Chương 308: Đại Tuyết Sơn ngũ tử
- Phi kiếm... Hắn sử dụng một thanh phi kiếm, chém một tên Trúc Cơ cảnh?
Ngân quang cắt đứt cổ một tu sĩ Tây Mạc, lại như thoáng cái đồng thời cắt đứt cổ của những người khác, đám người chung quanh ngay lập tức yên tĩnh trở lại, khó có thể tin nhìn một màn trước mắt, đệ tử Đại Tuyết Sơn kia căn bản không có ly khai xe ngựa, vậy mà thúc dục một thanh phi kiếm, chém giết một Trúc Cơ cảnh?
Cần phải biết, loại Pháp khí phi kiếm này, cơ bản ở sau khi Trúc Cơ thì có rất ít tu sĩ sử dụng.
Dù sao đây chỉ là một loại Pháp khí cực kỳ cấp thấp, uy lực có hạn, đã không cách nào phát huy ra thực lực của Trúc Cơ cảnh.
Nhưng Phương Tiểu Cửu ngay cả xe ngựa cũng không ra, một thanh phi kiếm liền chém giết một Trúc Cơ, cái này là thực lực bực nào?
Ông...
Phi kiếm cũng không bay trở về xe, sau khi giết tu sĩ thứ nhất, dừng lại ở trên không trung, ông ông rung động, như thiểm điện lướt tới tu sĩ Tây Mạc thứ hai, người thứ hai dù sao cũng có chút thời gian phản ứng, kêu to một tiếng, khởi động bình chướng phòng ngự, đồng thời quay người bỏ chạy, hắn thật không dám dừng lại, đệ tử Đại Tuyết Sơn kia lại dám giết người ở chỗ này!
Thật quá hung hãn, phải biết Cửu Khúc Bộ ở lân cận, thậm chí bọn hắn cho rằng Phương Tiểu Cửu là tới nhận tội.
Bất quá tu sĩ thứ hai vừa mới trốn ra không đến hai bước, phi kiếm đã đuổi theo, kẹp lấy linh lực cường đại khó nói lên lời, "hưu" một tiếng đâm vào bình chướng, "rắc rắc" vài tiếng, bình chướng kia nghiền nát, còn không đợi hắn thi triển ra thủ đoạn chống cự gì khác, phi kiếm đã xỏ xuyên qua ngực hắn.
- A a...
Lúc này tu sĩ thứ ba đã chạy ra hơn mười trượng, bị hù hồn bay phách tán, trong miệng chỉ biết gào thét.
Nhưng mà sau lưng hắn, thanh phi kiếm dính đầy máu của sư đệ và sư huynh đã tiếp tục đuổi theo.
- Nghịch tặc lớn mật, cũng dám ở nơi này hành hung?
Ngay lúc này, đột nhiên áo bào xám lóe lên, một đại hán khôi ngô từ đằng xa lướt tới, thân hình cực nhanh, nháy mắt đã lách mình chắn ở trước người tu sĩ Tây Mạc thứ ba, tròng mắt màu nâu nhạt quét qua, đã tập trung vào phi kiếm trên không trung, cười lạnh một tiếng, bàn tay trực tiếp bắt đi, vậy mà tự cao vũ lực, muốn lấy tay cầm phi kiếm.
Lúc này phi kiếm liên tục chém giết hai người, linh lực quấn quanh ở trên phi kiếm đã tiêu hao không sai biệt lắm, tốc độ không nhanh bằng lúc ban đầu, bị hắn bắt ở trong tay, trên mặt đại hán hơi vui vẻ, nhìn về phía xe ngựa màu đen, định mở lời quát tháo, nhưng lúc này, linh lực trong phi kiếm phóng ra, "ông ông" vài tiếng, giống như cá sống.
Đại hán kinh hãi, vội vàng vận chuyển toàn bộ linh lực áp chế phi kiếm, cảm giác xương cốt nhức mỏi.
Sau nửa ngày, trên phi kiếm quấn quanh linh lực mới dần dần tán đi.
Chỉ là đại hán cũng có chút kinh hãi, kinh nghi bất định nhìn xe ngựa một cái.
Sau khi liên tục chém hai người, linh lực trên phi kiếm chỉ còn lại một tia nhỏ, nhưng cần hắn dùng toàn bộ tu vi đi áp chế, như vậy tu sĩ ngự kiếm kia nên mạnh bao nhiêu?
Đại hán từ ngạo mạn đến thầm khủng hoảng.
- Cửu Khúc Bộ đại nhân, cứu mạng, nghịch tặc Đại Tuyết Sơn kia lại dám ở trước mặt mọi người tàn sát tu sĩ Tây Mạc ta, thật sự tội không thể tha thứ...
Đại hán nghĩ như thế nào tự nhiên không người biết được, theo người khác, chỉ thấy hắn thành công tiếp nhận phi kiếm, tu sĩ Tây Mạc thứ ba thoát được tính mạng, nhưng bị hù mặt như màu đất, trốn ở sau lưng hắn kêu lớn.
Các tu sĩ ở chung quanh sắc mặt cũng vui mừng.
Người này đến quá kịp lúc, rốt cục có người có thể áp chế đệ tử Đại Tuyết Sơn kia.
- Phương Tiểu Cửu, chủ nhân ta đang tìm ngươi, ngươi là tới nhận tội sao?
Đại hán thu lại vẻ kinh nghi trên mặt, trầm giọng hét lớn.
- Ngươi lại là cái quái gì?
Phương Hành vẫn không có xuống xe, lười biếng hỏi.
Đại hán kia giận dữ mắng:
- Ta chính là thuộc hạ của Cửu Khúc Bộ Lôi Cửu thiếu gia Lôi Hồng, ngươi nói chuyện với ta, lại không chịu xuống xe? Là ai cho ngươi lá gan, còn không mau mau xuống xe tự trói, theo ta đi đến trước mặt Lôi Cửu thiếu gia nhận tội?
- Nguyên lai là nô tài của nô tài, vậy mà cũng kiêu ngạo như vậy?
Phương Hành có chút tức giận, còn tưởng là nhân vật như thế nào, không nghĩ tới chỉ là nô tài của Cửu Khúc Bộ.
Càng tức giận chính là, những người này làm sao mở miệng ngậm miệng đều là "nhận tội", thực nghĩ mình có thể đại biểu đế vương sao?
Huống hồ coi như là đế vương chính thức thì thế nào?
Người tu hành, từ ngày đầu tiên bước lên con đường tu hành, thì chỉ kính sư tôn, vì sư tôn đại biểu truyền thừa, chỉ sợ Thiên Địa, bởi vì Thiên Địa ẩn chứa đại đạo, đế vương lại tính là cái quỷ gì?
- Ngươi... Ngươi lại dám khinh thường ta?
Lôi Hồng giận tím mặt, khuôn mặt nén thành màu đỏ tím.
- Làm sao lại khinh thường ngươi? Ngươi không phải nô tài của Cửu Khúc Bộ sao? Cửu Khúc Bộ không phải nô tài của Hoàng Phủ gia sao?
Phương Hành cười hắc hắc, cái quan hệ này nói cực kỳ tinh tường.
Trong nội tâm Lôi Hồng xấu hổ, nhưng hết lần này tới lần khác không dám tuỳ tiện phản bác, nếu như hắn nói mình không phải nô tài của Cửu Khúc Bộ, cái kia tự nhiên là dĩ hạ phạm thượng, nếu nói Cửu Khúc Bộ không phải nô tài của Hoàng Phủ gia, chỉ sợ Lôi Cửu thiếu gia cũng sẽ đích thân đánh chết hắn, nhưng bị người chế ngạo như thế, trái tim rất khó chịu, chỉ có thể cắn răng quát:
- Đây là thái độ nhận tội của ngươi sao? Ta nhìn ngươi là tạo phản!
Nếu như không phải từ trên phi kiếm nhận ra thực lực của Phương Hành, lúc này hắn đã sớm động thủ, sao sẽ chờ tới bây giờ.
- Ta sống lớn như vậy, lại chưa từng nghe nói qua Cửu Khúc Bộ là cái gì, còn tạo phản?
Phương Hành quát lạnh, cực kỳ khỉnh bỉ Cửu Khúc Bộ.
Hắn ngược lại muốn nhìn, ai dám ngăn mình!
Sắc mặt Lôi Hồng cực kỳ khó coi, động thủ với Phương Hành, hắn không dám, nhưng thả đối phương tiến vào, mặt mũi của Cửu Khúc Bộ sẽ bị mất hết, lúc này Lôi Cửu thiếu gia vì bắt tiểu ma đầu "Phương Hành" trong Loạn Thạch Cốc, đang tự mình chủ trì đại trận, dặn hắn không thể quấy rầy, bởi vậy lúc này hắn không dám báo tin, trong nội tâm vừa vội vừa giận.
Bỗng nhiên tầm đó, trong đầu hắn hiện lên một ý nghĩ, quát:
- Các tu sĩ nghe lệnh, Hoàng Phủ Đạo Tử từng hạ hịch bắt giết kẻ này, chỉ là tiểu ma đầu Phương Hành làm loạn, lúc này mới tạm hoãn, thiếu gia nhà ta đã biểu thị công khai, phàm là người có thể bắt tiểu ma đầu Phương Hành, sẽ lấy được thủ dụ do Hoàng Phủ Đạo Tử ban thưởng, vào Kiếm Trủng tuyển Kiếm Thai, đệ tử Đại Tuyết Sơn này không che đậy miệng, công nhiên vũ nhục Cửu Khúc Bộ ta, tội ác tày trời, chư vị bắt hắn đến trước mặt thiếu gia nhà ta, cũng có thể đạt được thủ dụ thứ hai?
Lời vừa nói ra, các tu sĩ sợ hãi, trong ánh mắt bắn ra vẻ cuồng nhiệt.
Bọn hắn đi tới nơi này, mục đích là cái gì, tự nhiên chính là bắt tiểu ma đầu Phương Hành kia, đạt được cơ hội tiến vào Kiếm Trủng.
Thế nhưng tu sĩ đến nơi này ít nhất cũng mấy trăm, nhưng tiểu ma đầu Phương Hành chỉ có một, các tu sĩ đều biết cơ hội không lớn, nhưng hôm nay lại bỗng nhiên nghe người ta nói còn có cơ hội thứ hai, ánh mắt lập tức nhìn về phía xe ngựa.
Nơi này mấy trăm tu sĩ, Trúc Cơ cảnh ít nhất cũng chiếm một phần ba, mặc dù đại đa số không dám trêu chọc đệ tử Đại Tuyết Sơn kia, nhưng không thiếu kẻ tự nhận có vài phần thực lực, dám lên liều một lần, hơn nữa nhân số đông, mọi người cùng nhau oanh lên, cũng không tin đệ tử Đại Tuyết Sơn kia có ba đầu sáu tay, có thể địch nổi các tu sĩ vây công...
Lôi Hồng thấy cảnh này, không khỏi cười lạnh, thân hình lui về phía sau, ẩn thân ở phía sau các tu sĩ.
Không thể nghi ngờ mục đích của hắn đã đạt đến, nhưng trên thực tế hắn lại lưu đường lui, chỉ nói bắt giữ Phương Tiểu Cửu, có khả năng đạt được cơ hội tiến vào Kiếm Trủng, lại không nói nhất định sẽ đạt được, dù sao tuy Phương Tiểu Cửu gây hắn nóng nảy, nhưng không thể so sánh với Phương Hành, tiểu ma đầu kia là giết người của Hoàng Phủ gia, Phương Tiểu Cửu chỉ xúc phạm quy củ mà thôi, đơn giản mà nói, tiểu ma đầu kia phạm là tử tội, Phương Tiểu Cửu lại chỉ khiển trách một chút mà thôi...
- Mọi người cùng nhau lên, hợp lực bắt giữ kẻ này...
- Chúng ta nhiều người như vậy, tại sao phải sợ hắn, xem ai vận khí tốt, có thể bắt hắn đạt được thủ dụ của Hoàng Phủ Đạo Tử...
- Phương Tiểu Cửu, còn không quỳ xuống nhận tội, bó tay tự trói, tha cho ngươi một mạng...
Các tu sĩ bị cơ hội tiến vào Kiếm Trủng hấp dẫn, dần dần xông tới, nhao nhao nổi giận quát, chiến cuộc hết sức căng thẳng.
- Rất tốt, lại thu hoạch một khoảng, tích lũy chút huyết khí, chuẩn bị cho đại chiến sau này!
Phương Hành cười lạnh, vung rèm xe lên, quay đầu lại nhìn thoáng qua Sở Từ:
- Nha đầu, đừng tò mò, cẩn thận dính đầy máu tươi!
Sở Từ nhẹ gật đầu, trên mặt không có chút huyết sắc nào, lại không muốn để cho Phương Hành lo lắng, chỉ nói:
- Cửu ca... Cẩn thận!
Phương Hành xuống xe, thờ ơ nhìn bốn phía, nhìn từng khuôn mặt ẩn hàm sát khí, sát khí xoay chuyển, muốn đại chiến một hồi.
Nhưng lúc này, đột nhiên có người quát:
- Ai to gan như vậy, dám đụng đến người của Đại Tuyết Sơn ta?
Theo thanh âm vang lên, vèo vèo vài tiếng, xa xa bay tới tám trận kỳ, cực kỳ tinh chuẩn rơi ở xung quanh xe ngựa, vậy mà trong nháy mắt kết thành một trận pháp, bảo vệ xe ngựa lại, mà ở cách đó không xa, thì có ba nhân ảnh nhanh chóng lướt đến, một trắng, một tím, một đen, lạnh lùng nhìn về phía các tu sĩ.
Phương Hành thấy bọn họ, không khỏi nao nao: bọn hắn cũng ở nơi đây?
Các tu sĩ thấy bộ dáng của ba người này, nhất thời lắp bắp kinh hãi, thấp giọng kêu lên:
- Đại Tuyết Sơn ngũ tử đến rồi?
- Lui về phía sau, không nghĩ tới đệ tử Đại Tuyết Sơn cũng ở nơi đây!
Trong lúc nhất thời các tu sĩ vừa mới lên dũng khí, giống như thủy triều thối lui, nhượng ra một khu vực rộng lớn.
Chỉ thấy ba người này, trong đó bạch y là một nữ tử, ngay cả dây lưng lụa cũng màu trắng, tay cầm trường kiếm màu trắng, lạnh lùng nhìn các tu sĩ, mà nữ tử váy tím thì trong ngực ôm một cây đàn ngọc, khuôn mặt xinh đẹp, lại cực kỳ lạnh lùng, người mặc hắc y là một nam tử, tầm hai mươi lăm tuổi, mày rậm mắt to, hai tay trống không.
Ba người này đúng là Tiêu Tuyết, Diệp Cô Âm và Hầu Quỷ Môn.
- Đạo hữu Cửu Khúc Bộ, Đại Tuyết Sơn quản giáo đệ tử không nghiêm, lại chọc phải ngươi, rất mong thứ tội...
Lại có một thanh âm bình thản vang lên, các tu sĩ giống như thủy triều tách ra hai bên, chỉ thấy một nam tử mặc áo bào màu vàng chậm rãi đi tới, người này chừng ba mươi lăm tuổi, mày kiếm mắt sáng, mục như hàn tinh, nhìn Lôi Hồng chắp tay, bất quá tuy hắn nói khách sáo, nhưng biểu lộ lạnh lùng đến cực điểm, có một loại ngạo ý ai cũng sẽ không để ở trong mắt.
- Hoàng huynh...
Sở Từ thấy hắn, không khỏi hưng phấn kêu lên.