hồ trong nháy mắt bao phủ thiên địa ở trước lò đan, giống như một đóa đan vân che khuất bầu trời.
- Mở ra, mở ra...
Có tu sĩ đại hỉ, tuy ke hở kia rất nhỏ, nhưng đã đủ để cho một tu sĩ thông qua, hắn đại hỉ, vì tranh đoạt cơ duyên, muốn xông về phía khe hở, chỉ là vừa chạy ra khỏi mười trượng, lại bỗng nhiên dừng chân, quay đầu nhìn, mới phát hiện các tu sĩ khác đều không có lao tới, ngược lại lui về phía sau mấy trượng, tránh đi đan khí.
- A ơ, chẳng lẽ đan khí có độc...
Tu sĩ kia lắp bắp kinh hãi, vội vàng lui về phía sau.
Lệ Anh hừ lạnh, phi thân lên, đá vào mông hắn một cước, tu sĩ kia hét thảm, bay thẳng về phía lò đan, không bao lâu, tiếng kêu thảm thiết liên tục, lại từ trong lò đan vọt ra, ngã ở trên mặt đất, chỉ thấy trên người xuất hiện đạo đạo gân xanh đáng sợ, phảng phất như tất cả mạch máu đều đột nhiên khuếch trương gấp 10 lần.
Lệ Anh trảo một cái, lăng không nhiếp tu sĩ kia qua, cẩn thận quan sát.
Tặc phỉ áo xanh cũng nhìn thoáng qua, ánh mắt lạnh lẽo, thấp giọng nói:
- Đan khí không có độc, chỉ là không biết lò đan kia luyện chế ra thần đan bao nhiêu năm, đan khí uẩn nhưỡng cũng không biết mấy vạn năm, thực sự quá nồng đậm, căn bản không phải là người bình thường có thể chịu đựng được, ngửi một hơi liền khí huyết cuồn cuộn, khó có thể ức chế, không khác gì độc khí...
Phương Hành hiểu được đạo lý trong đó, đan khí vốn không độc, ngược lại đại bổ, nhưng vượt qua cực hạn mà thân thể luyện hóa, thì sẽ thành độc dược.
- Đan khí quá nồng, chúng ta không cách nào luyện hóa, chẳng lẻ phải một mực đợi đến lúc đan khí tan hết, mới có thể lấy cơ duyên trong đó sao?
Có tu sĩ lo lắng nói.
- Hừ, đan khí này nồng đậm như thế, chỉ sợ hai ba ngày là không cách nào tan hết, phải chờ tới ngày tháng năm nào?
Cũng có tu sĩ nói, chẳng thèm ngó tới, cho rằng biện pháp này quá ngu xuẩn.
Tranh cơ duyên, chỉ chiếm một đường tiên cơ, ai có kiên nhẫn chờ thêm hai ba ngày?
- Mặc dù đan khí mạnh mẽ, lại không có tính ăn mòn quá mạnh, nếu đóng chặt hô hấp, bằng tu vi của chúng ta hẳn có thể miễn cưỡng chống cự...
Cũng có người đưa ra giải thích của mình, ánh mắt sáng ngời nhìn lò đan, chỉ là không dám đi vào.
- Ha ha, gan lớn chết no, nhát gan chết đói, bó tay bó chân như vậy, còn đi tranh cơ duyên gì?
Đột nhiên có người liều lĩnh hét lớn, phi thân lao về phía lò đan, lại là Lệ Anh!