Chương 311: Hắn là sư đệ của ta
Tu sĩ kia thấy bộ dáng của nữ tử áo trắng, nhất thời tức giận quát:
- Linh Vân sư muội, là sư tôn ngươi Thanh Điểu đến cửa cầu sư tôn ta, Bạch Long Môn chúng ta mới đáp ứng mang ngươi vào đoạt cơ duyên, nhưng sự tình đã nói trước, sau khi vào Huyền Vực, ngươi phải hoàn toàn nghe chúng ta phân phó, dùng đan pháp của ngươi giúp bọn ta, hôm nay ta bảo ngươi luyện một lò Phá Chướng Đan, ngươi cũng ra sức khước từ sao?
Sắc mặt của nữ tử áo trắng càng khó coi, phất tay mở lò đan, nhưng bàn tay nhẹ nhàng run rẩy.
Lúc này bên cạnh tu sĩ kia, một đệ tử Linh Động cảnh bỗng nhiên nở nụ cười, nhìn nữ tử áo trắng nói:
- Kiều sư huynh, ngươi quên sao, Linh Vân sư tỷ cũng xuất thân Thanh Vân Tông...
Tu sĩ mặt xanh nao nao, đáy lòng bỗng nhiên hiện lên một khả năng, lãnh đạm nhìn nữ tử áo trắng:
- Linh Vân sư muội, nói như vậy, ngươi và tiểu ma đầu kia là quen biết cũ, chẳng lẽ ngươi muốn giúp hắn?
Nữ tử áo trắng cắn môi, cũng không trả lời, đột nhiên mở lò, thả linh dược vào, sau đó thúc dục linh diễm, bắt đầu luyện đan, tu sĩ mặt xanh kia thấy thế, tuy bụng đầy hồ nghi, lại không có tiếp tục ép hỏi, chỉ thầm lệnh hai đệ tử nhìn nữ tử áo trắng, mình thì tiếp tục quay người thúc giục đệ tử phá trận.
Ở trong lúc này, chung quanh tiếng gió không ngừng, thỉnh thoảng có tu sĩ đuổi tới, xúm lại ở trước Vụ Chiểu trông xem thế nào, tìm kiếm phương pháp phá trận, trong nội tâm của đại đệ tử Bạch Long Môn Kiều Viễn Niên rất lo lắng, nhưng không có lộ ra, chỉ thầm lệnh đệ tử Bạch Long Môn gác ở chung quanh thông đạo trận pháp, người khác còn chưa phát hiện nơi này có thể thoải mái phá vỡ trận pháp, bọn hắn còn có cơ hội.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, phá trận tiến triển dần dần nhanh hơn, nữ tử áo trắng luyện chế Phá Chướng Đan cũng sắp hoàn thành.
Trong lò đan, ánh lửa chiếu vào trên mặt nữ tử áo trắng, chiếu ra vẻ dứt khoát trên mặt nàng.
Lại nửa nén hương trôi qua, đệ tử Bạch Long Môn phụ trách phá trận kêu lên, vui vẻ nói:
- Kiều sư huynh, không phụ kỳ vọng, ba trận kỳ trong thông đạo đã mở ra hai cái, cái cuối cùng cũng sắp phá vỡ...
Mà theo thanh âm của hắn vang lên, trong trận pháp, một thanh âm tuyệt vọng vang lên:
- Con mẹ nó, đại gia làm sao xui xẻo như vậy, có bản lĩnh các ngươi đợi thêm vài phút, chỉ cần vài phút là được, xem đại gia ta...
Kiều Viễn Niên không để ý tới hắn, trong nội tâm như suy nghĩ: Nguyên lai tiểu ma đầu kia chỉ cần vài phút là có thể khôi phục, thật là hiểm lại càng hiểm... hắn nhìn về phía nữ tử áo trắng hét lớn:
- Linh Vân sư muội, nhanh chóng lấy Phá Chướng Đan ra!
Hắn ý định ngậm lấy Phá Chướng Đan, nhảy vào Vụ Chiểu, dùng tu vi của mình oanh mở trận kỳ cuối cùng.
Nhưng không ngờ nữ tử áo trắng đột nhiên đẩy lò đan, đan dược trong lò bay lên, bị nàng nắm ở trong tay, tất cả đều bị phá hủy, sau đó ánh mắt lạnh lẽo, thân hình như điện vọt về phía thông đạo trận pháp, Kiều Viễn Niên thấy thế, sắc mặt phát lạnh đánh ra một chưởng, chưởng lực hùng hồn, hóa thành trường hà cuồn cuộn, phô thiên cái địa.
- Thanh Vân nhất kiếm khóa hoành giang...
Nữ tử áo trắng quát, trường kiếm bãi xuống, trước người hiện ra vô số dị tượng.
Đó là một cái khóa sắt vắt ngang trên sông, phong bế tất cả chưởng lực đánh úp tới.
Mà nữ tử áo trắng thì dựa thế bay vút đến cửa thông đạo, nắm lấy đệ tử Bạch Long Môn phá trận kia ném trở lại, mình thì hoành kiếm trước ngực, đứng trước thông đạo, nghiêm mặt nói:
- Ta ở chỗ này, sẽ không cho phép các ngươi đi vào!
Kiều Viễn Niên gần muốn phát điên, từng bước một ép tới, lạnh giọng nói:
- Linh Vân sư muội, ngươi có biết ngươi đang làm cái gì không?
Nữ tử áo trắng nói:
- Vừa rồi các ngươi nói không sai, ta xác thực nhận thức hắn, hắn là sư đệ của ta, ta là sư tỷ của hắn!
Ánh mắt của Kiều Viễn Niên híp lại, hai tay giấu ở trong tay áo, âm thầm vận chuyển linh lực, lúc này trận pháp trong thông đạo còn chưa hoàn toàn mở ra, bởi vậy người bên ngoài còn không cách nào phát hiện dị trạng, hắn cũng không dám huyên náo quá lớn, sợ bị người khác phát hiện thông đạo này, sẽ tới tranh đoạt, Bạch Long Môn bọn hắn tính toán ra, chỉ là một tông môn trung đẳng, không phải đối thủ của những đại tông khác.
- Này... Uy, cô nàng bên ngoài, ngươi là ai?
Trong pháp trận, thanh âm kia lại vang lên, đang hỏi thân phận của nữ tử áo trắng.
Nữ tử áo trắng để trường kiếm trước ngực, khẽ thở dài nói:
- Phương sư đệ, đệ đã nghe không ra thanh âm của ta rồi sao?
Thanh âm bên trong nói:
- Có chút quen tai...
Khóe miệng của nữ tử áo trắng có chút bất đắc dĩ nói:
- Ta là Hứa Linh Vân, đệ không nên phân tâm, nhanh chữa thương, ta rất vô dụng, chỉ bằng ta không bảo hộ đệ được bao lâu, nhưng ta sẽ giúp đệ tranh thủ thời gian uống cạn chung trà...
Thanh âm trong Vụ Chiểu nao nao, kinh ngạc nói:
- Hứa Linh Vân? Thanh Vân Tông Linh Vân sư tỷ?
Hứa Linh Vân còn chưa trả lời, đột nhiên phía trước ầm ĩ, lại nảy sinh đại biến.
Bạch Long Môn một mực thủ hộ thông đạo này, sợ bị người khác phát hiện, nhưng theo tu sĩ chạy đến càng ngày càng nhiều, trong đó không ít tu sĩ am hiểu trận pháp, dần dần nhìn ra một chút mánh khóe, hơn nữa Bạch Long Môn trông coi mảnh địa vực này quá nghiêm mật, cũng làm cho người nổi lên lòng nghi ngờ, sớm đã có không ít người quan sát biến hóa bên này.
Thời điểm Bạch Long Môn Kiều Viễn Niên định ra tay với Hứa Linh Vân, đột nhiên có một thanh âm lạnh như băng vang lên:
- Đạo hữu, xem ra các ngươi ở chỗ này bận tối mày tối mặt a, có địa phương nào cần giúp đỡ không?
Kiều Viễn Niên cảm thấy kinh hãi, quay đầu nhìn lại, bất ngờ chứng kiến một tu sĩ mặt mày hẹp dài, đang lạnh lùng nhìn qua.
Kiều Viễn Niên vội vàng tán đi linh lực, thản nhiên nói:
- Đa tạ đạo hữu, tự chúng ta ứng phó được!
Tu sĩ kia hừ lạnh một tiếng nói:
- Ta đột nhiên cảm giác trận pháp ở đây rất có ý tứ...
Đang khi nói chuyện, thân hình đột nhiên khẽ động, vọt về phía Hứa Linh Vân giữ vững, lại muốn cứng rắn vượt qua tìm tòi đến tột cùng, Kiều Viễn Niên kinh hãi, vội vàng quát:
- Ngăn hắn lại!
Đang khi nói chuyện, liền giơ chưởng đánh tới sau lưng tu sĩ kia, đệ tử Bạch Long Môn khác cũng thi triển ra pháp thuật, tế Pháp khí, đan vào thành một tấm lưới đánh tới tu sĩ kia.
Tu sĩ này một người khó chống đỡ nhiều công kích như thế, thân hình bị ép rút về tại chỗ, quát to:
- Sớm biết chỗ của các ngươi có vấn đề, chư vị, nơi này có một lỗ hổng, nếu muốn bắt tiểu ma đầu kia, thì nhanh tới...
Hắn cảm thấy mình tranh không lại toàn bộ Bạch Long Môn, nên ý định quấy đục nước, thừa cơ thủ lợi, hiệu quả cũng rất rõ ràng, hắn vừa la lên, đã có mấy tu sĩ ở bên cạnh xuất động, lao về phía lỗ hổng của trận pháp, càng nhiều tu sĩ bị những lời này hấp dẫn, nhao nhao hét lớn, phi thân lướt tới.
- Ai dám đoạt cơ duyên của Bạch Long Môn ta...
Kiều Viễn Niên đỏ mắt, dốc sức liều mạng hét lớn, cũng xông lên, muốn xông vào trận pháp.
- Muốn độc chiếm cơ duyên? Nghĩ hay lắm?
Tu sĩ mặt dài lại vọt lên, công về phía sau lưng của hắn, buộc hắn trở lại phòng thủ.
Trong lúc nhất thời, vì tranh nhau bắt tiểu ma đầu “Phương Hành”, bên ngoài Vụ Chiểu dĩ nhiên đại loạn.
- Tiểu ma đầu ở nơi nào? Cơ duyên này ta muốn...
Một thanh âm hùng hậu vang lên, trong hư không, khắp nơi đều là Quỷ Hỏa lập loè, một cái đầu quỷ to lớn lao đến.
- Diêm Quỷ Vương...
Kiều Viễn Niên vừa thấy cái đầu quỷ này, nhất thời ngây ngốc, trong nội tâm phát run.
Người ra tay là cao thủ Nam Cương, tuổi còn trẻ đã khai sáng một tông, được xưng Diêm Quỷ Vương, chính là cao thủ trẻ tuổi nổi danh Nam Cương, người này đã không phải là đệ tử Bạch Long Môn có thể chọc được được.
Nhưng cái đầu quỷ kia còn chưa vọt tới trước trận pháp, đã nghe từng tiếng rít gào, trong hư không kim hỏa điểm điểm, một bóng người màu vàng lao đến, quanh người cương khí cổ động, thổi tan Quỷ Hỏa đầy trời, thậm chí chen Diêm Quỷ Vương qua một bên, hóa thân thành Kim Long vượt lên trước, vọt về phía trận pháp, người này mày kiếm mắt sáng, lại là Sở Vương Đình Sở Hoàng Thái Tử.
- Tra tra tra tra...
Tiếng cười quái dị vang lên, bảy Hắc Ảnh nhỏ như viên đạn bay tới, kêu la phóng về phía trận pháp, có người nhận ra được, kia là bảy quái vật của Bắc Thần Sơn, bọn hắn cũng tới.
- Boong boong loong coong...
Có tiếng đàn vang lên, chấn các tu sĩ đầu váng mắt hoa, một tử ảnh thừa cơ xông về trước, trong ngực ôm một cây đàn ngọc, khuôn mặt trang nghiêm, hai đầu lông mày ẩn hàm sát khí, là Băng Âm Cung Diệp Cô Âm.
Ở dưới vô số cao thủ trùng kích, bên ngoài Vụ Chiểu nhất thời hóa thành biển pháp thuật.
Cương phong kích đãng, pháp thuật va chạm, hình thành khí lưu mãnh liệt, tu sĩ bình thường căn bản không chịu nổi, ngay cả đệ tử Bạch Long Môn cũng bị bức thối lui ra hơn mười trượng, căn bản không dám tiến đến trước mặt, nhưng ở trước thông đạo, thần sắc Hứa Linh Vân trang nghiêm đối mặt cường giả đầy trời, con mắt nhắm lại, thi triển một thức Thanh Vân nhất kiếm tỏa hoành giang...
Ở dưới vô số pháp thuật cường đại công kích, kiếm quang của Hứa Linh Vân lộ ra mềm yếu vô lực như thế, ảm đạm vô quang.
Lúc này ở trong các cao thủ tranh đoạt thông đạo trận pháp, bất kỳ ai cũng không phải nàng có thể ngăn cản, nhưng ở dưới nhiều người công kích như vậy, nàng vẫn ra sức thi triển kiếm pháp phòng ngự mạnh nhất của mình ngăn cản.
Một thức kiếm quang này, có lẽ không bức lùi được công kích của các tu sĩ, nhưng đây là quyết tâm của nàng.