Chương 330: Đấu giá Kiếm Thai
Hai Kiếm Thai giá trị liên thành, lại lấy làm pháo hoa bắn chơi, Phương Hành hung ác đã dọa sợ các tu sĩ, tân tân khổ khổ lãng phí thời giờ, còn bỏ ra thương vong thật lớn, cuối cùng thành công dã tràng, ai cũng không chịu được, trong lúc nhất thời tình cảm quần chúng xúc động, các tu sĩ lại bị Phương Hành dọa tới mức yên tĩnh trở lại, sắc mặt mỗi người cổ quái, tâm tư phức tạp.
- Phương đạo hữu, mọi người cùng nhau công phá Kiếm Trủng, lẽ ra nên chia đều, ngươi lại muốn bán Kiếm Thai cho chúng ta, có chút quá đáng rồi...
Trong yên tĩnh, có người lạnh giọng mở miệng, người này che mặt, mặc áo bào xanh, chính là thủ lĩnh một thế lực lớn.
Đối mặt hắn chất vấn, Phương Hành cười lạnh:
- Nhiều người như vậy, làm sao chia đều Kiếm Thai? Công bình là không được, không bằng tiện nghi ta, dù sao hiện tại Kiếm Thai ở trong tay ta, ai muốn, đưa tiền rồi lấy, nếu có người muốn cướp, một người ra tay, ta hủy một Kiếm Thai, hai người ra tay, ta hủy hai Kiếm Thai, các ngươi cùng tiến lên, toàn phá sạch, các ngươi cũng đừng nghĩ đến tìm ta trút giận, con mẹ nó ngay cả Hoàng Phủ gia ta còn không sợ, có thể sợ các ngươi sao? Không tin tới thử xem!
Hắn vừa mới nói, thật đúng là dọa các tu sĩ hoảng sợ, trong khoảng thời gian ngắn, không người dám nói nhãm.
Mà lúc này, Vạn Linh Kỳ cũng tự động bay tới sau lưng Phương Hành, kình phong cổ động, mặt cờ ào ào, uy thế ngập trời.
Tặc phỉ áo xanh thì khe khẽ thở dài, trong nội tâm mơ hồ có chút bội phục Phương Hành.
Phương Hành từ vừa mới bắt đầu không có ý định mang theo Kiếm Thai lặng lẽ chạy đi, trong lòng của hắn minh bạch, những Kiếm Thai kia kỳ thật là đồ vật phỏng tay, hôm nay mình đã có Kiếm Thai, lấy thêm cũng vô dụng, nếu không mau chóng xử lý sạch sẽ, mà giữ ở trong tay, không chỉ không chiếm được chỗ tốt, ngược lại sẽ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, dẫn phát vô số tu sĩ đuổi giết.
Nghĩ tới bọn hỗn đản này vì Kiếm Thai, ngay cả Hoàng Phủ gia cũng dám đánh, há sẽ sợ hãi mình?
Bởi vậy, vì bảo hiểm để đạt được mục đích, chỉ có mau chóng xử lý sạch tất cả Kiếm Thai.
Đương nhiên còn có một nguyên nhân khác, chính là sau khi Kiếm Thai bình thường rời đất, chỉ có thể bảo tồn ba ngày, ba thiên vừa qua, toàn bộ trở thành sắt vụn, ngay cả một chút giá trị cũng không có. Mà hôm nay tình huống thân thể của hắn rất tệ, cần phải nhanh chóng bế quan dưỡng thương, chỉ sợ bế quan xong, ba ngày đã sớm trôi qua, căn bản không có thời gian xử lý.
Cũng chính bởi vì vậy, tại chỗ xử lý sạch tất cả Kiếm Thai là phương pháp giải quyết duy nhất.
Về phần xử lý như thế nào, vậy thì không cần nghĩ, nhất định là bán.
Bất quá hắn cũng biết, ở trước mặt các tu sĩ điên cuồng, mình không có bản sự trấn áp được nhiều người như vậy, vì vậy mượn tay của Hàn Gia Tử và Lệ Anh, tạm thời ngăn trở các tu sĩ, sau đó truyền ra tin tức mình có can đảm hủy diệt tất cả Kiếm Thai, cũng không tin trấn không được bọn hắn, dù sao mình đã có Kiếm Thai màu đen, năm Tiên Kiếm Thai cũng có quy túc, những Kiếm Thai bình thường này, hắn đã không để vào mắt, hơn nữa theo như tính tình của hắn, dù hủy hết cũng hơn tiện nghi bọn hỗn đản kia.
Loại phương pháp này cũng không phải mưu kế thâm hiểm gì, nhưng thường thường sẽ có hiệu quả không tưởng được, tặc phỉ áo xanh bội phục Phương Hành là ở chỗ này, dám nghĩ dám làm, có cách biệt một trời.
Chỉ là tuy các tu sĩ nhất thời bị trấn trụ, lại không cam lòng bỏ nhiều tiền mua Kiếm Thai, nhất là những người thực lực mạnh, bọn hắn vốn có nắm chắc cướp được Kiếm Thai, thì làm sao cam tâm để tiểu ma đầu kia xảo trá?
Chỉ có điều trước khi suy nghĩ ra biện pháp tốt, bọn hắn không dám có hành động thiếu suy nghĩ, ý định trước quan sát một chút.
- Ha ha, Phương đạo hữu, ngươi định dùng giá bao nhiêu bán Kiếm Thai cho chúng ta?
Có người lạnh giọng mở miệng, nói khách khí, nhưng ngữ khí lại cực kỳ lạnh lùng.
Giờ khắc này, không biết có bao nhiêu người trong lòng nghĩ, sau khi lấy được Kiếm Thai, sẽ ra tay đối phó Phương Hành.
Càng có người trong nội tâm quyết định, nếu mình không lấy được Kiếm Thai, liền ra tay cướp đoạt, tiểu ma đầu này thật có bản lĩnh, thì hủy diệt tất cả Kiếm Thai, dù sao mình cũng lấy không được, dựa vào cái gì để cho người khác lấy được?
Đối với suy nghĩ trong nội tâm các tu sĩ, Phương Hành cũng không lạ gì, tất cả đều đoán được, bất quá hắn lại có chủ ý của mình, cười ha ha nói:
- Vậy trước tiên bán vài thanh thử xem...
Nói xong ánh mắt đảo qua quần tu, cười cười, chộp một thanh Kiếm Thai, nhìn mọi người nói:
- Thanh Kiếm Thai này do huyền thiết chế tạo, phía trên vết rạn giống như mạng nhện, sinh đầy rỉ sắt, lại còn dính máu, vừa xem đã biết không phải vật gì tốt, Kiếm Linh bên trong sát khí lại mạnh, khẳng định ai được nó sẽ chết sớm, nói không chừng còn sẽ liên lụy cả nhà chết chung...
Các tu sĩ nghe vậy, biểu lộ dở khóc dở cười, nghĩ thầm ngươi đây là bán đồ vật sao?
Vì sao càng nghe càng giống như trù ẻo người mua thế?
Phương Hành lại nói:
- Ra giá 100 viên Linh Thạch, có người muốn không?
Lời vừa nói ra, các tu sĩ đang cười lạnh không khỏi ngơ ngác, sau đó đám người oanh một tiếng nổ tung.
- Ta không có nghe lầm chứ? Tiểu tử này kêu giá 100 viên Linh Thạch?
- Tiểu tử này có phải điên rồi hay không, mỗi một thanh Kiếm Thai đều giá trị liên thành, trong mắt hắn chỉ giá trị 100 viên Linh Thạch?
- Ta xem hắn là ngốc mới đúng...
Các tu sĩ nhao nhao nghị luận, cảm thấy Phương Hành điên rồi.
Nhưng có người phản ứng nhạy bén quát:
- Cho ngươi 100 viên Linh Thạch cực phẩm, ta mua!
Tu sĩ kia cũng không phải thật tâm muốn, mà là thấy Phương Hành nói giá cả quá thấp, cười lạnh gọi bậy mà thôi, chưa bao giờ nghỉ có thể dùng 100 viên Linh Thạch cực phẩm đổi lấy một thanh Kiếm Thai, lại không nghĩ rằng, hắn vừa nói ra, Phương Hành liền chỉ hắn kêu lên:
- Ngươi, hỗn đản trên mặt che khăn đen kia, Kiếm Thai này là của ngươi, chuẩn bị tốt Linh Thạch đi!
Nói xong cắm Kiếm Thai trong tay xuống đất, ý bảo kiếm này có chủ.
Tu sĩ hắc y kia giật mình, sau nửa ngày mới chỉ mũi của mình:
- Thật muốn cho ta?
Phương Hành cười lạnh nói:
- Nếu như ngươi không muốn, ta bán nó lần nữa?
Tu sĩ kia vội vàng kêu lên:
- Muốn, muốn, mau giao Kiếm Thai cho ta...
Nói xong lấy ra túi trữ vật, cũng không quản bên trong có bao nhiêu Linh Thạch, căn bản không có thời gian đếm a, liền ném qua cho Phương Hành, kêu lên:
- Linh Thạch bên trong chỉ nhiều không ít, Kiếm Thai này ta đã mua, mau mau cho ta...
Với hắn mà nói, 100 viên Linh Thạch cực phẩm nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, đổi một thanh Kiếm Thai, thật sự quá đáng giá.
Phương Hành tiếp nhận túi trữ vật, lại không vội giao Kiếm Thai cho hắn, ngón tay chỉ phía sau mình, lạnh lùng nói:
- Ngươi không cần sốt ruột, đứng ở một bên chờ xem. Ta nói lời giữ lời, Kiếm Thai này quy ngươi, bất quá vì phòng ngừa ngươi lấy được Kiếm Thai lại tới quấy rối, Kiếm Thai ta sẽ ở sau khi toàn bộ có chủ, thống nhất phân phát, các ngươi nhiều người như vậy, còn sợ ta chạy hay sao?
Ánh mắt tu sĩ hắc y lập loè, hơi cân nhắc, cuối cùng trầm mặt đứng ở bên cạnh Phương Hành.
100 viên Linh Thạch cực phẩm đổi một thanh Kiếm Thai, không khác gì nhặt của rơi, cái phong hiểm này hắn còn gánh được.
Thấy người này nghe lời, trong lòng Phương Hành cười cười, biết rõ kế hoạch của mình bắt đầu có hiệu quả, lại cầm lên một thanh Kiếm Thai nói:
- Thanh Kiếm Thai này thuận mắt hơn nhiều, ta bán 300 viên Linh Thạch, có người muốn không?
Đã có người phía trước chứng thực, lúc này Phương Hành vừa dứt lời, liền có một đám người thét lên:
- Ta muốn!
Thanh âm rất loạn, có người biểu lộ chăm chú, có người biểu lộ trêu tức… không biết là nghĩ như thế nào.
Ánh mắt Phương Hành quét qua, nhìn một tu sĩ áo tang trong đám người nói:
- Chính là ngươi, hỗn đản giống như quỷ thắt cổ, vừa rồi thanh âm của ngươi lớn nhất, thanh Kiếm Thai này quy ngươi, trả tiền!
Tu sĩ kia thấy Phương Hành chỉ mình, không khỏi nao nao, nhưng vẫn lấy ra túi trữ vật, lấy 300 viên Linh Thạch cực phẩm ném cho Phương Hành.
Phương Hành tiếp nhận, nhẹ nhàng nói:
- Đứng bên kia chờ!
Nói xong cắm thanh Kiếm Thai thứ hai xuống đất, ý bảo kiếm này đã có chủ.
Các tu sĩ khó hiểu, không biết trong hồ lô của Phương Hành bán thuốc gì, ánh mắt đều sáng ngời nhìn hắn chăm chú.
Phương Hành cũng không nói nhảm, trực tiếp lấy ra thanh Kiếm Thai thứ ba, bắt đầu đấu giá, lại chỉ bán hai trăm Linh Thạch.
Lúc này đây, quần tu lại có vô số người hưởng ứng, ánh mắt Phương Hành quét qua, nhìn trúng một người, chỉ định Kiếm Thai cho hắn.
Trong lúc nhất thời, liên tiếp bán đi năm thanh Kiếm Thai, đều là mục tiêu do Phương Hành chỉ định, các tu sĩ có chăm chú, có thái độ giống như chơi, cũng có không xem ra gì, càng có một ít người ẩn ẩn đoán được dụng ý của Phương Hành, nhất thời cảm thấy có chút hoảng sợ, thời điểm Phương Hành bán thanh Kiếm Thai thứ sáu giá trị 500 viên Linh Thạch, thậm chí có hai tu sĩ vì tranh đoạt, suýt nữa đánh nhau.
Mà thanh Kiếm Thai thứ sáu, Phương Hành bán cho người thực lực mạnh hơn, sau đó trầm tĩnh, ánh mắt quét qua toàn trường.
- Nhanh bán đi, thanh Kiếm Thai kia ngươi chào giá bao nhiêu?
Có người cao giọng hô to, thúc giục Phương Hành.
Phương Hành cười hắc hắc, rốt cục lộ ra nanh vuốt, tiện tay lấy một thanh Kiếm Thai ra, nói:
- Thanh Kiếm Thai này không tệ, huyền thiết thượng đẳng, kiếm ý lành lạnh, từ khí tức Kiếm linh đến xem, dù Huyền khí thượng phẩm cũng không gì hơn cái này, nếu nhận được nó, chỉ sợ ngày sau ở trong Tu Hành Giới, đi ngang không nói chơi, hắc hắc, một ngàn viên Linh Thạch cực phẩm...
Vừa mới nói xong, liền có bảy tám người đồng thời rống to:
- Ta muốn!
Nói xong trong đám người kia mà ra, đều hung hăng nhìn trong tay Phương Hành Kiếm Thai.
Tuy một ngàn viên Linh Thạch cực phẩm, đã mắc hơn Kiếm Thai khác rất nhiều, nhưng so với giá trị của Kiếm Thai mà nói, vẫn là quá thấp.
Mấy tu sĩ kia nhìn hằm hằm nhau, bởi vì bọn họ phát hiện, mỗi lần có mấy người đồng thời tranh đoạt Kiếm Thai, Phương Hành đều giao Kiếm Thai cho người có khí thế mạnh nhất, nếu hơi hụt hơi, tiểu hỗn đản này sẽ làm như không thấy.
Nhưng không ngờ, lúc này Phương Hành không có trực tiếp chỉ định cho ai, mà ung dung nói:
- Vừa rồi đều là tiểu gia xem ai thuận mắt thì cho người đó, các ngươi giống như có rất nhiều người bất mãn, như vậy đi, từ giờ trở đi, ai ra giá cao thì của người đó, một ngàn viên Linh Thạch cực phẩm này chính là giá khởi điểm, mỗi lần kêu giá, ít hơn 100 viên Linh Thạch cực phẩm ta sẽ không để ý tới, bắt đầu đi!
Nghe được lời ấy, các tu sĩ hai mặt nhìn nhau, trên mặt đều lộ ra vẻ ngưng trọng.
- Tiểu hỗn đản, ngươi nghĩ hay lắm, coi chúng ta là khỉ đùa nghịch sao? Mọi người cùng tiến lên, giết tiểu ma đầu kia...
Bỗng nhiên tầm đó, trong đám người có người khinh thường kêu to.
Các tu sĩ có sát ý cũng không ít, nghĩ thầm tiểu hỗn đản này hung hăng càn quấy như thế, coi người khác là kẻ đần sao?