Lược Thiên Ký

Chương 345: Một mũi tên tru tâm

Chương 345: Một mũi tên tru tâm

Lúc này trên hình đài, ba đạo thần lôi phạt hồn đã kết thúc, bắt đầu ba kiếm phạt thân.
Tuy Thiết Như Cuồng đã già nua, nhưng một thân thiết cốt, thần lôi phạt hồn quá tàn khốc, loại đau khổ này, hắn không cách nào nhịn được, cần chửi ầm lên để phân tâm, hóa đi đau đớn khó có thể chịu đựng, nhưng pháp kiếm phạt thân, hắn căn bản không để ý, chỉ là vết thương máu me đầm đìa kia, làm người nhìn thấy mà giật mình, người hơi có chút nhẹ dạ, sẽ quay đầu không đành lòng nhìn.
Mà dưới chân núi Thanh Vân Tông, Phương Hành trầm mặc không nói, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm ánh kiếm trên đỉnh núi.
Mỗi một ánh kiếm sáng lên, vẻ mặt hắn sẽ âm lãnh một phần, sát khí càng nặng một phần, trong mắt có thêm một phần tơ máu.
- Hoàng Phủ gia, nếu Phương Hành ta không chết, sẽ không để gia tộc ngươi có một huyết thống ở trên đời...
Sau một hồi lâu, Phương Hành chậm rãi nhắm mắt, sau đó mở ra nói:
- Kim Ô, động thủ đi!
Ánh mắt Kim Ô lẫm liệt, thấp giọng nói:
- Được, thương lượng một chút từ nơi nào xông vào đi!
Thời điểm vừa tới nơi này, nó và Phương Hành thảo luận qua, biết toàn bộ Thanh Vân Tông mặc dù như không có dị trạng gì, thậm chí ngay cả đại trận hộ sơn cũng mở, nhưng trên thực tế là một cái bẫy to lớn, chỉ cần đi vào, thì sẽ bị bao vây, dù nó nắm giữ tốc độ cực nhanh, cũng không có cách chạy trốn, coi như nắm giữ Pháp khí na di, cũng sẽ bị tu sĩ Kim Đan cảnh cầm cố.
Mà Phương Hành nghe nó hỏi, lại từ tốn nói:
- Chúng ta không cần đi vào!
Sau khi nói xong, hắn thở một hơi thật dài, truyền cho Đại Bằng Tà Vương một đạo thần niệm.
Sau thời gian uống cạn chén trà, ở phía bắc Thanh Vân Tông, đột nhiên có khói đen kéo tới, nhanh như chớp giật, ôm theo oai vô địch, thẳng tắp nhằm về phía hình đài, biến cố này, làm tất cả mọi người giật nảy mình, vô số người ngẩng đầu nhìn lên, trên mặt mang theo kinh ngạc, trong lòng đều nghĩ:
- Tiểu ma đầu kia quả nhiên không chịu đựng được, đến đây cứu sư tôn sao?
Cùng lúc đó, theo khói đen kéo tới, tu sĩ Kim Đan cảnh ẩn giấu ở trong Thanh Vân Tông, cũng ngay lập tức mở pháp nhãn, nhìn về phía hắc vụ, bọn họ sẽ không ra tay khi tình huống chưa rõ ràng, mà trước tiên xác định trong khói đen có tiểu ma đầu bọn họ muốn tìm hay không, dù sao đã tiến vào tầm nhìn của mình, cũng không sợ đối phương có thể chạy trốn...
Nhưng lúc này, thời điểm chú ý của năm vị Kim Đan cảnh bị hấp dẫn đi, phía nam Thanh Vân Tông, một đóa pháp vân lặng yên bay lên giữa không trung, trong mây, Phương Hành giương cung cài tên, nhìn về phía Thiết Như Cuồng, lúc này mặt hắn không hề cảm xúc. Chỉ có sát ý, toàn bộ sát ý bám vào pháp tiễn trong tay, rót linh lực vào, trên mũi tên linh quang dần hiện...
Cung trong tay hắn tên là Lạc Thần Cung, chính là tàn khí chiếm được từ trong Huyền Vực.
Ở trong Huyền Vực, hắn bán đấu giá Kiếm Thai, đã đổi lấy không ít thứ tốt, ngoại trừ linh thảo dị quả, còn có một ít pháp bảo quái lạ, dựa vào Âm Dương Thần Ma Giám. Phương Hành chỉnh lý, đáng giá tất cả thu hoạch, mà Lạc Thần Cung này, chính là một pháp bảo khá hữu dụng mà hắn tìm được.
Nói khá hữu dụng, là bởi vì Lạc Thần Cung này uy lực có hạn, cũng không có gia trì lực lượng, bắn ra một mũi tên, cũng chỉ có thể phát huy ra tương đương với một đòn toàn lực của Phương Hành mà thôi, nhưng tiêu hao linh lực lại gần gấp mười lần, bất quá cũng may, Lạc Thần Cung bắn ra một mũi tên, tốc độ như lưu tinh, trong nháy mắt kích xạ mười dặm, để người khó lòng phòng bị.
Pháp nhãn nhìn thấy Thiết Như Cuồng bị dằn vặt không thành hình người, trong lòng Phương Hành lạnh lẽo, mặt không hề cảm xúc, thả tay.
Vèo… mũi tên biến mất, lúc xuất hiện lần nữa đã ở trước người Thiết Như Cuồng.
Mũi tên này quá nhanh, chỉ lưu lại vệt lửa nhàn nhạt ở trên không trung.
- Khà khà, ngươi cũng là một hán tử, bất quá còn có hai tháng chờ ngươi, chậm rãi chịu đi!
Lúc này dưới đồng trụ, dược sư của Hoàng Phủ gia nhẹ giọng cười, lắc đầu, dự định đi xuống hình đài, nhưng bỗng nhiên tầm đó, trong lòng sinh ra cảnh giác, vội vàng nghiêng đầu, nhưng đầu hắn vừa xoay qua chỗ khác một nửa, lại nhìn thấy tiễn quang đột ngột bắn đến, vội vàng há miệng kêu to:
- Có...
Chỉ gọi ra một chữ, liền nghe "phốc" một tiếng, ngực đã xuất hiện lỗ máu.
Hắn chính là Trúc Cơ trung kỳ, sở trường về y lý, phương diện thuật pháp rất kém, hơn nữa mũi tên này đến đột ngột, hắn thậm chí còn chưa phản ứng lại, ngực đã bị bắn thủng, mà mũi tên kia còn chưa dừng lại, tiếp tục bay về phía Thiết Như Cuồng.
Cũng vào lúc này, Thiết Như Cuồng cảm ứng được cái gì, không có nhìn về phía tiễn quang, mà nhìn về phía tiễn quang bay tới.
- Tiểu hỗn đản này, vẫn không để cho người thất vọng...
Vì thương thế quá nặng, Thiết Như Cuồng căn bản không có cách nhìn thấy Phương Hành ở bên ngoài mười dặm bắn tên, nhưng hắn biết, tất nhiên là tiểu hỗn đản kia đến trợ giúp mình giải thoát, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, âm thầm mắng một tiếng.
Cũng chỉ có phương pháp này, mới có thể giúp mình, hơn nữa không cho Hoàng Phủ gia như ý!
Xì… mũi tên xuyên qua ngực, cắm ở vị trí trái tim của Thiết Như Cuồng.
Thời khắc này, Thiết Như Cuồng không có cảm nhận được đau đớn, mà là một loại giải thoát...
- Ha ha ha ha...
Ở thời khắc thần hồn sắp thoát xác, Thiết Như Cuồng dùng hết lực lượng toàn thân cười lớn:
- Giết hay lắm! Tiểu hỗn đản, lão tử ở Địa Phủ chờ tin tức ngươi báo thù cho ta, nếu giết người không đủ, lão tử chú ngươi mười ngàn năm!
Trong tiếng cười, sinh mệnh của Thiết Như Cuồng trôi qua, mỉm cười kết thúc.
- Không xong, là giương đông kích tây!
Bản thân khói đen từ phương bắc kéo tới kia cực kỳ quái lạ, ngay cả năm Kim Đan cảnh núp trong bóng tối cũng không cách nào nhìn thấu, nhưng bọn họ đều là lão quái vật, rất nhanh đã cảm giác không đúng, hơi suy nghĩ liền cảm ứng được phía nam xuất hiện sát cơ, trong lòng sinh ra cảnh giác, thần thức như thủy triều lan đi.
- Tiểu ma đầu, ngươi rốt cục chịu hiện thân!
Quát to một tiếng, trên ngọn núi, tu sĩ Kim Đan được Hoàng Phủ gia phái tới hóa thành lưu quang, lao về phía nam.
Hắn cũng không để ý Thiết Như Cuồng sống chết, dù sao mục tiêu của hắn chỉ là Phương Hành.
Mà sau khi Phương Hành bắn tên, cũng không chút do dự, lập tức thu cung, nhìn Kim Ô quát:
- Đi!
Kim Ô đã chuẩn bị kỹ càng, xé rách ngụy trang, hai cánh vỗ mạnh, phát huy ra lực lượng kinh khủng, khuấy lên phong vân, ở dưới cánh nó, hai đạo khí lưu mắt trần có thể thấy cuốn tới, cùng lúc đó, nó chở lấy Phương Hành lao đi.
- Vèo...
Phương Hành bóp nát Na Di Phù, lần cuối cùng sử dụng pháp khí mà Thiết Như Cuồng tặng cho hắn.
Thân hình của hắn và Kim Ô biến mất, lúc xuất hiện đã ở bên ngoài mười dặm, chỉ có điều năm đạo kim quang ở sau lưng như chớp giật lướt tới, thân hình lóe lên, lợi dụng tốc độ không thể tưởng tượng nổi đuổi theo, pháp khí như Na Di Phù, ở trong mắt Kim Đan cảnh đã vô dụng, bởi vì bản thân tu sĩ Kim Đan cảnh đã nắm giữ Na Di Thuật.
Chân chính đưa đến tác dụng, là Phương Hành sớm bố trí đại trận ở trên không trung và tốc độ của Kim Ô.
Lúc này Vạn Linh Kỳ hoàn toàn không tiếc rẻ tinh huyết tích lũy ở trong Huyền Vực, tiêu hao một nửa hóa thành khói đen khổng lồ, bao phủ phạm vi trăm dặm, cũng không phải là muốn ngăn cản tu sĩ Kim Đan, bởi vì Phương Hành và Đại Bằng Tà Vương đều biết, đối mặt năm tu sĩ Kim Đan, dù Đại Bằng Tà Vương khôi phục lực lượng khi còn sống, cũng khó có thể chống được.
Bày xuống khói đen khổng lồ, là phòng ngừa tu sĩ Kim Đan lấy thần niệm khóa chặt Phương Hành, na di lại đây, đồng thời để bọn họ kiêng kỵ, không dám trực tiếp xuyên thấu khói đen đuổi theo, mà dựa vào thời gian này, Kim Ô kích hoạt bí pháp trong Thái Thượng Bất Tử Kinh, thiêu đốt tinh lực của mình, trên người ẩn ẩn có ngọn lửa màu đỏ xuất hiện.
Oanh...
Rõ ràng là thân thể xuyên qua hư không, nhưng lại có lôi âm xuất hiện.
Tốc độ của Kim Ô vào lúc này không thua Kim Đan cảnh, trong giây lát trốn xa trăm dặm.
Nó tu hành vốn là lấy tốc độ tăng trưởng, ở Linh Động cảnh, tốc độ đã không thua Trúc Cơ trung kỳ, mà bây giờ được Thái Thượng Bất Tử Kinh truyền thừa, yêu khu mạnh mẽ đến khó có thể tưởng tượng, trên đường tới Thanh Vân Tông, biết rõ chuyến này nguy hiểm, nên tìm hiểu bí pháp phi hành của Đại Bằng tộc cực kỳ thấu triệt, tốc độ lại tăng thêm một bậc.
Bây giờ, nó thiêu đốt tinh lực, lấy bí pháp thôi thúc, tốc độ càng khó có thể tưởng tượng, hầu như không nhìn thấy thân hình, trên không trung chỉ có huyết tuyến màu đỏ sậm lơ lửng, chính là nó thiêu đốt yêu khu xuất hiện huyết quang, thời điểm năm Kim Đan cảnh xuyên qua khói đen bao phủ, đánh vỡ trận pháp Phương Hành bố trí ở trên không trung, Kim Ô và Phương Hành đã chạy ra mấy trăm dặm...
- Truy!
Bọn họ không cam lòng, theo huyết tuyến đuổi về phía trước.
Mà lúc này Phương Hành ngồi xếp bằng ở trên lưng Kim Ô, không hề có vui sướng khi chạy thoát, mà bỗng nhiên gào khóc, lòng tràn đầy hổ thẹn, thống khổ, phẫn nộ...
Nghe tiếng khóc của Phương Hành, Kim Ô không khỏi thở dài, tốc độ càng nhanh.
- Hoàng Phủ gia, các ngươi có biết đã cùng một đối thủ như thế nào kết thành tử thù hay không?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất