Lược Thiên Ký

Chương 320: Phương Tiểu Cửu chết

Chương 320: Phương Tiểu Cửu chết

Oanh!
Cây dù mở ra, theo linh lực rót vào, trong cây dù có vô số phù chú hiển hóa, tạo thành rất nhiều trận pháp phòng ngự, giống như tầng tầng linh quang vén lên, bảo vệ cây dù và người ở phía sau, mà trường mâu kia của Sở Hoàng Thái Tử, thì đâm vào mặt ngoài cây dù, lực lượng cuồng bạo oanh nát tầng tầng trận pháp...
Chiến mâu dùng Vương huyết tẩm bổ, uy lực thật sự quá mạnh mẽ, ngay cả Phương Hành sớm có chuẩn bị cũng bị lực lượng to lớn kia đẩy lui về phía sau.
Bành bành bành bành bành...
Trong lúc nhất thời, chí ít có chín trận pháp bị trường mâu đâm thủng, sau đó lực lượng của trường mâu không ngừng, đâm xuyên qua mặt ngoài cây dù.
Ánh mắt Phương Hành lạnh lẽo, năm ngón tay hợp lại, nắm trường mâu muốn đâm vào trái tim mình ở trong tay.
Đến lúc này, lực lượng của trường mâu cũng đã tiêu hao không sai biệt lắm.
- Thiên La Tán...
Đồng tử của Sở Hoàng Thái Tử co rụt lại, bắn ra hận ý mãnh liệt, sau đó xoay người bỏ trốn.
Hắn bất ngờ phát hiện, cái dù trong tay Phương Hành kia, dĩ nhiên là Huyền khí mà mình ban cho muội muội Sở Từ, lại không nghĩ rằng thời điểm mình giả điên phản kích, dĩ nhiên là cái dù kia cứu mạng đối phương. Trong lúc nhất thời, lực lượng trên chiến mâu đã hao hết, hơn nữa bị tiểu ma đầu nắm trong tay, hắn đã vô lực tái chiến, chỉ có thể nhân cơ hội này đào tẩu.
Tụ tập linh lực còn sót lại, xé rách khói đen bao phủ, Sở Hoàng Thái Tử hóa thành một đạo kim quang xông ra ngoài.
- Hỗn đản, ngươi cho rằng ngươi có thể chạy thoát?
Phương Hành gào thét, truy sát ra ngoài.
Tốc độ của Kim Ô cực kỳ nhanh, so với năm đó ở Thanh Vân Tông thì nhanh hơn vài lần, như một đóa kim vân tới gần.
- Ngươi đã trêu chọc nhiều phiền toái như vậy, còn dám giết ta, lại chọc Sở Vương Đình chúng ta?
Sở Hoàng Thái Tử trốn ra khói đen bao phủ, giống như trốn ra Ma Vực, nhưng còn chưa kịp buông lỏng đã phát hiện Phương Hành lao đến, không khỏi kinh hồn táng đảm, kêu lớn lên.
Ở trong lời nói của hắn, ẩn ẩn xuất hiện cầu xin tha thứ, chỉ là đã quen kiêu ngạo, nhất thời nói không ra lời.
- Ta đã trêu chọc nhiều phiền toái như vậy, còn thiếu Sở Vương Đình các ngươi sao?
Phương Hành quát:
- Vốn ta đã có ý tha cho ngươi một mạng, nhưng chính ngươi muốn chết, làm sao có thể trách ta?
Trong tiếng hét vang, Kim Ô bay càng nhanh hơn.
- Ta không thể chết được, bản Thái Tử làm sao có thể chết ở chỗ này?
Sở Hoàng Thái Tử kinh hoàng kêu to, tâm niệm lóe lên, bỗng nhiên ngừng phi độn ra xa, mà rơi xuống mặt đất.
Vào lúc này, hắn cảm thụ được sát khí trên người Phương Hành, lập tức nghĩ đến, chỉ có một người có khả năng cứu tính mạng của mình.
- Sở Từ, cứu ta...
Sở Hoàng Thái Tử giống như một đạo lưu quang, lao về phía một đám đệ tử Linh Động cảnh áo trắng, đó chính là áo bào của đệ tử Đại Tuyết Sơn, mà ở chỗ đó có một chiếc xe ngựa màu đen, trên xe ngựa lại đang ngồi một nữ hài mặc váy tím, chính là muội muội của mình Sở Từ, nàng đang cùng Ứng Xảo Xảo nói chuyện, nghe được tiếng kêu cứu, lập tức ngẩng đầu lên.
- Hoàng huynh...
Sở Từ bỗng nhiên thấy được hoàng huynh của mình chật vật chạy trốn, không khỏi kinh hãi.
- Sở Từ, nhanh cứu ta...
Sở Hoàng Thái Tử thấy Sở Từ, trong nội tâm vui vẻ, kêu to vọt xuống.
Hắn cảm thấy, giờ khắc này chỉ có muội muội bị hắn coi như vướng víu kia, mới có thể cứu được tính mạng mình.
Dù sao hắn tận mắt thấy Sở Từ và tiểu ma đầu kia một đường đi tới, tiến vào Huyền Vực, không chỉ lông tóc không tổn thương, thậm chí ban đầu ở cầu đá bị thương cũng khỏi hẳn không sai biệt lắm, điều này nói rõ tiểu ma đầu chiếu cố nàng không tệ, hơn nữa ở ngoài Loạn Thạch Cốc, tiểu ma đầu đã từng ngăn mình đánh nàng, thì càng nói rõ nàng ở trong lòng tiểu ma đầu có địa vị nhất định...
Tiểu ma đầu kia lập chí muốn giết mình, hy vọng có thể nể tình muội muội, mà tha cho mình một mạng!
Nhưng thấy sắp đến trước người Sở Từ, bỗng nhiên tầm đó, trong lòng Sở Hoàng tuôn ra hàn ý.
Sau lưng kim quang mãnh liệt, một đóa kim vân xẹt qua.
- Không... Không nên giết ta...
Sở Hoàng kêu to, dốc sức liều mạng quay người, trong miệng rống to.
Nhưng kim vân đến quá nhanh, người trên mây ra tay quá ác, Sở Hoàng còn chưa xoay người, chỉ cảm thấy sau lưng mát lạnh, phù… một chiến mâu đâm xuyên qua lồng ngực, định hắn ở trong hư không.
Mà lúc này, hắn cách Sở Từ chỉ tầm mười trượng.
Thần sắc của Sở Hoàng Thái Tử ngốc trệ, hắn quay đầu, miệng mũi phun máu, như cười như khóc nói:
- Ngươi... Thật không ngờ hung ác như vậy?
- Ta không có thói quen từ bi!
Phương Hành bình tĩnh trả lời, chiến mâu run lên, lực lượng bộc phát, chấn Sở Hoàng Thái Tử thành huyết vụ.
Huyết vụ tản ra, hắn thấy được Sở Từ ở dưới huyết vụ biểu lộ ngốc trệ, cùng với Ứng Xảo Xảo ở bên cạnh tràn đầy hận ý nhìn mình.
Giờ khắc này, có một cảm giác rất kỳ quái hiện lên ở trong lòng hắn, làm cho trái tim của hắn thắt lại.
Tâm tư thay đổi thật nhanh, hắn đột nhiên cảm giác được mình nên làm những gì, vì vậy sau khi trầm mặc một lát, trên mặt hắn lộ ra dáng tươi cười nói:
- Ha ha, bằng bọn phế vật của Đại Tuyết Sơn các ngươi, cũng dám đến trêu chọc ta? Vốn là phế vật Phương Tiểu Cửu kia, sau đó là hỗn đản màu vàng này, dám can đảm trêu chọc ta, hết thảy đều phải chết...
- Phương Hành, ngươi muốn làm cái gì, nhanh trả Kinh Hoàng Cầm cho ta...
Diệp Cô Âm bỗng nhiên kêu lớn, sau khi nàng bị Phương Hành đả thương, không có tiến vào khói đen tiếp, chỉ có điều nàng biết Phương Hành chính là Phương Tiểu Cửu, bởi vì lúc ấy nàng ở bên cạnh Sở Hoàng Thái Tử, Sở Hoàng Thái Tử hỏi Phương Hành, nàng đều nghe rõ ràng, biết Phương Hành chính là Phương Tiểu Cửu, Phương Tiểu Cửu chính là Phương Hành.
- Xú nữ nhân, muốn làm người thứ ba sao?
Hai mắt Phương Hành như điện nhìn sang, lăng không lấy tay, một lực hút vô hình nhiếp nàng tới, sau đó bay lên không trung, động tác mau lẹ, ngoài dự liệu của mọi người, Diệp Cô Âm không phản kháng được, ngay cả Hầu Quỷ Môn ở bên cạnh âm thầm đề phòng cũng không kịp phản ứng, trong lúc nhất thời, Phương Hành và Diệp Cô Âm ở phía trước, Hầu Quỷ Môn đuổi theo sau, thẳng tắp bay vào trong khói đen.
Bất quá sau khi tiến vào khói đen, Hầu Quỷ Môn lập tức bị Yêu Linh vây khốn.
- Hỗn đản, ngươi muốn giết bản cô nương, cứ việc động thủ...
Tuy Diệp Cô Âm bị bắt, nhưng tính tình nàng cao ngạo, vậy mà không cầu xin, ngược lại chửi ầm lên.
- Ta không giết ngươi, cũng sẽ trả Kinh Hoàng Cầm cho ngươi, nhưng ngươi phải giúp ta chứng minh một sự kiện...
Phương Hành ném Kinh Hoàng Cầm cho nàng, nhàn nhạt nói.
Diệp Cô Âm có chút khó tin nhận lấy Kinh Hoàng Cầm, ngây ngốc một chút, sau đó cười lạnh nói:
- Ngươi cũng có thời điểm cầu ta?
Phương Hành liếc nàng, cười lạnh nói:
- Ta không phải cầu ngươi, mà là cứu ngươi, chắc hẳn ngươi cũng biết, ta và Hoàng Phủ gia kết thù đã khó có thể hóa giải, liên quan đến Đại Tuyết Sơn là khẳng định, nếu như ngươi đủ thông minh, thì đừng để người khác biết Phương Tiểu Cửu là ai, ngươi nhớ kỹ, Phương Tiểu Cửu là Phương Tiểu Cửu, Phương Hành là Phương Hành, Phương Tiểu Cửu đã bị Phương Hành giết...
Nói xong ánh mắt của hắn lạnh lẽo:
- Ngươi đã từng xác định mình chứng kiến tiểu ma đầu, vậy thì vĩnh viễn không nên đổi giọng!
Diệp Cô Âm ngẩn người, cười lạnh nói:
- Ở trong mắt trí giả, tin tức này dấu diếm được sao?
- Có thể dấu diếm được hay không không trọng yếu, tóm lại là tiểu gia cho Đại Tuyết Sơn một đường lui...
Phương Hành nở nụ cười, bỗng nhiên lại nói:
- Làm thù lao, thời điểm ta đánh vào Kiếm Trủng, các ngươi có thể chọn một thanh Kiếm Thai!
Diệp Cô Âm cắn môi, nhất thời chưa làm ra quyết định.
- Chúng ta biết phải làm như thế nào!
Đột nhiên một thanh âm vang lên, một nữ tử áo trắng như tuyết, lại dính đầy máu tươi, tay cầm trường kiếm tiến vào khói đen, nàng là Tiêu Tuyết, cô gái này hiếu chiến, trong khói đen giết kịch liệt như vậy, nàng làm sao có thể bỏ qua, khăn trắng che mặt, rất sảng khoái ác chiến một hồi, đang chuẩn bị xuống dưới, lại thấy Diệp Cô Âm bị bắt.
Thực lực của Hầu Quỷ Môn chưa đủ, bị Yêu Linh vây khốn, nàng lại thoát khỏi Yêu Linh dây dưa, đi tới nơi đây.
- Ngươi gây ra họa quá lớn, chỉ sợ Đại Tuyết Sơn cũng không bảo hộ được ngươi, loại tình huống này, Phương Tiểu Cửu là Phương Tiểu Cửu, là đệ tử của Đại Tuyết Sơn chúng ta, Phương Hành là Phương Hành, là tiểu ma đầu vang danh Nam Chiêm Bộ Châu, đây là kết quả tốt nhất!
Tiêu Tuyết đi về phía trước, nhẹ nhàng nói:
- Dù có chút sơ hở, ta nghĩ đám người sư tôn cũng sẽ tìm được chứng cớ, để chứng minh các ngươi là hai người!
- Như thế là tốt rồi...
Phương Hành quay người rời đi, không cần phải nhiều lời nữa.
Hắn cho tới nay, đều không có tận lực giấu diếm thân phận của mình, thẳng đến lúc này, thấy ánh mắt của hai nha đầu kia, mới động cái tâm tư này, chỉ là hắn không biết có thể giấu diếm được hay không, Diệp Cô Âm nói cũng không phải sai, các trí giả sẽ rất dễ dàng kiểm chứng ra Phương Tiểu Cửu và Phương Hành là cùng một người, chỉ có điều hắn không thèm để ý.
Người khác tra ra không sao cả, có thể giấu diếm được hai nha đầu kia là tốt rồi.
Nếu nói Phương đại gia cũng có nhân từ, như vậy phần nhân từ này, cũng chỉ có thể làm đến đây.
- Này...
Sau khi Phương Hành rời khỏi, Tiêu Tuyết bỗng nhiên mỉm cười kêu:
- Phương sư đệ, ngươi còn nợ ta một trận chiến!
Phương Hành dừng chân, quay đầu lại cười nói:
- Phương Tiểu Cửu nợ ngươi, ta không có nợ ngươi!
Nói xong cười ha ha, vọt vào trong khói đen.
Thời điểm hắn xông vào khói đen lần nữa, Phương Tiểu Cửu đã chân chính chết rồi!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất