Lược Thiên Ký

Chương 300: Tiểu gia muốn đánh cướp ngươi!

Chương 300: Tiểu gia muốn đánh cướp ngươi!

Rất nhanh, tu sĩ vọt tới trước cửa lò luyện đan càng ngày càng nhiều, cũng đạt đến cực hạn của đa số tu sĩ, hơn nữa đan dược trong lò luyện đan đã rơi vào tay từng người, muốn từ trong tay người khác đoạt cũng không dễ dàng, mà kim đan chưa quyết định thuộc về ai lại bị Thái tử Quỷ Quốc, Tây Mạc nhị kiệt, ba yêu tinh của Bắc Thần Sơn nhìn chằm chằm, bọn hắn không xen tay vào được, hơn nữa ở trong lò đan sương tràn ngập, mạng nhỏ tùy thời có thể mất, cả đám không có tâm tư xem cuộc chiến, chỉ muốn lui ra ngoài.
Cửa lò chỉ có thể cho một người thông qua, lúc này chen chúc thành một đoàn, nghe nói Phương Hành ngăn cửa lò thu chỗ tốt, nhất thời kinh hãi giận dữ, người cầu xin cũng có, tức giận mắng cũng có, nổi trận lôi đình cũng có, nhưng Phương Hành hờ hững, cười híp mắt nói:
- Tới tới tới, một người một nửa chỗ tốt, giao có thể đi ra, xếp thành hàng, không nên chen lấn...
- Phương đạo hữu, cơ duyên không dễ được, cầu ngươi buông tha chúng ta...
- Tiểu gia ở chỗ này thủ vệ cũng không dễ, chỉ lấy một nửa chỗ tốt không tính nhiều, còn muốn như thế nào nữa?
- Tiểu hỗn đản, ngươi là muốn một người cướp hết chúng ta sao? Cẩn thận bị loạn đao chém chết...
- Con mẹ nó, gia hỏa cầm la bàn kia, đừng tưởng trốn ở phía sau mắng thì ta nhìn không thấy ngươi...
- Phương đạo hữu, ta và Sở Hoàng Thái Tử rất có giao tình, cho chút tình mọn được không?
- Cút, ta và hắn không có giao tình, đừng tới lôi kéo làm quen...
- A... Ta không chống nổi, ta không chống nổi, Phương đạo hữu thả ta đi ra ngoài đi...
- Gia hỏa kia, con mẹ nó mắt ngươi còn sáng hơn mắt chuột, muốn gạt ta? Tỉnh lại đi...
Trong lúc nhất thời, thần thức ông ông tác hưởng, người ở cửa lò luyện đan loạn thành một đoàn.
Đám tu sĩ thi triển thần thông, muốn rời lò luyện đan, không muốn giao cơ duyên, nhưng Phương Hành ý chí sắt đá, mặt lạnh phán quan, ngươi muốn cãi nhau ta cùng ngươi ầm ĩ, ngươi muốn gây chuyện ta mặc cho ngươi nháo, nhưng hết lần này tới lần khác ta không mở cửa, có bản lĩnh ngươi đánh ra đây!
Không có biện pháp, đám tu sĩ rất muốn cứng rắn lao ra, nhưng khí tức trong cơ thể càng ngày càng yếu, thực khó có thể tiếp tục bế khí, chỉ có thể cắn răng, chịu đựng đau lòng ngoan ngoãn nộp cơ duyên, mới có cơ hội ly khai lò luyện đan.
Đến lúc này, không biết có bao nhiêu chỗ tốt rơi vào túi Phương Hành, mà sau khi đám tu sĩ kia ly khai lò luyện đan, ánh mắt nhìn về phía Phương Hành không khỏi có chút đỏ lên, chỉ là kiêng kỵ thực lực của hắn, không dám mạo phạm.
Còn nữa, các tu sĩ chạy ra khỏi lò luyện đan đều nghĩ, mình đã bị gia hỏa kia cướp, nếu lúc này xuất thủ, phá trận pháp của hắn, chẳng phải là tiện nghi những người phía sau?
Dù sao cao thủ chân chính còn chưa ra, lát nữa nhất định sẽ nổi lên xung đột, những người kia cũng không dễ chọc, không bằng mình tạm thời quan sát, khôi phục linh lực, đồng thời ngồi chờ nhìn tiểu tử kia bị một đám cao thủ quần ẩu, tới thời điểm đó mình cũng có thể đi ra đánh rắn giập đầu, nói không chừng còn có thể cướp cơ duyên về!
Người ôm loại ý nghĩ này rất nhiều, nên xuất hiện một màn kỳ dị, tu sĩ lao ra chỉ ở sau lưng hung hăng trừng Phương Hành vài lần, lại không có tiến lên động thủ, có vài cái ngu ngốc nóng tính muốn ra tay, nhưng đơn thương độc mã, cuối cùng cũng không dám chọc.
Rầm rầm oanh!
Mấy cao thủ trong lò luyện đan vì cướp giật kim đan, đã đánh ra chân hỏa.
Uy thế mạnh mẽ, chấn lò luyện đan ông ông tác hưởng.
Yêu Linh ở bên trong làm thám tử, cũng đã thay Phương Hành phát hiện, trong Tiểu Đan Lô tổng cộng có 9 viên kim đan rơi lả tả, bị Hàn Long Tử đoạt một viên, ba yêu tinh của Bắc Thần Sơn liên thủ đoạt đi 2 viên, Hàn Gia Tử đơn độc đoạt đi 2 viên, Lệ Anh 3 viên, chỉ còn một viên một quả.
Oanh...
Rốt cục Hàn Long Tử không chịu được nữa, buông tha tranh đoạt, phi thân vọt tới cửa lò luyện đan, muốn rời khỏi, lại nhìn thấy Phương Hành canh giữ ở cửa, nhất thời nao nao.
Phương Hành cười hì hì nhìn hắn:
- Lại gặp mặt, muốn ra không? Giao kim đan ra đây, Tẩy Cơ Đan ta thu một nửa!
- Ngươi... Ngươi có ý gì?
Hàn Long Tử truyền âm quát hỏi, cực kỳ phẫn nộ.
- Ý tứ chính là tiểu gia muốn cướp ngươi, không giao kim đan ra, thì ở trong đó luôn đi!
Phương Hành ôm lấy hai cánh tay, ngang ngược nói.
- Ghê tởm, muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, vô sỉ như vậy!
Hàn Long Tử giận dữ, huy vũ lam kiếm vọt về phía trận pháp của Phương Hành, lại muốn xông trận.
- Đánh rồi...
Các Trúc Cơ cảnh ở phía dưới ngẩng đầu lên, xem trận đại chiến này.
- Ai, đáng tiếc, là Hàn Long Tử đi ra ngoài, nếu là Lệ Anh và Hàn Gia Tử thì tốt rồi...
Các tu sĩ đều than nhẹ, cảm thấy Hàn Long Tử yếu hơn một chút, hắn đã từng bị Phương Hành một gậy đánh không dám nói, hôm nay lại ở trong lò luyện đan đại chiến một trận, linh lực tiêu hao không nhẹ, còn phải bế khí chống đỡ đan sương tập kích, thực lực ảnh hưởng nghiêm trọng, mà tiểu ma đầu Đại Tuyết Sơn kia lấy khỏe đánh mệt, còn bày trận pháp, Hàn Long Tử làm sao có thể là đối thủ của hắn?
Nhưng lúc này, 2 Trúc Cơ cảnh, lặng yên bay vút lên giữa không trung, ở thời điểm Hàn Long Tử xông trận, lại vọt tới sau lưng Phương Hành, là Trúc Cơ cảnh đi theo Hàn Long Tử, vừa rồi bọn hắn đi ra, một mực không có động thủ, lại tuyển chọn vào lúc này xuất thủ, muốn tiền hậu giáp kích, phá trận pháp của tiểu tử kia, cứu Hàn Long Tử ra.
- Ha ha, sớm đã chú ý hai người các ngươi, lén lén lút lút làm gì?
Phương Hành cười to, vận chuyển lực lượng trận pháp, trấn áp về phía Hàn Long Tử, mình thì tay cầm Độc Cước Đồng Nhân Giáo, xoay đầu lại, nhìn hai Trúc Cơ cảnh kia cười to:
- Trước khi động thủ, phải suy nghĩ xem mình có bao nhiêu cân lượng, tiểu gia là sẽ không hạ thủ lưu tình!
Ngoại trừ 2 Trúc Cơ cảnh của Hàn Long Tử, dưới đất cũng có mấy Trúc Cơ cảnh rục rịch, hoặc là tu sĩ kết minh với ba yêu tinh của Bắc Thần Sơn, hoặc Quỷ Tướng của Nam Cương Quỷ Quốc, bọn hắn lo lắng chủ tử hoặc đồng minh nhà mình rời lò luyện đan bị Phương Hành ngăn cản, cho nên nóng lòng muốn thử, muốn tiền hậu giáp kích phá vỡ trận pháp.
Phương Hành đã sớm nhìn thấu ý đồ của bọn họ, xoay người quát:
- Tiểu gia thật đúng là không để các ngươi vào mắt, nếu như dám đi lên trêu chọc ta, đừng trách tiểu gia lấy tính mạng các ngươi!
Mặc dù lúc nói cười tủm tỉm, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng, hiển nhiên không phải là một câu vui đùa.
Hai tu sĩ Tây Mạc chuẩn bị xông lên cùng với người Bắc Thần Sơn, Nam Cương Quỷ Quốc xuẩn xuẩn dục động lập tức do dự.
Tiểu tử này hung hãn như thế nào, bọn hắn đều đã biết, là nhân vật ngang hàng Đạo Tử, không phải bọn hắn có thể so sánh.
Tính mệnh chỉ có một, bọn hắn không thể không suy nghĩ thật kỹ.
- Chỉ là một trận pháp, liền vọng tưởng đoạt cơ duyên của ta, nằm mơ...
Lúc này, Hàn Long Tử tay cầm lam kiếm, lớn tiếng rống to, đã một đường phá trận, gánh lấy áp lực trận pháp đi tới trước người Phương Hành, trong tiếng rống giận dử, lam kiếm hóa thành một đạo quang hoa cuốn tới Phương Hành.
- Nhớ kỹ, không được tới gần, không thì mạng nhỏ không còn!
Phương Hành chỉ vào mấy tu sĩ xuẩn xuẩn dục động nói, sau đó mới xoay người đánh ra một gậy.
Phốc...
Độc Cước Đồng Nhân Giáo và hàn mang nỡ rộ va chạm, lập tức đập nát vô số băng tiết, vung vãi ra bốn phía.
Hàn Long Tử rống to một tiếng, như cái túi rách bay trở về lò luyện đan.
- Trận pháp thì thế nào? Chỉ bằng chút bản lãnh ấy của ngươi, dù lao ra ngoài, tiểu gia cũng có thể đánh ngươi trở về!
Nhìn Hàn Long Tử nổi trận lôi đình, Phương Hành không coi ra gì, lần nữa bố trí lại trận pháp.
Hắn bày trận pháp này, là trận kỳ từ trong Thanh Vân Tông mang ra, không tính cao minh, đối với Trúc Cơ cảnh mà nói, phá vỡ trận này chỉ cần mấy phút, bất quá hắn không có nghĩ trông cậy vào trận pháp này ngăn mọi người ở trong lò luyện đan, chỉ xem nó như một cánh cửa, chân chính ngăn cản các tu sĩ, chính là bản thân hắn.
- Phương Tiểu Cửu, ngươi cướp cơ duyên của ta, đây là đang kết tử thù với ta!
Hàn Long Tử bị Phương Hành đánh trở về lò luyện đan, dù chưa thụ thương, nhưng nổi trận lôi đình, hơn nữa hắn bế khí thời gian dài, cũng sắp không chịu nổi rồi, tâm lý càng phát cuồng, hàm răng cắn rung động, hận không thể ăn Phương Hành.
- Hiện tại mới kết tử thù?
Phương Hành cười nhạt:
- Ta cho rằng thời điểm ngươi ngăn xe ngựa của ta, cũng đã kết thành tử thù rồi!
Nói xong ánh mắt dần lạnh, quát:
- Ngươi cho rằng tính tình của tiểu gia tốt như vậy, ai cũng có thể tới trêu chọc sao? Hôm nay tiểu gia cho ngươi một bài học, quản ngươi Tây Mạc tứ tỷ muội hay tam đại huynh đệ gì, không giao cơ duyên ra, thì ở trong đó chơi đi!
- Hỗn đản, ta muốn giết ngươi...
Hàn Long Tử tức điên người, hai mắt muốn phun ra lửa.
Phương Hành thì không nhanh không chậm quơ quơ Độc Cước Đồng Nhân Giáo:
- Có bản lĩnh ngươi tới giết, ai kéo chân của ngươi ?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất