Lược Thiên Ký

Chương 313: Phương Hành hịch văn

Chương 313: Phương Hành hịch văn

Thời điểm các tu sĩ tranh nhau phá trận pháp, Phương Hành đã đến, vừa mắng Thái tử Quỷ Quốc chơi, vừa dò xét thế cục xung quanh, trên thực tế hắn so với các tu sĩ khác càng thêm cấp bách, muốn biết trong trận pháp đến tột cùng là ai, sau đó liền có người phát hiện thông đạo phá trận, tranh nhau cướp đoạt, hắn cũng vào lúc này thấy được Hứa Linh Vân.
Linh Vân sư tỷ, vậy mà sẽ vào lúc này nhảy ra, bảo hộ sư đệ như mình, để cho Phương Hành cảm giác có chút ngoài ý muốn.
Tất cả mọi người đều tranh cướp muốn giết Phương Hành!
Dù vừa rồi ở bên ngoài Loạn Thạch Cốc, Tiêu Tuyết và Hầu Quỷ Môn bảo hộ mình, bọn hắn giữ gìn là Phương Tiểu Cửu, hơn nữa là tôn nghiêm của Đại Tuyết Sơn, mà Linh Vân sư tỷ thật lâu không thấy kia, giữ gìn lại là mình.
Là Phương Hành!
Đương nhiên, người nàng muốn bảo vệ không phải là Phương Hành thật sự.
Theo con tặc ô (*ô là quạ) kia mở miệng, Phương Hành đã xác định nó là ai...
Nhất định là con tặc ô kia, chỉ là không biết nó làm sao cũng vào Huyền Vực được!
Bất quá bất luận như thế nào, Phương Hành cũng chuẩn bị khôi phục chân thân của mình.
Một là không thể ngồi xem tặc ô bị người loạn đao chém chết, hai là không nguyện để cho ý chí thủ hộ của Hứa Linh Vân tan vỡ, người khác đều cho rằng tiểu ma đầu Phương Hành ở trong trận pháp, vậy mình ở trong trận pháp a...
Vì vậy hắn dùng thời gian ngắn nhất an bài, thúc dục Vạn Linh Kỳ che đậy khắp nơi, khôi phục chân thân.
Phương Hành kẹp lấy yêu vân, trực tiếp bay lên không trung, ở trong quá trình hắn bay về phía không trung, diện mạo của hắn bắt đầu biến hóa, Vạn La Quỷ Diện sinh ra hiệu quả dịch dung nứt vỡ, khuôn mặt chân thật hiển lộ ra, một khuôn mặt thanh tú, con mắt mang theo vẻ trêu tức, tóc xám trắng xen lẫn, cùng với tiếng cười độc nhất vô nhị...
Phương Hành ở đây, ai dám khi dễ chim của ta?
Một tiếng hét lớn, không chỉ dọa các tu sĩ ở chung quanh nhảy dựng, ngay cả sắc mặt Sở Hoàng Thái Tử cũng đại biến.
Mà Kim Ô thì suýt chút nữa khóc lên, kêu to:
- Hỗn đản, sao bây giờ mới đến?
- Ha ha, không có bản sự của ta, lại muốn giả mạo ta, bị người đuổi giết cũng muốn trách ta?
Kim Ô nghe vậy phẫn nộ không thôi, kêu lớn lên:
- Tiểu hỗn đản ngươi có lương tâm hay không, lúc ấy những người kia nói muốn ngươi ở trong vòng 3 ngày đi tới chỗ Hoàng Phủ gia nhận tội. Kim gia nhìn không được mới lấy danh hào của ngươi giết bọn hắn, ngươi không cám ơn ta, còn muốn trách ta?
- A, là nguyên nhân này?
Phương Hành nao nao, sau đó cười phá lên, không hỏi chuyện này nữa.
Lúc này hắn đã rơi vào trên lưng Kim Ô, nhìn qua Hứa Linh Vân, mỉm cười nói:
- Linh Vân sư tỷ, đã lâu không gặp!
Hứa Linh Vân ngoài ý muốn nhìn Phương Hành hiện thân, biểu lộ có chút kinh ngạc, qua nửa ngày mới mỉm cười, nhẹ gật đầu.
Phương Hành cười nói:
- Ta đến rồi, thì không cần phải sợ!
Hứa Linh Vân nhìn thoáng qua tu sĩ đầy trời, khẽ cười nói:
- Vốn không có sợ!
Phương Hành đứng thẳng, nhìn các tu sĩ ở bốn phương tám hướng, có chút ngưng thần, sau đó thở ra, hắn thét dài một tiếng, thật lâu không dứt. Âm sóng ở dưới linh lực cường đại thúc dục, giống như nộ trào khuếch tán về bốn phương tám hướng, các tu sĩ cách gần ở dưới sóng âm thúc dục, sắc mặt đều tái nhợt, có một ít thậm chí không thể duy trì ngự không, nhao nhao rơi xuống đất.
- Phương Hành ở đây, ai muốn giết ta?
Phương Hành thờ ơ quét ngang, mắt như lợi kiếm.
Một tiếng thét dài này, đã nhiếp địch, cũng là đang khiêu chiến!
Hắn muốn nhìn, hôm nay mình hiện thân, người muốn giết Phương Hành đến cùng có bao nhiêu!
Các tu sĩ cảm nhận được khí thế hung ác trên người Phương Hành, từng người kinh hãi, trái tim nghi hoặc.
- Không phải nói Phương Hành là giả mạo sao? Chân thân xuất hiện?
- Sở Thái Tử thật âm hiểm, gạt chúng ta nói Kim Ô là đầu sỏ, trên thực tế tiểu ma đầu ngay ở trong trận pháp!
- Phiến yêu vân kia, thoạt nhìn có chút quen mắt...
- Quản nhiều như vậy làm gì, chắc hẳn là chân thân của tiểu ma đầu, bắt giữ hắn nói sau!
Bốn phương tám hướng, đều có người thấp giọng nghị luận, sát khí dày đặc.
Ở trong tiếng nghị luận, một người chậm rãi tiến lên, nhẹ giọng hỏi:
- Ngươi đến tột cùng là Phương Hành, hay đệ tử Đại Tuyết Sơn?
Người tới chính là Sở Hoàng Thái Tử, lúc này hắn cũng chau mày, lòng tràn đầy hoang mang, vốn định trước bắt giữ Kim Ô, lại đi đối phó Phương Tiểu Cửu, không nghĩ tới Phương Tiểu Cửu sẽ vào lúc này hiện thân, trực tiếp thừa nhận thân phận của mình, cái này làm cho hắn ý thức được một vấn đề nghiêm trọng, vốn là tiểu ma đầu Phương Hành một đạo thủ dụ, Phương Tiểu Cửu một đạo thủ dụ, nhưng Phương Hành đứng ra, thừa nhận thân phận của mình, lại khiến cho hai thân phận trở thành một, cũng không biết có thể đổi lấy hai đạo thủ dụ hay không.
Lúc này hắn cảm giác mình có chút không rõ Phương Hành muốn làm gì.
Mặc kệ yêu quái bị khốn trụ là ai, cùng Phương Hành quan hệ như thế nào, ở trong lý giải của hắn, Phương Hành cũng sẽ không chủ động hiện thân mới đúng, dù sao yêu quái này chém giết bốn lộ sứ giả của Hoàng Phủ gia, phạm vào tội ác tày trời, dù là ai cầu tình cũng không có tác dụng, ở Nam Chiêm Bộ Châu, căn bản không ai có thể giết người Hoàng Phủ gia xong còn sống!
Lúc này Phương Hành hiện thân, thừa nhận thân phận của mình, chẳng lẽ muốn nhận chuyện này về mình?
Phải biết thân phận Phương Tiểu Cửu kia, tuy cũng chọc giận Hoàng Phủ gia, nhưng tội không đáng chết, Hoàng Phủ Đạo Tử hạ hịch lệnh bắt giết hắn, cũng chỉ là bởi vì hắn ở trong vòng ba ngày, không có đúng hẹn tới trước mặt Hoàng Phủ Đạo Tử nhận tội mà thôi, nếu như tiểu tử này thông minh, chân tâm thật ý tới trước mặt Hoàng Phủ Đạo Tử, giải thích lúc trước vì sao mình không tới, cam tâm nhận tội, Hoàng Phủ Đạo Tử không nhất định sẽ giết hắn, nói không chừng còn sẽ vì hiển lộ Hoàng Phủ gia nhân từ và thực lực, cho hắn một ít chỗ tốt cũng nói không chừng...
Dù sao Hoàng Phủ gia tự hận Ẩn Hoàng, muốn khống chế toàn bộ Nam Chiêm Bộ Châu, bọn hắn không hoàn toàn nghiêng về phía Tây Mạc, mà là muốn chơi cân bằng, Phương Tiểu Cửu một người diệt bốn mạch, chọc giận tu sĩ Tây Mạc, Hoàng Phủ gia vì hiển lộ địa vị Ẩn Hoàng của mình, lúc này mới mượn việc kia khai đao, bức Phương Tiểu Cửu nhận lầm, là muốn chứng minh bọn hắn có thực lực điều khiển tất cả tu sĩ của Nam Chiêm Bộ Châu.
Nhưng Đại Tuyết Sơn không phải dễ trêu, sau khi đạt đến mục đích này, Hoàng Phủ gia sẽ phải quay đầu an ủi Sở Vực.
Cũng chính bởi vì minh bạch đạo lý này, Sở Hoàng Thái Tử mới không rõ cách làm của Phương Hành...
- Chẳng lẽ tiểu tử này quá ngu xuẩn?
Trong nội tâm Sở Hoàng có một đáp án, nghĩ tới đủ loại cách làm của Phương Tiểu Cửu, thật có khả năng là quá ngu xuẩn.
- Có cái gì khác nhau sao?
Phương Hành liếc nhìn Sở Hoàng Thái Tử, lại có chút không rõ tại sao hắn phải hỏi vấn đề này.
Sở Hoàng Thái Tử thản nhiên nói:
- Tự nhiên có khác nhau, nếu ngươi là đệ tử Đại Tuyết Sơn, giao ngươi cho Hoàng Phủ Đạo Tử, ta sẽ nể tình cùng là Đại Tuyết Sơn nhất mạch, cầu tình giúp ngươi, nhưng nếu ngươi là tiểu ma đầu Phương Hành, ở Nam Chiêm Bộ Châu này, đại khái không ai có thể cứu được tính mạng của ngươi...
Nói đến đây, thần sắc hắn lạnh lùng, nhìn về phía Phương Hành:
- Nghĩ rõ ràng chưa!
Lời đã nói rất rõ ràng, ám chỉ càng rõ ràng.
Phương Hành nghe vậy, không khỏi thở dài, chỉ vào Kim Ô nói:
- Ngươi muốn nói nó chết chắc rồi?
Sở Hoàng Thái Tử nhẹ gật đầu nói:
- Nó dùng danh nghĩa của ngươi giết bốn lộ sứ giả của Hoàng Phủ gia, tự nhiên là chết chắc, nếu như ngươi muốn trộn lẫn, sẽ tự đoạn sinh cơ của mình!
Phương Hành thở dài, nhìn Kim Ô nói:
- Tại sao ngươi muốn giết bốn lộ sứ giả kia?
Kim Ô nghe khẩu khí của Phương Hành không đúng, không khỏi kêu lên:
- Con mẹ nó, tiểu hỗn đản, Kim gia đoán chừng lúc ấy nếu như ngươi có mặt, nhất định cũng sẽ giết, cho nên ta mới thay ngươi giết, bây giờ ngươi lại không nhận nợ?
Phương Hành im lặng nói:
- Nói hưu nói vượn, ta sao sẽ bởi vì chút ít sự tình này mà giết bốn lộ sứ giả của người ta?
Nghe được những lời này, trên mặt Sở Hoàng Thái Tử hiện ra vẻ mĩm cười, cảm thấy mục đích của mình có khả năng đạt đến, cũng chỉ như vậy, mình mới có thể đạt tới mục đích lớn nhất. Phương Hành và Phương Tiểu Cửu, tạm thời vẫn không thể là một người. Bởi vì bọn họ đại biểu hai đạo thủ dụ, chỉ có trước tách bọn hắn ra, dau đó do mình phân biệt giao cho Hoàng Phủ gia mới tốt...
Kim Ô cũng oa oa kêu lên, mắng:
- Hỗn đản, không giảng nghĩa khí...
Nhưng Phương Hành nói tiếp, lại làm cho Kim Ô ngậm miệng, cũng làm cho Sở Hoàng Thái Tử biến sắc.
- Nếu là tiểu gia, dù thế nào cũng phải giết mười lộ sứ giả của hắn!
Sóng âm cuồn cuộn, quét về khắp nơi, ai cũng nghe được lời hắn nói.
Không hề nghi ngờ, những lời này đã biểu lộ lập trường của Phương Hành.
Tọa kỵ của hắn giết bốn lộ sứ giả của Hoàng Phủ gia, gây ra đại họa ngập trời, hắn lại vẫn ngại ít, nói đổi thành mình tối thiểu cũng sẽ giết sạch mười lộ sứ giả, đây là công khai đối kháng Hoàng Phủ gia sao?
Đây là muốn chủ động chém đứt sinh cơ của mình sao?
- Xem ra, ta là không có biện pháp giúp ngươi trở nên thông minh hơn...
Ánh mắt của Sở Hoàng Thái Tử lạnh lùng, trầm thấp nói một câu.
- Hỗn đản màu vàng, ngươi là nói ta ngu xuẩn?
Phương Hành liếc mắt, giống như cười mà không phải cười nhìn Sở Hoàng Thái Tử.
Sở Hoàng Thái Tử không chút khách khí nhẹ gật đầu nói:
- Ngươi xác thực rất ngu xuẩn, vừa rồi câu nói kia của ngươi đã bị tất cả tu sĩ nghe được, trừ khi ngươi giết chết toàn bộ bọn hắn, nếu không không cách nào đạt được Hoàng Phủ gia thông cảm!
- Vậy ngươi nghe tinh tường cho ta!
Phương Hành đứng lên, thanh âm sáng sủa, truyền khắp bốn phương:
- Kim Quang nhất mạch muốn giết ta, cho nên ta diệt bọn hắn nhất mạch, ngươi giết ta, ta giết ngươi, cái này là sự tình công bình nhất trên thế gian, hết lần này tới lần khác Hoàng Phủ gia rảnh rỗi làm việc không đâu, muốn tới quản việc của ta, càng to gan lớn mật, phái mười lộ sứ giả truyền tin Huyền Vực, muốn ta chủ động đến trước mặt bọn họ nhận tội...
- Huynh đệ kết nghĩa của ta giết bốn lộ sứ giả của bọn hắn, đó là hạ thủ lưu tình, đổi thành ta, tất giết mười lộ!
- Cũng không phải ta làm tức giận Hoàng Phủ gia, mà là Hoàng Phủ gia chọc giận tới ta!
Nói xong lời cuối cùng, ánh mắt Phương Hành quét qua quần tu, dương tay ném ra một đạo chỉ lệnh, bồng bềnh lung lay theo gió, thanh âm của hắn thì cực kỳ bá đạo:
- Hôm nay ta ở đây lập hịch văn, Hoàng Phủ Đạo Tử có mắt không tròng, làm ta tức giận, tội không thể xá, nếu hắn ở trong vòng 3 ngày, không đến trước mặt ta quỳ xuống nhận tội, ta liền diệt Hoàng Phủ gia nhất mạch bọn hắn, răn đe!
Chữ chữ câu câu, giống như sấm sét giữa trời quang, chấn triệt khắp nơi.
Các tu sĩ cách Phương Hành khá gần, sắc mặt đều đại biến, vội vàng lui ra phía sau.
Cũng không phải bởi vì Phương Hành nói ẩn chứa linh lực rất mạnh, mà là nội dung quá kinh người.
Muốn Hoàng Phủ Đạo Tử đến trước mặt hắn quỳ xuống nhận tội?
Muốn diệt Hoàng Phủ gia nhất mạch?
Tiểu tử này ăn gan rồng sao?
Không đúng, Long tộc ở Thương Lan Hải cũng không dám nói lời như vậy!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất