Lược Thiên Ký

Chương 348: Bất thế thiên kiêu

Chương 348: Bất thế thiên kiêu

Ở bên ngoài Huyền Vực, trên ngọn núi gần lối ra, xây dựng thành hành cung của Hoàng Phủ gia, hộ đạo giả của Hoàng Phủ Đạo Tử, Kim Đan hậu kỳ Hoàng Phủ Lam Hà tự mình tọa trấn ở chỗ này, lúc trước là Hoàng Phủ gia chủ tự mình hộ tống Hoàng Phủ Đạo Tử vào Huyền Vực, chỉ có điều Hoàng Phủ gia chủ không thể tự mình tọa trấn ở đây, đã rời đi, do hắn phụ trách tiếp dẫn.
Trừ hắn ra, còn có rất nhiều Trúc Cơ cảnh của Hoàng Phủ gia và Kim Đan cảnh của Bát Bộ Yêu Chúng, phần thực lực này, thật có thể nói quét ngang một vực, nhưng bây giờ tất cả đều chỉ là phụ trách tiếp dẫn Hoàng Phủ Đạo Tử, ngoài ra còn có gần nghìn gia nô, cùng với mấy trăm nha hoàn, vũ cơ xinh đẹp tuyệt sắc, mỗi người đều có tu vi cao cường.
Nhiều người như vậy, chỉ chiếm một ngọn núi, kỳ thực cũng không thoải mái, có vẻ khá chen chúc.
Xung quanh đỉnh núi bày xuống cấm chế, nghiêm cấm bất kỳ tu sĩ nào tới gần trăm trượng, bằng không giết chết không cần luận tội.
Thời điểm Phương Hành đi tới khu vực này, chính là lúc rạng sáng, hắn ngồi xổm ở trong bụi rậm ngoài trăm trượng, trầm mặc giống như dã thú nhìn chằm chằm, chừng nửa canh giờ sau, liền nghe được trong hành cung phòng thủ nghiêm mật của Hoàng Phủ gia, trên sơn đạo, cấm chế mở ra, một chuỗi tiếng cười như chuông bạc truyền đến, hơn mười nha hoàn diễm lệ ôm bình sứ màu xanh đi ra.
Trải qua bảy tám ngày quan sát, Phương Hành từ lâu phát hiện một ít thói quen của mọi người trong hành cung, hắn biết mấy nha hoàn xinh đẹp này là đi lấy nước, bởi vì lão tổ Hoàng Phủ gia xưa nay không dùng nước giếng, chỉ quen dùng nước trong thanh khê, hơn nữa không cho phép nam nhân đi lấy nước, nhất định phải là xử nữ trẻ trung mạo mỹ đi lấy.
Đội nha hoàn diễm lệ kia cười đùa đi về phía suối, hai gia tướng Trúc Cơ trung kỳ đi theo bên người phòng ngự.
Phương Hành trống trong núi rừng, một đường nhìn đám nha hoàn lấy nước xong trở về, đội bình nước trên đỉnh đầu, duyên dáng thướt tha trở về, hai Trúc Cơ cảnh thì yên lặng theo sau lưng cách hơn mười trượng, không nói một câu. Thời điểm đội thị thiếp đi ở phía trước rẽ qua một góc núi, thì thoát ly tầm mắt của hai tu sĩ.
Ngay lúc này, Phương Hành đã sớm mai phục ra tay, bấm tay bắn về phía bụi cỏ, một con thỏ hoang bị kinh động, nhảy ra ngoài, trốn vào trong núi rừng, đám nha hoàn tu vi không cao kinh hãi, quay đầu nhìn lại, mà trong nháy mắt đó, Phương Hành che miệng một nha hoàn, lấy tốc độ nhanh nhất thu vào túi trữ vật, mình thì sử dụng Vạn La Quỷ Diện hóa thành dáng dấp của nàng, tiếp lấy bình nước ở trong tay.
- Phi, chúng ta cũng là người có tu vi, lại bị một con thỏ hoang dọa sợ hết hồn...
Đám nha hoàn đều thở phào nhẹ nhõm, cười ha ha nói.
Hai thị vệ Trúc Cơ cảnh nghe được tình huống khác thường, phi thân đuổi tới, thấy không có chuyện gì mới thở phào nhẹ nhõm.
Nha hoàn ở sau lưng Phương Hành thấy hắn vừa đứng thẳng thân thể, giống như suýt nữa ngã xuống, không khỏi cười nói:
- Kiều nhi, lá gan của ngươi càng ngày càng nhỏ a, một con thỏ hoang cũng suýt nữa làm ngươi sợ hãi đến rơi vào trong kênh nước, cẩn thận làm rơi bình nước, nếu không lão ma ma sẽ đánh ngươi...
- Ừm!
Phương Hành trầm thấp ân một tiếng, học các nàng đội bình nước lên đầu, tiếp tục tiến lên.
Các nha hoàn nói cười đi về, nhưng không người nào biết trong đội ngũ của mình đã có thêm một khác loại, đi tới trước hành cung, nha hoàn dẫn đầu và gia tướng trông coi sơn đạo nói giỡn vài câu, cấm chế liền mở ra, chúng nữ thị nối đuôi nhau đi vào, đi tới sau bếp, lấy nước suối rót vào lu lớn, sau đó đám nữ tu về tiểu viện của mình thu thập y vật.
Không lâu lắm, có nô bộc đưa đồ ăn sáng tới, chúng thị nữ cười huyên náo ăn sáng, còn có một nữ hài xinh đẹp cười đoạt canh sen của Phương Hành, Phương Hành tiện tay sờ ngực nàng hai cái báo thù, ăn sáng xong thì có hai ma ma sắc mặt nghiêm túc đi tới tiểu viện thông báo.
- Đạo Tử đã có ý định đi ra, sẽ ở giờ Tỵ một khắc đi ra Huyền Vực, các ngươi bưng hoa thì bưng hoa, dâng rượu thì dâng rượu, mỗi một người hành động đều phải theo quy củ, dựng lỗ tai lên, nghe lễ quan điều khiển, trường hợp trang nghiêm bực này, nếu ai dám làm sai, mạng nhỏ của các ngươi cũng đừng nghĩ giữ được, trượng đénh chết là nhẹ, đến thời điểm hối hận đã chậm, đừng trách ma ma không nhắc nhở các ngươi!
Đám nha hoàn cúi đầu không dám thở mạnh.
Hai ma ma dặn xong, lại nói quy củ một lần, sau đó bảo chúng nữ thị diễn luyện một lần.
Phương Hành ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, dùng tốc độ nhanh nhất nhớ hết thảy quy củ, diễn luyện cũng không tệ.
Trước Giờ Tỵ một khắc, chúng nữ thị đều theo ma ma đi ra tiểu viện, tới trước Huyền Vực chờ đợi, lúc này hành cung đã bận rộn lên, đội đội gia tướng, gia đinh, ở dưới quản gia điều khiển chạy tới chạy lui, nghi trướng, cổ nhạc… vào vị trí của mình, đội nha hoàn bưng hoa, dị quả, rượu ngon, ở dưới ma ma dẫn dắt nối đuôi nhau đi ra.
Trước Huyền Vực, đã dựng lên lễ đài cao hơn trăm trượng, một tấm thảm đỏ rộng mười trượng, dài ba trăm trượng từ trên lễ đài nối thẳng về phía lối ra Huyền Vực, Hoàng Phủ Đạo Tử rời Huyền Vực, sẽ đi trên thảm đỏ, từng bước từng bước bước lên lễ đài, đến trước mặt các trưởng lão hồi bẩm thành tựu mà mình đạt được ở trong Huyền Vực, lấy đó tôn vinh.
Dưới ánh mặt trời chói chang, rốt cục, trong Huyền Vực có sương mù dày đặc tuôn ra, một nam tử mặc pháp bào trẻ tuổi xuất hiện, sau lưng hắn theo một thiếp thân thị vệ mặc giáp hồng, mà sau lưng bọn họ, còn có bốn tu sĩ mạnh mẽ hình dạng khác nhau, có người nửa người nửa yêu, có người dáng dấp thuần yêu, chính là Bát Bộ Yêu Chúng.
- Đạo Tử trở về, thiên hữu Hoàng Phủ...
Theo lễ quan hét lên, xung quanh Huyền Vực, lễ nhạc vang lên, thanh truyền trăm dặm.
Xung quanh hành cung, vô số tu sĩ vây quanh, kính nể mà hâm mộ nhìn tình cảnh Hoàng Phủ Đạo Tử đi ra.
- Người này chính là Hoàng Phủ Đạo Tử sao? Tu sĩ duy nhất của Nam Chiêm Bộ Châu xông vào số lượng Thiên Cương, lão phu đã không biết nghe qua bao nhiêu lần tên của hắn, chỉ là Hoàng Phủ gia quá mức điệu thấp, mấy ngàn năm qua vẫn ẩn cư ở Hắc Thủy Hồ, chưa từng nhìn thấy hình dáng...
- Lần này sau khi Huyền Vực mở ra, chỉ sợ Hoàng Phủ gia sẽ không điệu thấp như trước, có lẽ Ẩn Hoàng sẽ đi tới khán đài rồi!
- Hừ, Hoàng Phủ gia thì thế nào, còn không phải bị người giết vô số thủ hạ, đoạt Kiếm Trủng?
Đám tu sĩ nghị luận sôi nổi, quay chung quanh ở ngoài trăm trượng, các loại thanh âm tầng tầng lớp lớp.
Có người hâm mộ, có người kính nể, tự nhiên cũng có người bất mãn, chê cười.
Hoàng Phủ Già Lam lạnh lùng quét qua xung quanh, không biết bao nhiêu tu sĩ vây xem sợ hãi ngậm miệng, ở trước mặt nhân vật số ba của Hoàng Phủ gia, không người dám tùy tiện mở miệng nói chuyện.
Chỉ một ánh mắt, đã làm đám tu sĩ sợ hãi, Hoàng Phủ Già Lam cũng không tiếp tục để ý, trên mặt hiện ra nụ cười, nhìn về phía Hoàng Phủ Đạo Tử ở lối ra, mỉm cười nói:
- Thần nhi, ta đã nghe tin ngươi chinh chiến ở trong Huyền Vực, làm không tệ, khiêu chiến thiên kiêu Thần Châu, cuối cùng chiến thắng, tranh được số lượng Thiên Cương, chiến tích bực này, cũng chỉ có con cháu Hoàng Phủ gia ta mới có thể làm được...
Lời này nói năng khí phách, hào hùng vạn trượng, cố ý để cho các tu sĩ nghe rõ ràng.
Chỉ có điều các tu sĩ nghe xong, cũng có một vài người không phục, Hoàng Phủ Đạo Tử cố nhiên là thiên kiêu duy nhất của Nam Chiêm Bộ Châu tiến vào số lượng Thiên Cương, nhưng không chắc là người thứ nhất có can đảm khiêu chiến tu sĩ Thần Châu, chân chính nói ra, người đầu tiên khiêu chiến tu sĩ Thần Châu là Hàn Anh, đương nhiên, Hàn Anh xếp hạng thấp hơn một ít.
Sắc mặt Hoàng Phủ Đạo Tử hờ hững nói:
- Nếu không phải thời gian có hạn, xếp hạng còn có thể cao hơn!
Các tu sĩ nghe xong, nhất thời hít vào một ngụm khí lạnh.
Hoàng Phủ Đạo Tử có thể khiêu chiến một vị tu sĩ Thần Châu, đoạt được số lượng Thiên Cương đã rất đáng gờm, hắn nói còn có thể cao hơn, chẳng phải nói một ít tu sĩ xếp hạng ở trước mặt hắn, hắn cũng có tư cách chiến thắng? Những lời này, người khác nói không chắc sẽ tin, nhưng Đạo Tử của Hoàng Phủ gia nói, lại không người hoài nghi.
Hoàng Phủ Già Lam nghe xong, càng cười to nói:
- Rất tốt, con cháu Hoàng Phủ gia ta, nên có hào hùng như vậy!
Nói xong vỗ tay, cười nói:
- Thần nhi, tháo giáp lên đài, cùng ta về gia tộc, có chuyện ngươi nên biết, Thần Châu Ly Hận Thiên Hận Thiên Lão Tổ đã đưa tin đến, muốn triệu ngươi tới Thần Châu tu hành, vừa vào Ly Hận Thiên, là có thể đi vào hàng ngũ đệ tử chân truyền của Ly Hận Thiên, đợi ngươi về Hắc Thủy Hồ vấn an lão tổ, liền có thể thu thập hành lý đi tới Thần Châu!
Nghe được lời này, sắc mặt của Hoàng Phủ Đạo Tử đang hờ hững, con mắt không khỏi sáng ngời, trên mặt hiện lên vẻ tươi cười.
Mà các tu sĩ ở xung quanh thì càng ước ao ghanh tị.
Kia là Ly Hận Thiên của Thần Châu, ở Thần Châu cũng là đại tông nhất đẳng, lão tổ lại đích thân gọi Hoàng Phủ Đạo Tử qua...
Nhìn dáng dấp đồn đại không giả, có thể lưu danh ở trên Thần Bi, sẽ có cơ hội bái vào đại tông môn của Thần Châu.
- Đạo Tử xin mời tháo giáp...
Có nha hoàn xinh đẹp tiến lên, dỡ xuống chiến giáp nhuốm máu trên người Hoàng Phủ Đạo Tử, đổi lại áo bào mềm nhẹ, sau đó Hoàng Phủ Đạo Tử ở dưới một đám nha hoàn chen chúc, bước đi về phía thần đài, mà sau lưng hắn, chiến tướng giáp hồng cùng với bốn bộ yêu chúng đều dừng bước, cơ hội leo lên thần đài của Hoàng Phủ gia là một loại vinh quang, bọn họ không có tư cách.
Theo Hoàng Phủ Đạo Tử cất bước đi tới thần đài, nha hoàn ở hai bên dồn dập nâng hoa tươi, dị quả, rượu ngon tới, nửa quỳ ở giữa đài, cúi đầu chờ đợi Hoàng Phủ Đạo Tử đi qua, mà Phương Hành cũng ở trong đó, tay nâng một mâm nho tươi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất