Chương 299: Chận cửa giựt tiền
Theo càng ngày càng nhiều hồ lô bị phát hiện, trong lò luyện đan, đại chiến không ngừng tái diễn, đã không giống như giai đoạn trước bị người dễ dàng chung kết, mà là đánh liên tiếp, ngay cả Tây Mạc nhị kiệt, Bắc Thần Sơn Tam Yêu cùng với Thái tử Quỷ Quốc Lệ Anh cũng bị cuốn vào, trong lúc nhất thời, trong lò luyện đan linh quang lấp lóe, kình lực càn quét, hóa thành chiến trường chém giết.
Mà ở trong lò luyện đan, các tu sĩ đều không dám thở, chỉ có thể vận dụng thần thức truyền âm câu thông, thì càng lộ ra hỗn loạn.
- Nơi đó còn có một lò luyện đan...
Trong hỗn chiến, không biết là ai truyền âm kêu to, vốn là truyền âm cho đồng bạn, nhưng bởi vì quá mức hỗn loạn, không đắn đo tinh chuẩn, thoáng cái làm người chung quanh đều nghe được, nguyên lai ở trung ương lò luyện đan, sương mù bị kình phong đẩy ra, dĩ nhiên lại xuất hiện một lò luyện đan khéo léo tinh xảo, nó ở trung ương, chiếm cứ bảo vị, rõ ràng chính là chí bảo, đám tu sĩ tĩnh táo chỉ trong chốc lát, nhất thời càng thêm điên cuồng vọt tới, thi triển pháp thuật tranh đoạt.
Leng keng… Tiểu Đan Lô bị chạm lật, mấy viên đan dược màu vàng tròn vo lăn ở trên mặt đất.
- Cơ duyên này, ai tranh với ta, ta liền lấy mạng của hắn...
Thân thể Lệ Anh chấn động, thần thức khuếch tán, huyết khí quanh người hóa thành Quỷ Thủ, quét về phía mặt đất.
Thằng nhãi này cực kỳ tham, còn muốn một người độc chiếm mấy viên thuốc trọng yếu nhất.
Nhưng xuy… một tiếng, một cây trường thương giống như từ trong hư không đâm tới, khuấy tản đan sương, đâm tới trước mặt hắn, thương này xuất quỷ nhập thần, trên thân thương súc tích linh lực kinh khủng đến khó diễn tả được, ngay cả Lệ Anh cũng không dám khinh thường, xoay người né tránh, Quỷ Nhãn xuyên thấu qua đan sương nhìn sang, là Hàn Gia Tử đi mà quay lại, trầm mặc không nói tới đoạt đan.
- Dám xuất thủ với ta, ngươi là muốn chết!
Lệ Anh truyền âm rống to, huy vũ Quỷ Thủ chộp tới.
Nhưng ánh mắt của Hàn Gia Tử lạnh lùng, không nói một lời, thân thương quét ngang, tay khác trảo lấy kim đan ở trên đất, Lệ Anh khẩn trương, cũng chỉ có thể tạm thời không để ý tới hắn, phi thân đi tranh đoạt kim đan.
- Người rảnh rỗi tránh ra, viên thuốc này ta muốn định rồi!
Lại có người truyền âm, Hàn Long Tử tay cầm lam kiếm gia nhập chiến đoàn.
- Cơ duyên như vậy, làm sao có thể thiếu tỷ muội chúng ta?
Ba yêu tinh của Bắc Thần Sơn cười hì hì cướp tới, gia nhập chiến đoàn.
Những tu sĩ khác thấy thế, trong lòng run sợ, lại không có can đảm gia nhập chiến đấu, oán hận bàng quan.
Lúc này Lệ Anh đã phát cuồng, một bên gầm thét một bên xuất thủ, Quỷ Thủ càn quét, tàn nhẫn hung lệ, muốn trước giải quyết đối thủ, miễn cho người ngoài tranh đoạt, chỉ là tuy thực lực của hắn mạnh, nhưng mấy người bên cạnh không phải kẻ yếu, đều là thiên kiêu kinh tài tuyệt diễm, trong khoảng thời gian ngắn lại lâm vào hỗn chiến, không cách nào đạt được mục đích.
Hàn Gia Tử ngồi ở trên Long Mã, trường thương như rồng, thực lực hung hãn, đừng nói giết chết, thậm chí ở trong hỗn loạn, trường thương xuất quỷ nhập thần kia đã nhiều lần thương tổn tới hắn, cần phải thi triển toàn lực mới có thể ngăn cản, mà ba yêu tinh của Bắc Thần Sơn thì phối hợp ăn ý, cả người là độc, ba người liên thủ, cũng không dễ dàng đánh tan.
Hàn Long Tử yếu nhất ở trong mọi người, chỉ là người này khôn khéo, một mực tránh trực tiếp so chiêu với Lệ Anh, Lệ Anh trong khoảng thời gian ngắn cũng không giết được hắn, ngược lại bởi vì Lệ Anh quá hung hãn, mấy người còn lại tựa hồ có địch ý với hắn, ẩn ẩn hình thành vây công.
Dưới tình huống như vậy, Lệ Anh không cách nào lực áp quần hùng, chỉ phải nỗ lực duy trì.
- Hừ, hỗn loạn thành như vậy rồi, may mà tiểu gia thông minh, không giao du với kẻ xấu...
Hai Yêu Linh bị Phương Hành điều khiển thì ẩn ở một nơi bí mật, thay Phương Hành quan sát rõ ràng, tâm lý có chút may mắn mình làm chính xác, ở dưới loại cục diện này, trừ khi thực lực có thể trấn áp quần hùng, không thì lăn lộn vào, dù thực lực cao hơn người khác một ít, cũng khó mà chiếm hết ưu thế, ngược lại sẽ bị cuốn vào trong vũng nước đục, khó có thể rút chân ra.
Bởi vì trong lò luyện đan hỗn loạn, hắn chỉ có thể tỉ mỉ đếm... con mẹ nó, không thể quên a...
Bận rộn rất lâu, cuối cùng cũng rõ ràng nhớ kỹ.
- Không tốt, ở trong đan sương quá lâu rồi, ta không chịu nổi...
Có tu sĩ thấy trong lò luyện đan tựa hồ không còn cơ duyên khác, hơn nữa tiến vào trong lò luyện đan, người người đều cần bế khí, lấy bí pháp chống lại đan sương, căn bản không cách nào chống đỡ lâu, tu vi yếu, hoặc là bí pháp ngăn chặn đan sương thấp kém, lúc này đã không chịu nổi, cũng không thể vì cơ duyên mà đánh mất mạng nhỏ, vội vàng vọt ra cửa.
Ly khai lò luyện đan, giống như bỏ qua tranh đoạt cơ duyên, tự nhiên không người ngăn hắn, tu sĩ này thuận lợi đi tới cửa lò đan, đang muốn xông ra, lại phát hiện cửa lò đan bị trận pháp ngăn cản, tiểu ma đầu Đại Tuyết Sơn kia cười quỷ dị nhìn hắn.
- Đạo hữu, cái này là ý gì?
Tu sĩ này thấy trận pháp, liền không dám tùy tiện xông vào, lấy thần thức truyền âm.
Phương Hành lạnh lùng cười:
- Bớt sàm ngôn đi, vừa rồi ngươi cướp được bất kể là đan dược hay thuốc cặn gì, phân tiểu gia một nửa!
- Phân một nửa?
Tu sĩ này nhất thời ngẩn ra.
Phương Hành cười lạnh nói:
- Không sai, chí ít một nửa, xem như cái giá ly khai lò luyện đan!
- Ly khai lò luyện đan còn phải trả tiền?
Tu sĩ này vừa giận vừa vội, nhưng hết lần này tới lần khác đã sắp không chịu nổi đan sương ăn mòn, thời gian cấp bách, thần thức chấn động kêu lớn.
So sánh với hắn, Phương Hành lại bình tĩnh hơn nhiều lắm, chậm rãi nói:
- Không sai, có bản lĩnh ngươi đừng cho, ở bên trong ngây ngốc đi!
- Làm sao vậy? Làm sao vậy? Mau đi ra, ta cũng không chịu nổi...
Thấy tu sĩ thứ nhất vọt tới cửa lò đan ngơ ngác không đi, phía sau vang lên tiếng bước chân, có tu sĩ khác không chịu nổi đan sương ăn mòn, vội vã chạy ra ngoài, chỉ là cửa lại bị tu sĩ thứ nhất ngăn chặn, hắn không thấy Phương Hành ở bên ngoài.
- Ra... Ra không được, có người chận ở bên ngoài, phải giao chỗ tốt mới thả ta đi...
Tu sĩ thứ nhất vừa vội vừa giận, truyền âm nói.
- Cái gì? Ngăn cửa đòi chỗ tốt? Ai to gan như vậy, chém hắn!
Tu sĩ ở phía sau giận dữ, lớn tiếng hét lớn.
Tu sĩ thứ nhất bất đắc dĩ nói:
- Là đệ tử Đại Tuyết Sơn Phương Tiểu Cửu, nếu không ta nhường chỗ, ngươi tới chém hắn?
- Con mẹ nó, tiểu tử kia không có phát hiện hình dáng của ta chứ?
Tu sĩ phía sau giật nảy mình, không dám truyền âm loạn.
Tu sĩ thứ nhất cảm giác không chịu nổi, trong lòng càng lúc càng khủng hoảng, một khi hít vào đan sương, huyết mạch sẽ nghịch lưu, thân tử đạo tiêu, hắn cũng không dám mạo hiểm như vậy, tâm lý vừa vội vừa giận, hết lần này tới lần khác Phương Tiểu Cửu lại quá hung hãn, không phải là mình có thể trêu chọc, không thể làm gì khác hơn là đau khổ cầu xin:
- Vị đạo hữu này minh giám, tại hạ bản lĩnh thấp, không có cướp được cái gì, cầu ngươi thả ta đi ra ngoài đi...
Hắn thực không dám dùng sức mạnh, chỉ có thể nói dối, đi ra ngoài trước lại nói.
Phương Hành cười ha ha:
- Ngươi còn dám gạt ta? Vừa rồi trong lúc hỗn loạn, có một Tử Kim Hồ Lô vỡ nát, đan dược bên trong rơi lả tả đầy đất, ta rõ ràng nhìn thấy ngươi lượm được 2 viên bỏ vào túi, bây giờ lại dám nói bậy? Mau giao một viên, còn dám dài dòng, tiểu gia ta trực tiếp lấy hai viên, để ngươi một chút cơ duyên cũng không có...
Sắc mặt tu sĩ này như tro nguội, không nghĩ tới tuy tiểu ma đầu kia không đi vào lò đan, lại rõ ràng tình huống như lòng bàn tay.
Rơi vào đường cùng, không thể làm gì khác hơn là cắn răng, giơ tay ném ra một viên, lòng đau như đao cắt.
Phương Hành cười ha ha, đưa tay nhận lấy, mở trận pháp quát:
- Lăn ra đi!
Tu sĩ kia vội vàng chạy ra, há miệng thở dốc, người đã tràn đầy mồ hôi lạnh.
Đồng thời không quên trừng tiểu ma đầu Đại Tuyết Sơn kia một cái, người khác đều vọt vào lò luyện đan đoạt cơ duyên, tiểu tử này lại ngăn ở cửa, thực quá vô sỉ, thế nhưng hết lần này tới lần khác các tu sĩ tiến vào lò luyện đan đều phải chống đỡ đan sương ăn mòn, thật không dám kéo dài, sơ ý một chút là không còn mạng, không thể không nói, thật là bị tiểu tử này nắm 7 tấc.
- Vị đạo hữu này, ta...
Vị tu sĩ thứ hai tươi cười đi tới cửa, chắp tay muốn nói chuyện.
- Trên người ngươi có 3 viên Tẩy Cơ Đan, cho tiểu gia 2 viên, không thì khỏi ra!
Phương Hành cắt đứt lời của hắn, hét lớn.
Tu sĩ kia ngẩn ngơ, cười khổ truyền âm:
- Không phải giao một nửa sao?
Phương Hành nói:
- Vừa rồi ngươi ở bên trong nói bậy, cho rằng ta không nghe được sao?
Tu sĩ kia nhất thời hết chỗ nói, vì mạng nhỏ, ngoan ngoãn nộp 2 viên Tẩy Cơ Đan, mới có thể ly khai lò luyện đan.
- Đây là... Đây là có chuyện gì?
Vị tu sĩ thứ ba vọt tới cửa lò luyện đan, thấy Phương Hành khoanh tay ngồi xếp bằng ở trên không trung, nhất thời ngẩn ngơ.
Phương Hành tỉ mỉ phân biệt một chút, nhất thời nhíu mày, không nhịn được khoát tay áo nói:
- Đừng hỏi, tên ngu ngốc ngươi một viên cũng không cướp được, nhanh cút ra đi, đừng chậm trễ sinh ý của tiểu gia!