Chương 327: Tiên Kiếm tặng Linh Vân (hạ)
Kiếm Thai trong Kiếm Trủng quá trân quý?
Ngay cả Thái tử một quốc gia, thậm chí Đạo Tử của đại tông môn, cũng chỉ có khả năng đạt được một thủ dụ của Hoàng Phủ Đạo Tử, tiến vào Kiếm Trủng lựa chọn một Kiếm Thai bình thường mà thôi, trước đó Hứa Linh Vân chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ có cơ hội tiến vào Kiếm Trủng, nhưng hôm nay Phương Hành tùy tùy tiện tiện nói muốn cho nàng một đạo Tiên Kiếm Thai, đơn giản như uống nước ăn cơm.
Phần kinh hỉ này quả thực quá kinh người, dù tính tình đạm bạc như Hứa Linh Vân, cũng kinh hãi nhất thời nói không ra lời.
Tặc phỉ áo xanh thấy vậy, lại thấp giọng cười nói:
- Tiểu thổ phỉ thật hào phóng, vậy ngươi thu đi, năm thanh Kiếm Thai kia xác thực là Tiên Kiếm Thai, chính là cơ duyên đỉnh phong trong Huyền Vực, có nó, ngày sau tu hành lo gì không thể đột nhiên tăng mạnh?
Phương Hành nghiêng mắt nhìn tặc phỉ áo xanh:
- Đừng có nói xấu ta, tai ta thính lắm, nể tình đồng minh, ngươi lại giúp ta chiếu cố Linh Vân sư tỷ, vốn cũng muốn cho ngươi một đạo, nhưng bây giờ ta giận, không muốn cho nữa!
Tặc phỉ áo xanh cười nói:
- Ta dám cam đoan, ngươi nhất định sẽ cho ta!
Phương Hành nghe xong nhảy dựng lên:
- Không tranh thủ nịnh nọt ta, còn dám uy hiếp, thực không cho rồi!
Nghĩ thầm vốn muốn tiết kiệm một thanh Kiếm Thai, giờ không cho nàng luôn.
Nhao nhao quy nhao nhao, nhưng cũng biết các tu sĩ sắp công phá Kiếm Trủng, thời gian cấp bách, liền tranh thủ thời gian để cho Hứa Linh Vân và Kim Ô dung hợp hai thanh Kiếm Thai còn lại, nhưng lúc này tặc phỉ áo xanh giải thích, Phương Hành mới biết năm thanh Kiếm Thai không có phân ưu khuyết, bất luận đạo nào cũng có thể phát huy đến mức tận cùng, đều sẽ có được lực lượng thành tựu Chân Tiên, lúc trước hắn và Kim Ô suy đoán, ngược lại là dư thừa rồi.
Vốn hắn còn có chút bận tâm Kim Ô và Hứa Linh Vân thiên tư không đủ, không cách nào thành công dung hợp Kiếm Thai, nhưng có tặc phỉ áo xanh, mới phát hiện đó căn bản không thành vấn đề, năm thanh Kiếm Thai có linh tính của mình, chỉ là lúc này dùng Kiếm Thai làm hình thức tồn tại, linh tính này lại ở vào trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh, không có thần trí tuyệt đối, nhiều khi là dựa theo bản năng đến làm việc.
Đối với Kiếm Thai ngủ say mà nói, mục đích duy nhất là chờ đợi tu sĩ đến tỉnh lại và lựa chọn nó.
Cái lựa chọn này một là xem tư chất, hai là xem tâm cảnh, dưới tình huống tư chất không tầm thường, tâm tình đặc biệt tương ứng Kiếm Thai, Kiếm Thai sẽ chọn dung hợp với tu sĩ, mà tư chất là chỉ Tiên Thiên tư chất, không quan hệ tu luyện Hậu Thiên, tâm tình thì thông qua cưỡng ép đọc trí nhớ của tu sĩ đến phán định, trí nhớ là không thể giả vờ.
Kim Ô nói tư chất của mình hoàn toàn không có vấn đề, tin tưởng tràn đầy, điểm này Phương Hành cũng tin. Dù sao gia hỏa kia được xưng hậu đại của Thượng Cổ Tam Túc Kim Ô, rõ ràng là một con chim, lại sinh ra cái chân thứ ba như nhân loại. Chỉ bằng điểm cổ quái này là có thể xác định không phải Ô Nha bình thường, hơn nữa nó giống như ở Huyền Vực nhận được cơ duyên đặc thù gì, yêu khu cường hoành, tư chất càng khó lường.
Mà Hứa Linh Vân, tư chất vốn không tầm thường, nếu không lúc trước Thanh Điểu sẽ không từ trong đống người chết phát hiện nàng, đưa nàng đến Thanh Vân Tông, chỉ là hôm nay Đạo Cơ của nàng chỉ là màu đỏ thượng phẩm. Đây không phải bởi vì tư chất của nàng quyết định, mà vì thời điểm nàng ở Linh Động cảnh, tài nguyên quả thực có chút không đủ, đến nỗi thời điểm ngưng kết Đạo Cơ, tiềm lực không hoàn toàn phát huy ra.
Dù sao ở trong Tu Hành Giới, tài nguyên làm trọng, tài nguyên nhiều ít, sẽ ảnh hưởng đến thành tựu tu hành.
Bất quá điểm này lại không có vấn đề lớn gì, trên người ba thiếu bộ thủ, đã có bốn viên đan dược phong ấn "tiên huyết", theo như bọn hắn nói, ăn vào có thể tạm thời che giấu Tiên Kiếm Thai, trước dung nhập chúng vào trong cơ thể, bốn giọt máu tươi này, vốn là ba người bọn họ, cộng thêm Lôi Cửu mỗi người một giọt, dự phòng phát sinh sự tình bất trắc gì, nhưng Lôi Cửu đã bị Phương Hành giết, ba người bọn họ một người nuốt một giọt, hôm nay còn lại một giọt, vừa vặn cho Hứa Linh Vân.
Như vậy có thể sáp nhập Kiếm Thai vào trước, mặc dù ngày sau có chút phiền phức, đó cũng là vấn đề sau này.
Hơn nữa tặc phỉ áo xanh nói, Kiếm Thai lựa chọn tu sĩ, ngoại trừ thiên tư và tâm tình, còn có một nguyên nhân trọng yếu nhất, chính là cơ duyên, cái gọi là cơ duyên, kỳ thật chính là thời cơ và nhân duyên, phàm là tu sĩ có thể đi tới trước mặt Kiếm Thai, đều là ở trong tối tăm có duyên với Kiếm Thai, cái này không cần phải nói, mà thời cơ, chính là chỉ thời cơ tu sĩ đi vào trước mặt Kiếm Thai.
Đến càng sớm, cơ duyên càng sâu, tới càng muộn, cơ duyên càng cạn, đợi Kiếm Thai chọn chủ lại đến, vậy thì không có cơ duyên.
Hứa Linh Vân và Kim Ô đã trở thành sinh linh thứ nhất thành kính dung hợp Kiếm Thai, đây cũng là cơ duyên của bọn hắn, so với thiên tư và tâm tình thì mạnh hơn nhiều lắm, cho nên đối với bọn họ mà nói, dung hợp Kiếm Thai thật không phải một việc khó.
Đương nhiên, cái này kỳ thật cũng làm Phương Hành phiền muộn.
Rõ ràng mình đến sớm nhất, thiên tư cũng không tính chênh lệch, hết lần này tới lần khác năm thanh Kiếm Thai kia đều cự tuyệt mình...
Móa, tâm tình của ta có kém như vậy sao?
Nghĩ đến đây, lại nhịn không được cân nhắc mình dung hợp Hắc Kiếm, kia rốt cuộc là cái quái gì?
- Những Kiếm Thai khác đều là ngươi thu?
Thấy Đại Kim Ô và Hứa Linh Vân thu Kiếm Thai, Phương Hành và tặc phỉ áo xanh không tiện quấy rầy, đi ra cửa đại điện phòng ngự, tặc phỉ áo xanh nhìn Phương Hành, dưới mặt nạ con mắt tỏa sáng.
Phương Hành suy nghĩ thoáng một phát, cười hắc hắc nói:
- Cho ngươi một đạo Tiên Kiếm Thai cũng không tệ rồi, những cái này ngươi cũng muốn chia sao?
Tặc phỉ áo xanh nói:
- Ngươi thật là tính tình tiểu nhân, ta khi nào nói muốn Tiên Kiếm Thai của ngươi?
Con mắt Phương Hành sáng ngời nói:
- Ngươi không cần?
Trên thực tế trong lòng của hắn có ý định cho tặc phỉ áo xanh một Tiên Kiếm Thai, một là hắn giữ lại cũng vô dụng, dù sao bị ép cũng tốt, chủ động cũng được, Kiếm Thai màu đen đã dung hợp, hắn đã không cách nào lựa chọn Kiếm Thai khác, còn nữa chính là, trên tay hắn còn có nhiều Kiếm Thai bình thường phải xử lý, mà hôm nay tình huống của mình lại không quá tốt, rất cần một giúp đỡ cường đại.
Cũng chính bởi vì vậy, hắn mới có ý định chia Tiên Kiếm Thai cho tặc phỉ áo xanh, kiên cố hiệp nghị kết minh.
Chỉ có điều, nghe tặc phỉ áo xanh nói không muốn, trong lòng của hắn lại nở hoa, nghĩ thầm còn có chuyện tốt này?
Tặc phỉ áo xanh thấy hắn vui vẻ, cũng nhịn không được nói:
- Ta không muốn, bởi vì ta đã có Kiếm Thai ôn dưỡng, bất quá Tiên Kiếm Thai ngươi phải cho ta một đạo, bởi vì ta muốn mang cho một người!
Phương Hành nghe xong, kinh ngạc nhìn tặc phỉ áo xanh, một là nghe nói Kiếm Thai không phải đã tuyệt tích khỏi Thiên Nguyên Đại Lục sao? Vì sao tặc phỉ áo xanh đã có Kiếm Thai ôn dưỡng? Bất quá hắn và tặc phỉ áo xanh rất ăn ý, chỉ cần đối phương không nói, một phương khác sẽ không tìm tòi nghiên cứu bí mật của đối phương, cho nên hắn đợi thoáng một phát, thấy tặc phỉ áo xanh không có ý giải thích, nên cũng không hỏi, chỉ uể oải nói:
- Mặc kệ ngươi lấy làm gì, tóm lại là vẫn lấy a...
Tặc phỉ áo xanh nở nụ cười nói:
- Ta là muốn thay ngươi mang hộ cho một người khác!
Phương Hành giật mình, ngẩng đầu nhìn nàng.
Tặc phỉ áo xanh thở dài, đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn ra xa nói:
- Việc này sau đó lại nói, xem ra ngươi không cách nào ở trước khi các tu sĩ đến ly khai, lo nghĩ biện pháp giải quyết những tu sĩ phẫn nộ kia đi!
Phương Hành cũng ngẩng đầu nhìn ra xa, chỉ thấy ở dưới sương mù bao phủ, xa xa đã có hai thân ảnh nhanh chóng vọt tới, trong đó một đạo cưỡi Thiên Mã, khoác trường bào, uy phong lẫm lẫm, không cần nhìn gần cũng biết là Tây Mạc tứ kiệt Hàn Gia Tử, mà ở bên cạnh hắn còn có một người quỷ khí um tùm, chính là Lệ Anh.
- Phương Hành, ngươi cái tên hỗn đản này, vừa rồi ta còn nghĩ thời điểm đánh trận pháp vì sao chỉ thấy khói đen nhưng không thấy người, nguyên lai hỗn đản ngươi đã trộm vào trước, ngươi không thấy như vậy phụ lòng chúng ta, những người liều mạng đi theo đại kỳ của ngươi đánh Kiếm Trủng sao? Ngay cả minh hữu của mình cũng lừa bịp, bản Thái tử quả thực khinh bỉ ngươi, oa nha nha, mau giao Kiếm Thai ra đây, nếu không bản Thái tử làm thịt ngươi...
Lệ Anh một bên bay vút đến, một bên la to, phẫn nộ không cần nói cũng biết.
Hắn phẫn nộ là rất bình thường, vô luận là ai trải qua chuyện này đoán chừng cũng muốn chém chết Phương Hành a.
Rõ ràng là tiểu hỗn đản này kéo cờ, dẫn các tu sĩ cùng nhau đánh Kiếm Trủng, chia Kiếm Thai, kết quả hắn lại để các tu sĩ chia sẻ lực chú ý của người trấn thủ Kiếm Trủng, mình thì vụng trộm đi vào, đây không phải để cho người khác giúp hắn đánh nhau, cuối cùng giỏ trúc múc nước sao? Cái này thật quá đáng giận, ngay cả quỷ cũng không nhịn được!
Tây Mạc Hàn Anh phóng ngựa chạy như điên đến không nói gì, nhưng nhìn một thân sát khí, hiển nhiên không có chút hảo ý nào.
Thực lực của hai người bọn họ rất mạnh, lại liên thủ phá vỡ một khe hở xông vào, lại xuyên qua lực lượng phòng ngự, sớm hơn tu sĩ khác một bước tiến vào Kiếm Trủng, vốn định tuyển một Kiếm Thai thần dị, không nghĩ tới nhìn thấy chỉ là một mảnh hoang vu, cái gì cũng không có, trong nội tâm không giận mới lạ, sát ý cũng có rồi.
Hai người kia đều là nhân kiệt, dù Phương Hành ở thời điểm đỉnh phong, muốn thắng hai người bọn họ cũng không phải chuyện dễ, hôm nay lại bị thương, đối diện hai người thịnh nộ, là quyết không địch lại, tặc phỉ áo xanh cũng phát hiện điểm này, cười hì hì tránh qua một bên, nói:
- Họa này cũng không nhỏ nha, tự mình giải quyết đi, ta nhìn ngươi có biện pháp gì giải quyết đây!
Nhìn bộ dáng kia, tựa hồ là muốn cố ý không giúp, xem Phương Hành làm sao bây giờ.
Phương Hành lườm tặc phỉ áo xanh một cái, minh bạch tâm tư của nàng, trong nội tâm hơi có chút khinh bỉ, nghĩ thầm cầm loại chuyện nhỏ nhặt này đến thử ta, hỗn đản này thật quá coi thường mình rồi, nghĩ tới đây, hắn nhìn Lệ Anh và Hàn Gia Tử, chẳng những không lùi bước, ngược lại nổi giận đùng đùng nghênh đón, cách vài chục trượng đã rống to:
- Sao bây giờ hai hỗn đản các ngươi mới đến?