Chương 346: Tranh danh
Phương Hành một đường gào khóc, ở dưới sự giúp đỡ của Kim Ô trốn đi biệt dạng, nhưng ở trong Thanh Vân Tông lại sôi trào.
Tiểu ma đầu kia ở dưới độc kế của Hoàng Phủ gia bức bách, quả nhiên hiện thân, chỉ là kết quả hiện thân ra ngoài dự liệu của tất cả mọi người, hắn dĩ nhiên không có xuất thủ cứu người, mà một mũi tên giết Thiết Như Cuồng, giúp hắn giải thoát, sau đó trốn đi mất dạng, các tu sĩ hầu như không thể tin được kết quả này, tiểu ma đầu kia đến cùng tàn nhẫn bao nhiêu, mới có thể làm ra việc ác nhân thần cộng phẫn bực này?
Trong giới tu hành, tuy nhược nhục cường thực, nhưng bởi vì truyền thừa quý giá, cho nên cực kỳ tôn sư trọng đạo, cử chỉ thí sư, căn bản không phải người trong giới tu hành có thể tiếp thu, cho dù cách làm của Phương Hành là lựa chọn tốt nhất.
- Không hổ là tiểu ma đầu, không hổ là tiểu ma đầu...
- Dĩ nhiên một mũi tên thí sư, xem ra Hoàng Phủ gia vẫn đánh giá thấp bản lĩnh của tiểu ma đầu kia!
- Hoàng Phủ gia là không rõ tình hình a, nghĩ tới tiểu ma đầu kia sớm đã phản bội sư môn, nơi nào sẽ có ý nghĩ tôn sư trọng đạo? Hoàng Phủ gia dùng sư tôn của hắn đến uy hiếp, là nước cờ sai rồi, ta cảm thấy, tiểu ma đầu kia đại khái là cố ý dùng động tác này, đến chấn nhiếp những kẻ muốn uy hiếp hắn, từ hôm nay trở đi, sợ là không người dám dùng phương pháp này tới đối phó hắn rồi!
Thanh Vân Tông từ trên xuống dưới, vô số người nhỏ giọng bàn luận chuyện này.
Vẻ mặt của mọi người có kinh dị, có oán giận, càng có người thấp giọng than nhẹ, cho rằng mình chứng kiến một ma đầu chân chính sinh ra.
- Tên khốn kiếp kia, dĩ nhiên giết sư tôn... Ta... Ta và hắn không đội trời chung!
Các đệ tử của Đoán Chân Cốc kêu rên, lên tiếng phê phán Phương Hành.
Có thể đoán được, bất luận Phương Hành ở dưới cục diện gì làm ra chuyện như thế, ở Thanh Vân Tông, hắn đã thực trở thành một tiểu ma đầu phản tông thí sư, tên ma đầu đã định, khó có thể tẩy trừ, chỉ có thể mang theo cả đời.
Mà Tiếu Sơn Hà và Thanh Điểu trưởng lão vừa rồi còn thong dong đánh cờ, lúc này sắc mặt đã không còn chút máu, bàn tay run rẩy, qua rất lâu, Thanh Điểu mới ai thán, căm tức nhìn Tiếu Sơn Hà:
- Đều là ngươi, đều là ngươi ra ý kiến hay...
Tiếu Sơn Hà trầm mặc không lên tiếng, qua hồi lâu mới than nhẹ một tiếng:
- Bây giờ nói cái này còn có tác dụng gì?
Thanh Điểu trưởng lão kinh hoảng, sợ sệt nói:
- Làm sao bây giờ? Bây giờ chúng ta nên làm gì?
Tiếu Sơn Hà trầm mặc nói:
- Còn có thể làm sao? Cầu khẩn người Hoàng Phủ gia có thể đuổi kịp hắn!
Trong giọng nói của hắn có mùi vị không rét mà run:
- Lần này, nếu hắn không chết, hai chúng ta... khà khà!
Mặc dù Tiếu Sơn Hà đang cười, nhưng trên mặt không có ý cười, trái lại cực kỳ lạnh lùng.
Thanh Điểu trưởng lão nghe xong câu này, thì lại càng hoảng loạn, đáy mắt hiện ra thần sắc kinh khủng.
Trên Thanh Vân Tông, có một lão giả áo bào tro, chính là người trước kia vẫn đang quan sát Phương Hành và Kim Ô. Hắn nhìn Thiết Như Cuồng bị một mũi tên xuyên tim trên hình đài, cũng trầm thấp hít một hơi, lấy ra một bức tranh trống, ngón tay nhẹ điểm, vẽ một bùa chú huyền ảo, một lát sau, một đạo ánh sáng mơ hồ từ trên hình dài bay xuống.
Ánh sáng kia bay vào bức tranh, hóa thành dáng dấp một người, chính là Thiết Như Cuồng đang ngửa mặt cười to.
- Nhìn dáng dấp của ngươi, là rất hài lòng với đệ tử...
Lão giả áo xám than nhẹ, lại nói:
- Tiểu ma đầu kia một mũi tên giết ngươi, thực là đủ tàn nhẫn, bất quá hành động này lại bảo vệ thần hồn của ngươi không mất, thôi, đi theo ta đi, trong Linh Sơn Tự có người cảm thấy ngươi gánh chịu trách nhiệm cho hắn, có chút hổ thẹn, đang muốn nghĩ biện pháp bồi thường ngươi, như vậy tính ra, cũng là vận mệnh của ngươi a...
Lão giả áo xám cầm quyển trục, khẽ than một tiếng, sau đó nhẹ nhàng rời đi.
Lúc này Phương Hành và Kim Ô đã bay vào Thập Vạn Đại Sơn, mà năm tu sĩ Kim Đan phẫn nộ đuổi theo thì bị bọn họ ném không nhìn thấy bóng dáng, Phương Hành một đường gào khóc, mắng chửi, hầu như hết thảy ngôn ngữ ác độc trên thế giới đều mắng ra, mãi đến khi Kim Ô cảm thấy đã an toàn, dừng lại ở trên một đỉnh núi, cổ họng của hắn đã khàn khàn.
Kim Ô không có khuyên hắn, chỉ ngồi ở trên đỉnh núi cảnh giác nhìn phía xa, phòng ngừa người Hoàng Phủ gia đuổi theo.
Qua một lát, tiếng khóc của Phương Hành thấp xuống, hắn lau nước mắt trên mặt, nhìn Kim Ô nói:
- Đi!
Kim Ô thấy dáng dấp kia của hắn, thì biết có đại sự đến rồi, thở nhẹ nói:
- Đi đâu!
Phương Hành cắn răng nói:
- Thu chút lợi tức!
Kim Ô vội hỏi đến tột cùng, sau khi nghe Phương Hành nói tỉ mỉ, nhất thời kinh hãi, lông chim dựng ngược lên, còn tưởng mình nghe lầm.
Giờ phút này, trong Huyền Vực xác thực còn có rất nhiều tu sĩ chưa rời đi.
Sau khi Huyền Vực mở ra, người đi vào thời gian không đồng nhất, người đi ra thời gian cũng bất định, người dã tâm nhỏ, chỉ là muốn tiến vào Huyền Vực, không câu nệ tốt xấu, lấy được chút đồ vật liền đi ra, bảo vệ tính mạng mới trọng yếu nhất, mà dã tâm lớn, thì ở trong Huyền Vực tìm kiếm cơ hội càng tốt hơn, tỷ như Tiên Viên, Kiếm Trủng… dã tâm càng to lớn hơn, thì trực tiếp tiến vào hạch tâm của Huyền Vực.
Không chỉ Huyền Vực, kỳ thực cơ duyên trong thiên hạ cũng không ngoài năm loại kinh, quyết, khí, đan, thảo. Kinh chính là công pháp tu hành, như Thanh Vân Đoán Khí Thiên của Thanh Vân Tông, nói cho tu sĩ biết nên làm sao lợi dụng linh khí trong trời đất, đề cao tu vi của mình, kinh văn không giống, sẽ có phương pháp khác biệt, có tốt có xấu khác nhau.
Mà quyết, chính là pháp quyết, chỉ cách vận chuyển lực lượng, tỷ như Âm Dương Đại Ma Bàn, chính là một môn pháp quyết Thần cấp.
Khí là chỉ pháp bảo vũ khí, Kiếm Trủng chính là cơ duyên pháp bảo phẩm chất cao nhất trong Huyền Vực.
Sau đó là đan, không chỉ nắm giữ các loại tác dụng thần kỳ, còn ẩn chứa đan lý luyện chế đan dược, ở trong mắt Đan sư, mỗi một viên đan dược, đều đại diện cho một loại đan pháp truyền thừa, có thể tìm hiểu ra rất nhiều thứ.
Mà thảo, chính là chỉ linh dược dị quả.
Tính ra kinh, quyết, khí, đan, thảo trong Huyền Vực, Phương Hành đã đạt được khí, đan, thảo, nếu theo tính chất kỳ lạ của Kiếm Thai, có thể nói một loại công pháp cũng được, bởi vì trong Kiếm Thai ẩn chứa phương pháp tu luyện thượng cổ phi kiếm thuật, cũng coi như là một loại công pháp, còn kinh văn cơ bản nhất, Phương Hành lại chưa được, Kim Ô thì được một phần.
Ngoại trừ những cơ duyên này, còn có một vài người tu hành đỉnh phong, bọn họ lại nhìn chằm chằm vào Thần Bi trong hạch tâm Huyền Vực, muốn lưu lại tên của mình ở trên bi, theo tặc phỉ áo xanh nói, lưu lại tên ở trên Thần Bi, sẽ có hi vọng thu được cơ duyên chân chính của Huyền Vực, còn nữa, sau khi Thần Bi lưu danh, sẽ có hi vọng gia nhập đại tông môn ở Thần Châu.
Cũng chính bởi vì vậy, sau khi phần lớn người dần dần rời đi Huyền Vực, lại có một nhóm người tu vi cao siêu, vẫn còn chinh chiến ở trong hạch tâm, tranh cướp xếp hạng Thần Bi, phương pháp cụ thể, Phương Hành còn không biết, nhưng hẳn là đấu pháp đấu trận, bày ra thực lực của mình… nói tóm lại, nhóm người này là người rời Huyền Vực trễ nhất, chậm hơn Phương Hành hai mươi ngày.
Lúc này bên ngoài Huyền Vực, khắp nơi đều là nhân mã canh giữ, long xà hỗn tạp.
Thế lực ở lại chỗ này, đều là tồn tại mạnh mẽ nhất Nam Chiêm Bộ Châu, bọn họ có bởi vì đệ tử của mình chưa ra, ở lại chỗ này chờ đợi, hoặc là chỉ muốn xem xếp hạng của các tiểu bối, nói trắng ra là muốn xem náo nhiệt, dám vào hạch tâm của Huyền Vực đều là thiên chi kiêu tử chân chính, bình thường hiếm thấy ra tay một lần, bây giờ có cơ hội để bọn họ tụ lại, phân cao thấp, mọi người tự nhiên đều coi đây là việc trọng đại.
Mà trong các thế lực lớn, tự nhiên lấy Hoàng Phủ gia làm đầu, mặt khác nhân mã của Nam Cương Quỷ Quốc cũng chưa rời đi, bởi vì Thái tử Quỷ Quốc Lệ Anh và Công chúa Quỷ Quốc chưa đi, Bắc Thần Sơn, Đại Tuyết Sơn cũng không rời đi, bởi vì sau khi Tiêu Tuyết rời Huyền Vực, lại xoay người tiến vào hạch tâm nhất, muốn vung kiếm ghi tên trên Thần Bi.
Như vậy ở sau kinh, quyết, khí, đan, thảo, Huyền Vực lại nhiều một loại cơ duyên, chính là "danh" .
- Tin tức mới nhất từ trong Huyền Vực truyền ra, Hoàng Phủ Đạo Tử, Bắc Thần Sơn Đạo Tử, Nam Cương Thái tử Lệ Anh, Tây Mạc tứ kiệt Hàn Gia Tử và Vương Gia Nữ, Đại Tuyết Sơn Tiêu Tuyết, cộng thêm mấy người trẻ tuổi lai lịch bí ẩn đi qua Thần Kiều, người tiến vào hạch tâm Huyền Vực e là không dưới trăm người, mà danh ngạch ở trên Thần Bi tổng cộng chỉ có ba mươi sáu Thiên Cương, bảy mươi hai Địa Sát, tổng cộng chỉ có 108 danh ngạch, nhưng thiên tài Đông Thắng đã chiếm quá nhiều, cũng không biết trong các thiên kiêu tuyệt đỉnh của Nam Chiêm Bộ Châu, có mấy người có thể lưu tên, chen vào 108 danh ngạch...
Ngoại vi Huyền Vực, vô số tu sĩ chờ đợi, nghị luận sự tình trong Huyền Vực.
- Đến cùng làm sao lưu danh ở trên Thần Bi? Các thiên tài ở trong hạch tâm đại chiến một trận sao?
Có người hỏi ra vấn đề này.
Người biết được nội tình giải thích:
- Thần Bi lưu danh cực kỳ huyền ảo, ai cũng không biết cụ thể có bao nhiêu phương pháp, chỉ có điều, ở trong hạch tâm Huyền Vực đại chiến cũng là một phương pháp, hiện tại tin tức liên quan tới Huyền Vực còn ít, cũng không quá rõ ràng, bất quá muốn lưu danh ở trên Thần Bi, lại có rất nhiều phương pháp, tục truyền trong hạch tâm Huyền Vực đã không có cơ duyên, nhưng có đủ loại bí cảnh tàn khốc, trận pháp huyền ảo, thi ma hung ác, thiên tài tiến vào Huyền Vực sớm, nếu như có thể một đường dựa vào năng lực của mình tiến tới trước Thần Bi, có thể lưu lại tên của mình, này tựa hồ chính là đại biểu một loại đánh giá, mặt khác, nếu tiến vào hạch tâm của Huyền Vực muộn, cũng có cơ hội, chỉ cần đánh bại tu sĩ lưu danh ở trên Thần Bi, huyết tung Huyền Vực, cũng có thể thay tên của đối phương, bởi vậy các thiên kiêu rất có thể sẽ ở hạch tâm của Huyền Vực chiến một trận!