Lược Thiên Ký

Chương 331: Coi Kiếm Thai là pháo hoa

Chương 331: Coi Kiếm Thai là pháo hoa

- Ai dám giết ta?
Có người hét lớn, liền có không ít người bắt đầu tâm tư di động, nhưng thời điểm thanh âm kia vừa dứt, Phương Hành quát lớn, thuận tay quơ lấy một thanh Kiếm Thai, cùng Kiếm Thai trong tay mình va chạm, ba… hai thanh Kiếm Thai vỡ nát, linh quang buồn bã hiển hiện, bay về phía không trung, rực rỡ như pháo hoa.
Cảnh tượng này cực đẹp, nhưng trong nội tâm các tu sĩ lại mát lạnh...
Lại hủy hai thanh Kiếm Thai, đây chính là Kiếm Thai, tiểu tử này thực coi nó là pháo hoa sao?
Trong ánh mắt kinh ngạc của các tu sĩ, thanh âm của Phương Hành lãnh khốc:
- Ta nói rồi, ai dám vọng động, ta sẽ phá hủy tất cả Kiếm Thai!
Nói xong, hắn nhìn về phía các tu sĩ đã có Kiếm Thai đứng ở sau lưng mình nói:
- Kiếm Thai của các ngươi cũng giống như vậy!
Các tu sĩ nghe vậy, tất cả đều kinh hãi.
Tiểu hỗn đản này cuối cùng cũng lộ ra nanh vuốt.
Quả nhiên, sau khi Phương Hành nói lời này, sáu tu sĩ ở sau lưng hắn đã dùng vài trăm Linh Thạch mua được Kiếm Thai, mặc dù tâm tình khó chịu, nhưng sau một phen do dự, vẫn chậm rãi tiến lên, phân biệt chiếm ở bốn phía, lạnh lùng quét nhìn các tu sĩ.
- Người tranh mua, giết!
Một tu sĩ lạnh lùng mở miệng.
Các tu sĩ nhất thời sợ hãi, thẳng đến lúc này, bọn hắn mới ý thức tới, sáu tu sĩ kia ẩn ẩn chính là sáu người thực lực mạnh nhất ngoại trừ Hàn Anh và Lệ Anh, mỗi người đều có năng lực chấn nhiếp một phương.
- Chẳng lẽ các ngươi nhìn không ra đây là kế sách của tiểu tử kia sao? Vậy mà cam tâm bán mạng cho hắn?
Có tu sĩ rống lên, nhìn hằm hằm sáu người này.
- Đúng vậy, tiểu ma đầu kia cố ý phân hoá chúng ta, không bằng chúng ta cùng một chỗ giết hắn đi...
Lại có một tu sĩ lưng hùm vai gấu rống to, nhìn các tu sĩ hét lớn, cổ động mọi người.
Phương Hành nghe vậy, cười cười, lại lấy ra hai thanh Kiếm Thai, muốn đánh tới không trung.
- Không...
- Đừng xúc động...
Các tu sĩ đều sợ hãi, vô số người kêu to ngăn cản Phương Hành.
Nhìn điệu bộ này, đã biết tiểu hỗn đản kia lại muốn cầm Kiếm Thai làm pháo hoa...
Một chiêu này thật sự quá độc.
Động tác trên tay Phương Hành cũng dừng lại, cười nói:
- Các ngươi đều không nỡ, cũng được, ta đã nhìn chán pháo hoa, như vậy đi, gia hỏa giống như gấu đen kia thoạt nhìn có chút đáng ghét, các ngươi ai chịu thay ta ra tay, chặt đầu người này xuống, ta sẽ cho hắn hai thanh Kiếm Thai định phá hủy, các ngươi thấy thế nào?
Đây là muốn các tu sĩ tự giết lẫn nhau sao?
Các tu sĩ đều sợ, hai mặt nhìn nhau, lại không người động thủ.
Mà tu sĩ lưng hùm vai gấu thì kinh hãi, vận chuyển linh lực phòng ngự, hét lớn:
- Đừng nghe tiểu tử kia...
Lời còn chưa dứt, Phương Hành đã lần nữa nhấc hai thanh Kiếm Thai lên, chuẩn bị đánh nát.
- Chậm đã...
Đột nhiên có người hét lớn, trong các tu sĩ, có bốn năm người đồng thời lao lên, giết về phía tu sĩ lưng hùm vai gấu, làm hắn phẫn nộ hét lớn:
- Các ngươi thực muốn giết ta? Chẳng lẽ không nhìn ra đây là quỷ kế của tiểu tử kia sao? Ta liều mạng với các ngươi...
Trong tiếng hô, hắn liền thi triển pháp thuật, chém giết với các tu sĩ vây công hắn, đã phẫn nộ lại điên cuồng, giống như dã thú.
Chỉ có điều thực lực của hắn không cao, mới Trúc Cơ tầng hai, rất nhanh đã bị chém đầu.
- Cho ngươi...
Các tu sĩ đều cướp tiến lên cắt đầu đối phương, nhưng có một người tốc độ nhanh nhất, một đao băm xuống, đá tới Phương Hành.
Phương Hành nhấc chân, đạp cái đầu vẫn không chịu nhắm mắt kia ở dưới bàn chân, cười lạnh nói:
- Rất tốt, cho ngươi!
Nói xong giơ tay lên, hai thanh Kiếm Thai bay về phía đối phương.
Tu sĩ kia mừng rỡ, ôm hai thanh Kiếm Thai, cả người như điên, vô ý thức mở miệng:
- Đa tạ...
Mới nói nửa câu, mới bỗng nhiên cảm giác bầu không khí không đúng, chung quanh có vô số con mắt điên cuồng đang ngó chừng mình.
Tu sĩ này kinh hãi, vội vàng lách mình lướt đến sau lưng Phương Hành, ánh mắt cảnh giác nhìn các tu sĩ khác.
Hai thanh Kiếm Thai, là đủ để cho tất cả tu sĩ chịu giết người đoạt bảo.
Thanh âm của Phương Hành cũng vang lên:
- Sau khi xong các ngươi thích đoạt như thế nào thì đoạt, bất quá hiện tại nếu có người động thủ đoạt, tâm tình ta không tốt, lại sẽ muốn xem pháo hoa, đương nhiên, quy củ của chúng ta như cũ, chỉ cần có người để cho tâm tình ta không tốt muốn nhìn pháo hoa, những người khác lấy đầu của hắn giao cho ta, ta sẽ đưa pháo hoa cho hắn làm thù lao, còn có người muốn thử xem không?
Lời nói đã cực kỳ hung hăng càn quấy, nhưng thảm trạng còn ở trước mắt, các tu sĩ trong lúc nhất thời thật không ai dám phản đối.
Nhìn thấy một màn này, ngay cả Hàn Anh và Lệ Anh cũng liếc nhau một cái, đáy mắt có chút kinh dị.
Vị huynh đệ kết nghĩa kia, ý xấu thật đúng là nhất tuyệt.
Từ vừa mới bắt đầu giống như kẻ đần thu một hai trăm viên Linh Thạch bán Kiếm Thai, Phương Hành đã gây xích mích giữa các tu sĩ, đầu tiên, hắn bán Kiếm Thai tiện nghi, nhìn như tùy ý chỉ định, lại hữu ý vô ý chọn trúng mấy người thực lực mạnh nhất, đây cũng là một loại bản sự, là năng lực đặc thù mà Âm Dương Thần Ma Giám ban cho Phương Hành.
Sáu người này có thể dùng giá tiền thấp mua được Kiếm Thai, quả thực có chút ngoài ý muốn, sau đó Phương Hành lại dùng lý do ai muốn gây rối, sẽ hủy diệt tất cả Kiếm Thai đến uy hiếp bọn hắn, chỉ cần bọn hắn muốn an ổn lấy được Kiếm Thai, thì tốt nhất thay Phương Hành duy trì trật tự, làm đồng lõa của hắn, để cho hắn bán Kiếm Thai khác lấy lại vốn, kế này tuy đơn giản, nhưng cực kỳ hữu hiệu.
Dù sao đứng ở góc độ của sáu tu sĩ kia, lấy được Kiếm Thai mới là chính yếu nhất.
Sau đó Phương Hành lại để cho các tu sĩ giết kẻ kích động người khác tranh mua, chính là cố ý thị uy.
Tất cả kế sách đều thô ráp trực tiếp, không có bất kỳ mỹ cảm, nhưng sự thật chứng minh, cực kỳ hữu hiệu!
Cửu thúc thúc của hắn đã dạy, người đều giống nhau, không sợ nghèo, chỉ sợ bất công, bởi vì ngươi có tiền ta không có, cho nên dễ dàng xuất hiện náo động, mà phương pháp bốc lên náo động rất đơn giản, bởi vậy chỉ cần ở trong các tu sĩ chế tạo một chút "bất công", như vậy tự nhiên sẽ có người đã nhận được lợi ích đến giúp hắn duy trì hết thảy quy củ, cơ hồ trăm phát trăm trúng.
Đương nhiên, sở dĩ Phương Hành dám chơi như vậy, chính yếu nhất là bởi vì hắn đã làm tốt chuẩn bị nhất phách lưỡng tán, nếu ai không phục quy tắc mình định chế, ta hủy tất cả Kiếm Thai, một mình thoát thân rời đi, cũng không sợ các tu sĩ nhớ kỹ hắn, bởi vì đã tuyên chiến với Hoàng Phủ gia, hắn vốn trở thành công địch, khó có thể tốt hơn được nữa.
Đã có nền tảng này, vậy hắn cần gì phải lo lắng.
Sau khi trấn trụ các tu sĩ, thì bắt đầu đấu giá Kiếm Thai khác, tuy sắc mặt của các tu sĩ khó coi, thần sắc phức tạp, nhưng vẫn có không ít người bắt đầu kêu giá, chỉ là ở trong Huyền Vực, ai sẽ mang theo nhiều Linh Thạch như vậy? Bởi vậy kêu giá đã không phải dùng Linh Thạch làm chuẩn, sau hai đợt kêu giá, thì có tu sĩ lấy ra cơ duyên đạt được ở trong Huyền Vực ra đổi.
Phương Hành sớm có dự liệu, thu mười gốc linh dược hiếm thấy, sau đó chỉ rõ Kiếm Thai thuộc về đối phương, bảo hắn ra sau lưng chờ đợi.
Sau khi xong, tiếp tục đấu giá một thanh Kiếm Thai khác.
Lúc này Kim Ô thành công dung hợp Tiên Kiếm Thai màu xanh, cũng đã ổn định trạng thái, kích động chạy tới tham gia náo nhiệt, Phương Hành rất tin tưởng nó, giao nó chủ trì đấu giá, cũng để lại Vạn Linh Kỳ hỗ trợ, mình thì cười hắc hắc nhìn lướt qua các tu sĩ, quay người đi vào trong đại điện màu đen, sắc mặt ửng hồng, thân hình lảo đảo muốn ngã.
- Chịu không được?
Tặc phỉ áo xanh xuất hiện ở sau lưng Phương Hành, nhẹ giọng hỏi.
Phương Hành lau máu ở khóe miệng, cười hắc hắc nói:
- Xem ra không thể tùy tiện dốc sức liều mạng!
Lúc này Hứa Linh Vân cũng đang điều chỉnh trạng thái, thấy khóe miệng của Phương Hành chảy máu, không khỏi kinh hãi, vội vàng đứng dậy dìu hắn ngồi xuống, Phương Hành khoát tay, ý bảo mình không sao, nhưng Hứa Linh Vân vẫn nắm cổ tay của hắn bắt mạch, tuy y pháp và đan pháp là hai chi nhánh, nhưng lại có nhiều lý niệm tương thông, Hứa Linh Vân ở y pháp cũng có chút tâm đắc, sau khi bắt mạch cho Phương Hành, liền biết hắn là vì luân phiên kịch chiến, nội phủ hao tổn quá nặng, đã vô cùng nghiêm trọng.
Hứa Linh Vân thấy thế, trước cho Phương Hành ăn hai viên Ninh Thần Đan, trợ giúp hắn áp chế huyết khí xao động, sau đó mở lò luyện đan.
Loại tình huống này, Phương Hành cũng không cự tuyệt, ngồi xuống, chậm rãi vận chuyển linh lực, tẩm bổ khí lực.
Thời gian chậm rãi trôi qua, bên ngoài Kim Ô đấu giá vẫn hào hứng bừng bừng.
Ở trong quá trình đấu giá, Phương Hành cẩn thận suy tư, bảo Hứa Linh Vân lấy năm thanh Kiếm Thai lén lút đưa cho Tiêu Tuyết, Tiêu Tuyết hiểu ý, âm thầm cảm ơn Phương Hành, sau đó yên lặng rời đi, nàng biết, năm thanh Kiếm Thai này, là xem như Phương Tiểu Cửu trả lại ân tình cho Đại Tuyết Sơn, từ nay về sau, hai bên sẽ không còn bất kỳ quan hệ nào, tính toán ra, Đại Tuyết Sơn thật là kiếm lợi lớn.
Theo Kiếm Thai bán đi càng ngày càng nhiều, các tu sĩ đã có chút lo lắng, tranh đoạt càng lúc càng kịch liệt, rất nhiều tu sĩ lúc đầu biểu hiện cực kỳ khinh thường cũng nhịn không được gia nhập hàng ngũ kêu giá, bởi vì bọn họ bất ngờ phát hiện, càng đến gần cuối, Kiếm Thai được kêu giá càng cao, mà người bắt đầu hữu ý vô ý giữ gìn quy tắc đấu giá thì càng ngày càng nhiều, cổ động tranh mua đã không có khả năng.
Đến lúc này, phương pháp duy nhất mà bọn hắn có thể được Kiếm Thai, chính là ngoan ngoãn lấy Linh Thạch hoặc cơ duyên ra đổi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất