Chương 307: Có thể động thủ, ai đi cãi nhau làm gì?
Tu sĩ kia thấy hai người này ngưng trọng như thế, không dám giấu diếm, tay chỉ về phía bắc, tặc phỉ áo xanh khẽ hừ một tiếng, thân hình như ưng, trong chốc lát bay vút ra ngoài, chỉ để lại một thanh âm nhàn nhạt:
- Ta đi xem!
Phương Hành có chút buồn bực, nghĩ thầm vì sao gia hỏa này còn sốt ruột hơn mình? Hắn ném tu sĩ kia, thúc dục xe ngựa lao đi.
Khi tới gần Loạn Thạch Cốc, chỉ thấy chung quanh tụ lại tu sĩ càng ngày càng nhiều, tu vi đều không tầm thường, sắc mặt hưng phấn, vội vã đuổi tới nơi đây, xem bộ dáng kia, quả nhiên đã coi "Phương Hành" là đại cơ duyên.
Phương Hành thấy cảnh này, cũng có chút dở khóc dở cười, không biết là gia hỏa xui xẻo nào không có bản sự như ta, lại muốn giả mạo ta, kết quả gây ra đại họa, hết lần này tới lần khác trốn không thoát, bị người ngăn ở trong Loạn Thạch Cốc chờ chết, có thể nói bi ai đến cực điểm, bất quá hắn cũng có chút động tâm, quyết ý nhập cốc một chuyến, tốt xấu gì cũng phải nhìn chân diện mục của kẻ giả mạo mới được.
Đi không đến mười dặm, phía trước bất ngờ xuất hiện một hẻm núi to lớn, hai bên có một ngọn núi màu đen nguy nga, giống như hai Hắc Long ẩn núp, kéo không thấy cuối cùng, ở giữa hai sơn mạch lại vây quanh một hạp cốc to lớn, bên trong tràn ngập sương mù màu đen, nếu như dùng pháp nhãn nhìn, thậm chí còn có thể chứng kiến bên trong ẩn hiện linh quang.
Rất rõ ràng, đây chính là Loạn Thạch Cốc, ở miệng cốc có thể chứng kiến rất nhiều tu sĩ tụ tập, từng người ngồi xếp bằng, có giống như vừa từ bên trong đi ra, cũng có rất nhiều là vừa chạy đến, đang nghe ngóng tình huống cụ thể, bốn phương tám hướng, hoặc ngự phi cầm, hoặc đi bộ, hoặc độc thân, hoặc tốp năm tốp ba, còn có vô số tu sĩ đang tụ lại.
- Tiểu ma đầu kia ở trong sơn cốc này sao?
- Đúng vậy, Lôi Cửu đại nhân truy sát tiểu ma đầu kia bảy ngày sáu đêm, thực lực của người kia cường đại, chạy trốn lại nhanh, nên một mực không có đuổi kịp hắn, thật vất vả được Thông Thiên cổ giáo trợ giúp, mới vây tiểu ma đầu kia ở trong sơn cốc, chỉ là sơn cốc này quá lớn, bên trong lại có rất nhiều trận pháp, hiểm địa, Lôi Cửu đại nhân lo lắng sau khi mình tiến vào, sẽ bị gia hỏa kia bắt được cơ hội đào tẩu, bởi vậy không dám mạo hiểm xâm nhập, mà sai người ở chung quanh sơn cốc bày ra trận pháp, để tránh hắn chạy trốn, lại vì nhân thủ không đủ, không thể tìm tòi cả sơn cốc, lúc này mới biểu thị công khai, ai có thể tiến vào sơn cốc, thay hắn bắt được tiểu ma đầu kia, thì có thể đạt được một cơ hội tiến vào Kiếm Trủng...
- Quả nhiên là thiên đại tạo hóa, chúng ta đi vào thử thời vận nhanh!
- Chậm đã, nếu muốn nhập cốc, cần lấy được lệnh bài của Cửu Khúc Bộ, nghiệm sáng tỏ thân phận mới được, hơn nữa đi vào dễ dàng, đi ra lại khó, đây là lo lắng tên kia giảo hoạt giả mạo thân phận người khác từ bên trong trộn lẫn đi ra, phải chờ bắt giữ tiểu ma đầu này, mới có thể mở ra cấm chế, cho nên trước khi chúng ta tiến vào, phải làm tốt chuẩn bị tạm thời không cách nào đi ra!
- A, đã như vậy, thì trước thương nghị một phen!
Xe ngựa chạy nhanh tới, ven đường nghe được rất nhiều tình huống trong cốc, Phương Hành mở rộng thần thức, tất cả âm thanh nói chuyện trong phương viên 30 trượng đều bị hắn thu vào tai, không bao lâu liền nắm giữ tình huống không sai biệt lắm.
Cũng khó trách sẽ có nhiều tu sĩ không vội vã nhập cốc như vậy, nguyên lai sau khi tiến vào hạp cốc, thì không cho phép ra ngoài, phải đợi đến lúc bắt giữ Phương Hành, mới có thể mở ra cấm chế, cho phép người trong sơn cốc đi ra, vì phòng ngừa "Phương Hành" kia trộn lẫn ra ngoài, Hoàng Phủ gia lại bỏ ra tâm tư lớn như vậy, có thể thấy bọn họ xác thực rất muốn giết người kia.
Lúc này Phương Hành lái xe ngựa màu đen, nhưng lại do một Yêu thú bình thường kéo xe, dù sao dùng năm con Ly Long cần tiêu hao huyết khí quá lớn, trừ khi là thời điểm tận lực sĩ diện, nếu không sẽ không dùng năm con Ly Long, bất quá dù như thế, xe ngựa màu đen vẫn hấp dẫn không ít người chú ý, chậm rãi tránh ra một con đường, thấp giọng suy đoán thân phận của người trong xe ngựa.
- Trong truyền thuyết Đại Tuyết Sơn Phương Tiểu Cửu cũng ngồi xe ngựa màu đen...
- Chung quanh Tthân xe có khói đen quanh quẩn, tuy kéo xe không phải năm con Ly Long, nhưng cũng là một loại Yêu thú hiếm thấy...
- Có khi thật sự là hắn? Cửu Khúc Bộ ở chỗ này, sao hắn dám lớn mật như thế...
Thần thức của Phương Hành mở rộng ra, biểu lộ biến hóa của mọi người làm sao có thể giấu diếm được ánh mắt hắn?
Vừa thấy loại vẻ mặt này, trong nội tâm cười như hoa, thầm nghĩ:
- Thanh danh của ta cũng vang xa rồi!
Ở Tu Hành Giới, sự tình dùng nắm đấm đoạt tài nguyên là chuyện thường xảy ra, cướp được người yếu hơn mình tự nhiên là tốt, nhưng nếu cướp phải người mình không thể trêu vào, vậy thì sẽ gặp đại phiền toái, bởi vậy trộn lẫn ở trong Tu Hành Giới, nhìn mặt mà nói chuyện và tai thính mắt tinh là kiến thức cơ bản, sau khi Phương Hành tiến vào Huyền Vực, dùng thân phận Phương Tiểu Cửu làm ra nhiều sự tình như vậy, thanh danh đã sớm lan xa.
Nương theo thanh danh truyền ra, đặc thù của hắn cũng bị người ghi nhớ, trong đó đặc thù trọng yếu nhất chính là xe ngựa màu đen, đại kỳ màu đen, năm con Ly Long kéo xe, mang theo một tiểu nữ hài bị thương, hung hăng ngang ngược, tiểu bối vô địch.
Hôm nay Phương Hành đi tới Loạn Thạch Cốc, mặc dù không có lộ ra biển hiệu, cũng không dùng năm con Ly Long kéo xe, nhưng không có tận lực cải biến hình dạng của mình, cảm thấy không cần phải giả trang cháu trai, bởi vậy hắn vừa đến gần Loạn Thạch Cốc, liền có tu sĩ nhận ra xe ngựa của hắn, ẩn ẩn truyền ra, âm thầm suy đoán thân phận.
- Trong xe ngựa phía trước, là Đại Tuyết Sơn Phương Tiểu Cửu?
Có mấy tu sĩ đánh bạo hỏi.
Có người nhận ra, mấy người này là tu sĩ đến từ Tây Mạc, Đại Tuyết Sơn Phương Tiểu Cửu mới vào Huyền Vực, liền một người diệt bốn mạch, trong đó có một mạch là Kim Quang nhất mạch, Nguyên Sinh Liên một trong Tây Mạc tứ kiệt bị giết, cái này đối với tu sĩ Tây Mạc mà nói là một đả kích, làm người khác cho rằng thực lực của tu sĩ Tây Mạc bình thường, chỉ có hư danh.
Kể từ đó có rất nhiều người chuyên môn ăn cướp tu sĩ Tây Mạc, mang đến phiền toái rất lớn.
Cũng bởi vậy, trong bốn Vực, cừu hận Đại Tuyết Sơn Phương Tiểu Cửu nhất chính là tu sĩ Tây Mạc.
Xe ngựa ngừng lại, Phương Hành thò đầu ra mắng:
- Là đại gia ta thì sao?
Oanh...
Các tu sĩ nhịn không được lui về phía sau một bước, giống như trong xe ngựa chui ra chính là mãnh thú.
Cái này làm cho Phương Hành có chút buồn bực, nghĩ thầm hôm nay ta biến thành bộ dáng này, cũng không phải xấu như Lệ Anh, cả đám bị dọa thành như vậy là chuyện gì xảy ra?
- Đệ tử Đại Tuyết Sơn Phương Tiểu Cửu... Ngươi tới nơi này nhận tội sao?
Tu sĩ Tây Mạc kia cực kỳ đề phòng, quát lớn.
- Nhận tội? Nhận tội gì?
Phương Hành nghe nói như vậy, lại không hiểu ra sao.
Ba tu sĩ kia liếc nhau một cái, đều thấy được vẻ phẫn nộ trong mắt đối phương, cho rằng Phương Hành là cố ý, nhưng cuối cùng không có đảm lượng xông lên, bọn hắn không ngốc, hung danh của Đại Tuyết Sơn Phương Tiểu Cửu đã truyền ra, không phải là tồn tại có thể tùy tùy tiện tiện cầm xuống, nếu như không có thực lực mạnh mẽ, thì chỉ có điên mới dám ra tay với tiểu ma đầu này.
Kể từ đó, bọn hắn chỉ dám đứng ở đàng xa hét lớn:
- Phương Tiểu Cửu lớn mật, ngươi có biết ở đây là địa phương nào không? Cửu Khúc Bộ thiếu bộ thủ Lôi Cửu đại nhân đang ở đây, ngươi còn không mau mau xuống xe, tiến đến thỉnh tội? Cần biết lúc trước Hoàng Phủ Thiếu chủ hạ hịch văn bắt ngươi, chính là vì ngươi đắc tội tu sĩ Tây Mạc ta, muốn ngươi dập đầu nhận tội, do chúng ta xử trí!
- A? Còn có một tầng ý tứ như vậy?
Ước nguyện ban đầu khi Đạo Tử của Hoàng Phủ gia hạ hịch văn bắt giết mình, Phương Hành còn là lần đầu tiên nghe nói, nguyên lai lúc đầu Đạo Tử của Hoàng Phủ gia kia ban xuống hịch văn, kỳ thật chỉ là muốn hắn ở trong vòng ba ngày, chủ động tiến vào trung tâm Huyền Vực, đến trước mặt hắn thỉnh tội, mà hắn thì phát huy thân phận của Đạo Tử Hoàng Phủ gia, lệnh Phương Hành dập đầu nhận sai, hóa giải ân oán giữa Sở Vực và Tây Mạc.
Chẳng qua khi ấy Phương Hành ẩn núp chữa thương cho Sở Từ, đừng nói ba ngày, liên tiếp bảy tám ngày trôi qua, ngay cả cái bóng cũng không xuất hiện, Đạo Tử Hoàng Phủ gia cho rằng Phương Tiểu Cửu miệt thị uy nghiêm của hắn, nên hịch văn "bắt Phương Tiểu Cửu", mới biến thành "bắt giết Phương Tiểu Cửu", ý là bất luận sinh tử, chỉ cần có thể đưa Phương Hành đến trước mặt hắn là được.
- Phương Tiểu Cửu, ngươi còn không mau mau xuống xe tự trói, dập đầu nhận lầm với tu sĩ Tây Mạc ta, như vậy còn có một đường sinh cơ!
- Đúng vậy, đã có người đi mời Cửu Khúc Bộ đại nhân, nếu như ngươi không muốn chết, còn không mau quỳ xuống nhận lầm?
- Tự trói quỳ xuống, đừng vội tự lầm!
Ba tu sĩ Tây Mạc kia nhao nhao hét lớn, mắt lộ ra hàn quang.
Ở trong Huyền Vực, tin tức truyền rất không tiện, cho tới hôm nay, những tu sĩ Tây Mạc kia hận Phương Hành, nguyên nhân còn đơn giản là vì Phương Hành diệt Kim Quang nhất mạch, giết Nguyên Sinh Liên, chèn ép thanh danh của tu sĩ Tây Mạc, lại không biết Tây Mạc tứ kiệt Hàn Long Tử cũng đã bỏ mạng ở dưới tay Phương Hành, nếu không lúc này sẽ không dám nói như vậy.
Mà khẩu khí của bọn hắn cứng như vậy, một nguyên nhân khác là bởi vì Cửu Khúc Bộ cách rất gần, bọn hắn cho rằng cái này đủ để uy hiếp đến đệ tử Đại Tuyết Sơn không biết trời cao đất rộng kia, để cho hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Mà thời điểm bọn hắn quát mắng, Phương Hành thần kỳ không có khiển trách, chỉ là lông mày càng nhăn càng chặt.
Thấy hắn không dám trả lời, ba tu sĩ Tây Mạc kia lá gan càng lớn, cho rằng mình đoán không sai, Cửu Khúc Bộ ở sát bên, tiểu tử này quả nhiên run sợ, nếu không vì sao đối mặt ba người mình quát tháo lại không nói một lời?
Lại không ngờ đến, Phương Hành lúc này không có bác bỏ, đáy lòng sát ý nhưng dần dần thăng lên đi lên.
Tuy Phương Hành thích chửi nhau, cũng am hiểu chửi nhau, nhưng đó là thời điểm không có cách nào động thủ, hoặc động thủ ăn thiệt thòi mà thòi!
Nếu là thời điểm có thể động thủ... Ai còn chọn cãi nhau?
- Tu sĩ Tây Mạc ta cũng thấy qua không ít, vì sao cả đám đều làm cho người ta chán ghét như vậy?
Lẳng lặng chờ ba người kia mắng xong, Phương Hành mới lười biếng mở miệng.
Thanh âm rơi xuống, hắn cong ngón búng ra, trong thời gian ngắn có một thanh phi kiếm từ trong xe bay ra ngoài.
Xùy...
Ở dưới pháp lực thúc dục, phi kiếm cực nhanh, cơ hồ nháy mắt đã bay tới trước cổ một tu sĩ Tây Mạc, tên tu sĩ kia nhìn thấy ngân quang đánh úp lại, không khỏi kinh hãi, vô ý thức muốn khởi động bình chướng phòng ngự, nhưng thời điểm hắn bắt pháp quyết, phi kiếm đã lướt qua cổ của hắn, tròng mắt hắn thoáng cái trợn lên, mặt mũi tràn đầy khó có thể tin bụm lấy cổ.
Bàn tay run rẩy sờ soạng, chỉ thấy tay dính đầy máu tươi.
Thẳng đến sắp chết, trong lòng của hắn còn có một vấn đề nghĩ mãi mà không rõ: Cửu Khúc Bộ ở sát bên, vì sao hắn lại dám động thủ?