Chương 312: Ai dám khi dễ chim của ta?
Một thức kiếm quang này của Hứa Linh Vân, tự nhiên ngăn không nổi công kích đầy trời.
Thậm chí những pháp thuật kia lan ra chút lực lượng, cũng đủ để tạo thành uy hiếp rất lớn với nàng, lực lượng sẽ không bởi vì tâm chí của ngươi mạnh mẽ mà trở nên cường đại hoặc nhỏ yếu, ở trong Tu Hành Giới, lực lượng luôn là đồ vật công bình nhất, chỉ có điều Hứa Linh Vân không có bị pháp thuật đầy trời xé thành mảnh nhỏ như nàng tưởng tượng, dị biến nảy sinh...
Các tu sĩ đều muốn đoạt vào trận pháp, vào lúc này vậy mà tự động mở ra.
Đạo đạo kim quang cuốn lấy cuồng phong vô tận, tàn sát bừa bãi đến cơ hồ có thể xé nát hết thảy.
Tồn tại từ trong trận pháp lao ra, lực lượng cường hoành khó có thể hình dung, chói mắt đến giống như một mặt trời nhỏ, trong nháy mắt bao lấy Hứa Linh Vân, sau đó lực lượng như thủy triều quét ngang bốn phía, phảng phất như một ngọn lửa cháy bừng bừng, vô số pháp thuật bị đốt sạch sẽ, bức lui tất cả tu sĩ vọt lên.
- Má ơi, ngươi có bị thương không vậy? Nếu như tiểu hỗn đản kia biết ta hại ngươi bị thương, không hầm ta mới lạ...
Một thanh âm nôn nóng vang lên bên tai Hứa Linh Vân.
Ý nghĩ của Hứa Linh Vân xuất hiện một tia mông lung, sau đó mới ý thức tới, lúc này mình bị một con Kim Ô to lớn cõng bay lên không trung, Kim Ô này giang cánh, ít nhất cũng lớn ba bốn trượng, lông vũ toàn thân kim quang lóng lánh, trong cơ thể tự nhiên sinh ra đạo đạo thần lực, khủng bố đến làm cho lòng người kinh hãi.
Để cho Hứa Linh Vân hoảng sợ nhất là, thanh âm nàng nghe được dĩ nhiên là từ trong miệng Kim Ô truyền ra.
Đây không phải một Yêu thú sao?
Yêu thú làm sao biết nói chuyện?
Hơn nữa thanh âm này làm sao nghe quen tai như thế?
- Ngươi... Ngươi là tọa kỵ của Phương sư đệ...
Hứa Linh Vân bỗng nhiên nhận ra, tuy Kim Ô này lớn hơn trước không ít, nhưng rõ ràng chính là tọa kỵ của Phương Hành.
Kim Ô nghe vậy không khỏi mắng:
- Cái gì tọa kỵ? Không biết nói chuyện sao, ta là huynh đệ kết nghĩa của hắn!
Hứa Linh Vân ngẩn ngơ, vội hỏi:
- Phương sư đệ đâu?
Kim Ô thở dài nói:
- Con mẹ nó ta làm sao biết hắn ở đâu...
Hứa Linh Vân:
- ...
Không nói tới Hứa Linh Vân đầy bụng băn khoăn, căn bản không kịp hỏi thăm minh bạch, lại nói các tu sĩ canh giữ ở trước Vụ Chiểu, tất cả cũng cả kinh, ánh mắt sáng ngời nhìn Kim Ô từ trong trận pháp lao ra kia, đã có người phát hiện, Kim Ô chính là tọa kỵ của tiểu ma đầu kia, lúc trước tiểu ma đầu kia cưỡi Kim Ô này bọc lấy kim vân, giết bốn lộ sứ giả của Hoàng Phủ gia.
Diệp Cô Âm thấy Kim Ô, ánh mắt bỗng nhiên phát lạnh.
Lúc trước nàng thấy được Kim Ô, lại cách một đóa kim vân cãi nhau với tiểu ma đầu kia, bị đối phương ở trước mặt mọi người vạch trần sự tình cái yếm bị người đánh cắp, mới xác định thân phận của Phương Hành, không tiếc hết thảy đuổi giết đến nay.
- Kim Ô đã đi ra, tiểu ma đầu kia nhất định ở trong trận pháp!
Có người kêu to, chứng kiến Kim Ô, trong nội tâm càng vui vẻ.
Bọn hắn càng xác định tiểu ma đầu kia ở trong trận pháp, bởi vì lúc trước cũng như thế, tiểu ma đầu và tặc điểu như hình với bóng, bị kim vân lôi cuốn, chỉ nghe thanh âm, không thấy chân thân, bởi vì thân thể Kim Ô quá khổng lồ, kim vân che không hết, như ẩn như hiện, gặp được Kim Ô, thì tiểu ma đầu kia nhất định ở lân cận, cái này là có thể xác định.
Kim Ô này thực quá tặc, thấy có người suy đoán như thế, lập tức biết thời biết thế nhìn vào trong trận pháp kêu lên:
- Tiểu ma đầu, ngươi đắc tội người của Hoàng Phủ gia, đại gia không theo ngươi lăn lộn, ngươi tự mình giải quyết đi, ta và ngươi nhất đao lưỡng đoạn...
Dứt lời cõng Hứa Linh Vân lao đi, một bộ quân pháp bất vị thân.
- Hắc hắc, tiểu ma đầu kia có thể nói là sơn cùng thủy tận, ngay cả tọa kỵ cũng phản bội hắn...
Có tu sĩ cười phá lên, tế ra Pháp khí, xung kích vào trong trận pháp, muốn bắt tiểu ma đầu kia.
Kim Ô thì vui mừng quá đỗi, dáo dác muốn bay vút đi, trong nội tâm mừng rỡ:
- Những tu sĩ Nhân tộc này, ngoại trừ tiểu hỗn đản kia, những người khác đều quá ngu xuẩn...
Nhưng ý niệm này còn chưa rơi xuống, trước người lóe lên kim ảnh, có một thanh niên khí vũ ngang hiên ngăn cản đường đi.
Người này mày kiếm mắt sáng, mặc áo bào màu vàng, tự nhiên chính là Sở Hoàng Thái Tử, ánh mắt của hắn có chút cổ quái, giống như cười mà không phải cười nhìn Kim Ô nói:
- Vị Yêu huynh này, không biết tu vi của ngươi như thế nào?
Kim Ô âm thầm kêu khổ, lúc này đã có tu sĩ tiến vào trận pháp thăm dò, lời nói dối của mình sắp lộ, hết lần này tới lần khác bị người ngăn cản đường đi, chỉ phải hét lớn:
- Ngươi quản gia gia ta là tu vi gì, còn không mau nhường đường?
Sở Hoàng Thái Tử cười lạnh:
- Ta thấy ngươi chỉ là Linh Động cảnh, rất hiếu kỳ... Linh Động cảnh làm sao lại biết nói chuyện?
Kim Ô ngẩn ngơ, lúc này mới phát hiện mình lòi đuôi, chửi ầm lên:
- Hỗn đản màu vàng, ngươi nhàn rỗi không có việc gì làm, quản ta biết nói chuyện hay không làm gì? Đại gia ta đã cùng tiểu hỗn đản kia ân đoạn nghĩa tuyệt, các ngươi nhanh đi tìm hắn, người giết sứ giả của Hoàng Phủ gia là hắn, không liên quan gì đến ta, lúc ấy ta chỉ phụ trách quan sát...
Nói xong hai cánh chấn động, hung uy lẫm lẫm đụng về phía Sở Hoàng Thái Tử.
- Đợi tìm được tiểu ma đầu kia, ngươi đi cũng không muộn!
Sở Hoàng Thái Tử quát một tiếng, năm ngón tay lăng không ấn xuống, trong hư không kim hỏa di động, giống như một Kim Long cuốn về phía Kim Ô, muốn bức nó lui ra sau, Kim Ô thấy thế cũng quyết định chắc chắn, Yêu thân chấn động, lông vũ bao phủ Hứa Linh Vân, sau đó nó thì cứng rắn lao về phía kim hỏa.
Oanh!
Yêu khu mang theo yêu phong kinh người, vậy mà đánh kim hỏa của Sở Hoàng Thái Tử thất linh bát lạc, có một ít rơi vào trên người của nó, lại chỉ theo kim vũ chảy xuống, không có tạo thành bất cứ thương tổn gì.
Trong nội tâm Sở Hoàng Thái Tử kinh hãi, thầm nghĩ:
- Thân thể của Kim Ô này thật mạnh mẽ!
Không kịp ngẫm nghĩ nữa, lách mình tránh qua một bên, hắn có dự cảm, nếu bị Kim Ô kia đụng phải, tất nhiên sẽ không dễ chịu.
- Kim Ô chính là tiểu ma đầu, tiểu ma đầu chính là Kim Ô...
Sở Hoàng Thái Tử tránh ra một bên, nghiêm nghị hét lớn, đồng thời song chưởng biến ảo Kim Long cuốn lấy Kim Ô.
Hắn sớm đã phát hiện mánh khóe, lúc trước Sở Thái Thượng truyền âm, nói hắn biết Phương Tiểu Cửu chính là Phương Hành, mà về sau Đại Tuyết Sơn nhất mạch bọn hắn gặp Phương Hành giả, cách một ngọn núi cùng Diệp Cô Âm mắng nhau, hắn cũng phát hiện vấn đề, chỉ nghe được có người nói chuyện, nhưng không thấy tiểu ma đầu kia lộ diện, chỉ có Đại Kim Ô như ẩn như hiện.
Lúc ấy Diệp Cô Âm bị vạch trần sự tình cái yếm bị người đánh cắp, dưới cơn thịnh nộ cho rằng tiểu ma đầu kia ẩn thân ở trong kim vân, trong lúc vô tình chứng thực thân phận của Phương Hành giả, nhưng Sở Hoàng Thái Tử sẽ không phạm phải sai lầm này, hắn ngay từ đầu đã biết Phương Hành là giả, bởi vậy một mực lưu ý, người giả mạo Phương Hành rốt cuộc là ai?
Hôm nay hắn đã từ trong thanh âm phán đoán ra, giả mạo Phương Hành chính là Kim Ô này.
Tuy không biết vì sao quái điểu kia biết nói chuyện, nhưng chỉ cần thoáng lưu tâm ngữ điệu nó nói, liền có thể xác định trước đó chính là gia hỏa kia giả thần giả quỷ, giả mạo tiếng nói của tiểu ma đầu.
Hôm nay hắn phát hiện Kim Ô rất cường hãn, không nguyện dựa vào một mình mình cứng đối cứng, ý định đưa tới các tu sĩ vây công, sau khi tiêu hao lực lượng của gia hỏa kia không sai biệt lắm, mình sẽ tiến lên kiếm tiện nghi.
Vô luận như thế nào, Kim Ô này vẫn rất đáng tiền, dù sao cũng là nó giết bốn lộ sứ giả của Hoàng Phủ gia, sau khi nó bắt, giao cho Cửu Khúc Bộ, nhất định có thể đổi lấy thủ dụ tiến vào Kiếm Trủng, sau đó lại xử lý Phương Hành chính thức, mình có thể mượn vào uy lực của Kiếm Thai xông Thần Kiều, đi chỗ sâu nhất ghi danh Phong Thần Bảng.
- Cái gì? Kim Ô chính là tiểu ma đầu?
Các tu sĩ khẽ giật mình, có chút khó hiểu nhìn Sở Hoàng Thái Tử.
Cũng có một ít người phản ứng nhanh, như dự liệu được cái gì, cùng nhau phi thân lên, ngăn cản đường đi của Kim Ô.
- Tiểu ma đầu kia chính là Kim Ô này giả mạo, đầu sỏ chính là nó...
Sở Hoàng Thái Tử chắp hai tay sau lưng, cười lành lạnh nói, hắn không định hiện tại ra tay, phải đợi người khác cùng Kim Ô đại chiến, mình ngồi thu ngư ông thủ lợi, dù sao hắn tự nghĩ dùng thực lực của mình, hoàn toàn có thể một lần hành động bắt lấy Kim Ô.
Dù sao hắn còn phải thu thập Phương Hành, lúc này tiêu hao quá nhiều lực lượng, không phải chuyện tốt gì.
- Kim Ô là tiểu ma đầu kia giả mạo? Đây không phải chuyện cười sao?
- Là thật hay giả, tiến vào trong trận pháp nhìn xem còn có người hay không chẳng phải sẽ biết?
Các tu sĩ hét lớn, có người tin tưởng Sở Hoàng Thái Tử, phi thân đi lên cản trở Kim Ô, cũng có người xông vào trận pháp.
Trên cửa thông đạo, còn có một trận kỳ chưa phá giải, nếu các tu sĩ muốn từ bên ngoài xông vào, lại cần phá vỡ cái trận kỳ mới được, chỉ có điều một trận kỳ lại có thể kiên trì bao lâu? Bất quá mấy hơi mà thôi.
- Xong đời, xong đời, chơi xong...
Kim Ô kêu khổ, nhìn qua tu sĩ bốn phương tám hướng, cảm giác có chút tuyệt vọng.
Các tu sĩ đi vào, tự nhiên sẽ phát hiện trong trận pháp đã không có người, đến lúc đó nó khẳng định sẽ không đường chối cãi...
Oanh!
Ở trong các tu sĩ, có rất nhiều người vọt về phía trận pháp, nhưng thời điểm bọn hắn tiếp cận lối đi kia, đột nhiên ông… một đạo sương mù màu đen khủng bố lao qua, hóa thành yêu vân, mà ở trong yêu vân, mơ hồ có vô số Yêu Linh như ẩn như hiện, phảng phất như một đại quân yêu quái, rải ra bốn phương tám hướng.
Chung quanh trận pháp, đã hoàn toàn nhìn không tới bóng người, mà ở trong khói đen, thì có một thanh âm liều lĩnh cười phá lên:
- Ha ha ha ha... Phương Hành ở đây, ai dám khi dễ chim của ta... cùng Linh Vân sư tỷ!