Lược Thiên Ký

Chương 349: Để ngươi chọc ta !

Chương 349: Để ngươi chọc ta !

Theo Hoàng Phủ Đạo Tử đi tới thần đài, Phương Hành hơi nhấc đầu, cẩn thận quan sát.
Đây là một nam tử trẻ tuổi trên người mặc pháp bào, mi tâm có dấu ấn hoa sen nhàn nhạt, có vẻ cực kỳ trẻ tuổi, hồn nhiên không nhìn ra hắn đã ba mươi lăm tuổi, mới nhìn qua, cũng chỉ lớn hơn Phương Hành ba bốn tuổi, khuôn mặt không hề cảm xúc, cực kỳ tuấn mỹ, vóc người thon dài, cất bước tầm đó, tựa hồ có ngôi sao ở trên áo bào lưu chuyển, phiên phiên như tiên nhân.
Đây chính là Đạo Tử của Hoàng Phủ gia sao?
Thiên kiêu số một hoàn toàn xứng đáng của Nam Chiêm Bộ Châu, tên lưu Thần Bi, hơn nữa xếp hạng ở trong số lượng Thiên Cương.
Thần để hoàn mỹ trong lòng vô số nữ tử, thần tượng trong lòng vô số nam tử.
Cũng là người mình muốn giết!
Theo hắn từng bước từng bước tới gần, Phương Hành thở một hơi thật dài, trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào, Hoàng Phủ Đạo Tử sắp đi đến trước người mình, hắn đột nhiên thả xuống mâm nho trong tay, sau đó từ trong tay một nha hoàn ở bên cạnh tiếp nhận khay rượu, nhẹ nhàng cười tiến lên nghênh tiếp, nụ cười tự nhiên mà vô hại, trong mắt đều là tâm tình vui sướng.
- Đạo Tử khổ cực, xin mời uống cạn chén này...
Hai tay Phương Hành nâng khay, nửa quỳ ở trước người Hoàng Phủ Đạo Tử, giơ khay rượu lên đỉnh đầu.
Cử động này ngoài dự liệu của mọi người, nhất thời để cho nha hoàn nguyên bản phụ trách nâng khay rượu sợ đến mặt không có chút máu.
Ngay cả lễ quan và ma ma phụ trách huấn luyện mấy nha hoàn, cũng âm thầm lấy làm kinh hãi.
Mấy nha hoàn bưng hoa tươi và dị quả, rượu ngon, chỉ là một hình thức mà thôi, quá trình từ dưới đài đi tới thần đài ngắn như thế, Hoàng Phủ Đạo Tử đương nhiên sẽ không thèm ăn hoa quả, hoặc rót một ly rượu, càng sẽ không như những hiệp khách dung tục ngửi hoa, thể hiện sự phong lưu lỗi lạc của mình.
Chỉ có điều lúc này Phương Hành tiến lên đón, ở trong loại cục diện này, lại không có vẻ quá quái dị.
Dù sao bây giờ toàn bộ gia tướng và nô bộc của Hoàng Phủ gia đều mặt đầy nụ cười, vô cùng phấn khởi, mà Phương Hành thì nụ cười vô hại và đôi mắt mừng rỡ, nhìn hoàn toàn không giống giả bộ, làm cho người không biết thấy cực kỳ tự nhiên, thậm chí ngay cả Hoàng Phủ Già Lam ở trên thần đài cũng cảm thấy đây là lễ quan an bài, nhìn cũng khá ổn thỏa.
Hoàng Phủ Đạo Tử cũng không nhìn ra khác thường, chỉ cảm thấy rất thú vị, khẽ mỉm cười, tay trái đưa ra, cầm lấy chén rượu, nhìn về phía Hoàng Phủ Già Lam ở trên thần đài hơi ra hiệu, sau đó nhìn về phía các tu sĩ ở bốn phương ra hiệu, khí độ tiêu sái bất phàm.
- Hoàng Phủ Đạo Tử, quả không hổ là rồng trong loài người...
- Cầu chúc Hoàng Phủ Đạo Tử đi tới Thần Châu, tu thành đại đạo...
Trong đám người, có tu sĩ giỏi nịnh nọt cao giọng kêu to, ồn ào ở trong đám người.
Trong lúc nhất thời có vẻ cực kỳ náo nhiệt, ngay cả trên mặt các gia tướng của Hoàng Phủ gia cũng không kìm lòng được lộ ra nụ cười.
Mà ở trong bầu không khí nhiệt liệt, Hoàng Phủ Đạo Tử kính rượu bốn phía, khẽ mỉm cười nói:
- Đa tạ chư vị đạo hữu!
Sau đó hai tay cầm chén, đưa đến bên môi, ngửa đầu uống cạn...
Các tu sĩ nhất thời khen hay, bầu không khí đạt đến cực điểm.
Ngay cả Hoàng Phủ Già Lam đứng ở trên đài, cũng nhẹ giọng thở dài, Đạo Tử đời này thật là khí độ phi phàm, mạnh hơn mình năm đó nhiều, số mệnh càng tốt, tuổi còn trẻ, tu vi kinh người không nói, càng đụng tới đại sự Huyền Quan rơi xuống, đợi đi tới Thần Châu, nói không chừng thật có thể tu thành đại đạo, làm cho nguyện vọng của Hoàng Phủ gia trở thành sự thật...
Mà cách hành cung của Hoàng Phủ gia mấy chục dặm, bốn vị lão tổ của Đại Tuyết Sơn xa xa quan sát, sau một hồi lâu, bọn họ khe khẽ lắc đầu, nghĩ thầm Hoàng Phủ gia có nhân vật kinh tài tuyệt diễm bực này, chỉ có thể nói số mệnh của Hoàng Phủ gia không chỉ chưa tuyệt, trái lại càng thịnh, tu sĩ Nam Chiêm Bộ Châu muốn thoát khỏi ràng buộc của Hoàng Phủ gia, e là còn rất khó...
Mà lúc này Phương Hành nửa quỳ ở trước người Hoàng Phủ Đạo Tử, nhìn thấy Hoàng Phủ Đạo Tử giơ chén rượu lên, dưới tay áo lộ ra cái cổ trắng ngần, trong mắt đột nhiên hiện ra sát cơ, trước đó hắn vì phòng ngừa bị Hoàng Phủ Già Lam phát hiện, vẫn ra sức áp chế linh lực, vào lúc này điên cuồng vận chuyển.
Xì...
Linh lực vận chuyển thực quá điên cuồng, làm cho ngụy trang trên người hắn đột nhiên xé rách, hóa thành mảnh vỡ tung toé.
Chân thân của Phương Hành nhảy lên, hai tay vung vẩy, trong tay xuất hiện một thanh cự kiếm màu đen dài hơn trường kiếm bình thường gấp ba, cũng rộng gấp ba, cực kỳ xấu xí, nhưng sát khí không gì sánh kịp...
Trong tiếng rống to, Phương Hành vung vẩy cự kiếm màu đen, chém về phía cổ của Hoàng Phủ Đạo Tử.
Lúc này, linh lực trên người hắn lấy tốc độ nhanh hơn bình thường gấp mười lần thiêu đốt, tương đương với hắn phát huy tất cả tu vi của mình ra, ở trên đỉnh đầu thậm chí hiện lên ma khí màu đen như ẩn như hiện, Ma Thai hiện ra, mà ở trong ma khí, lại có tử sắc dạt dào...
Đạo Cơ màu tím trung phẩm!
Tu vi Trúc Cơ trung kỳ đỉnh phong!
Linh lực ngập trời hoàn toàn bốc cháy ở trong một chiêu kiếm, tiêu hao sạch sẽ!
Trong đó càng ẩn chưa công pháp vô danh mà cự kiếm màu đen đưa cho hắn, đó là một loại công pháp chuyên dạy thiếp thân cận chiến, tương tự võ kỹ phàm tục, trải qua quãng thời gian này nghiên cứu, Phương Hành phát hiện công pháp này cực kỳ huyền ảo, vì thế ngày đêm tu luyện, nhưng vẫn không có tiến triển, bởi vì bộ công pháp này quá khó.
Nhưng đến lúc này, hắn không để ý quá nhiều, vì liều mạng, toàn lực sử dụng công pháp đó.
Thời khắc này, vì giết người, hắn cực kỳ chăm chú, tâm thần thủ nhất, không ngờ lại chém ra một kiếm hoàn mỹ nhất.
Chiêu kiếm này, bạo phát ra lực lượng đã vượt qua tu sĩ Trúc Cơ cảnh có thể hiểu được.
Phương Hành nhảy lên, vung kiếm chém xuống, đến khi kiếm chém tới cổ Hoàng Phủ Đạo Tử, lại không có quá trình trung gian.
Chỉ trong nháy mắt, kiếm đã chém tới cổ của Hoàng Phủ Đạo Tử, mũi kiếm tản ra hàn ý thẩm thấu vào cổ đối phương, mà vào lúc này, Hoàng Phủ Đạo Tử cũng giật mình, hắn căn bản không nghĩ tới, nha hoàn của mình lại bỗng nhiên biến thành nhân vật quái lạ như vậy, vung kiếm chém giết mình, bởi vì loại người thân phận như hắn, hầu như sẽ không bị qua ám sát.
Mặc dù có ám sát, cũng không nên ở vào thời điểm này...
Càng không thể có người ngụy trang, mà mình lại không hề phát hiện!
Chỉ có điều, hắn không có thời gian nghĩ nhiều như vậy.
Nổi giận gầm lên một tiếng, quăng chén rượu trong tay về phía Phương Hành, tay trái bắt pháp quyết, ở trong lòng bàn tay thình lình xuất hiện hình tượng một linh thú Huyền Vũ, lấy mai rùa cứng rắn miễn cưỡng ngăn cản cự kiếm màu đen, tay phải thì chặp lại làm kiếm, đâm về phía ngực của Phương Hành, kiếm ý ở đầu ngón tay uy nghiêm đáng sợ, giống như lợi kiếm chân chính.
Dù cho ở thời khắc nguy cấp, hắn cũng có thủ có công, đồng thời sử dụng ra hai huyền pháp kinh người, biểu lộ thực lực không chút thiếu sót, ở trong lòng Hoàng Phủ Đạo Tử, bất kỳ một chiêu huyền pháp nào của mình, cũng đủ để hóa giải tình thế nguy cấp, chỉ tiếc, bây giờ hắn đụng phải là Phương Hành, là Phương Hành đã điên tới cực điểm, một lòng muốn lấy đầu trên cổ hắn...
Oanh...
Đối mặt chỉ kiếm đâm về phía ngực, Phương Hành căn bản không thèm quan tâm, hai mắt trừng trừng, vẫn tụ tập linh lực toàn thân vào cự kiếm màu đen, mạnh mẽ chém về phía cổ của Hoàng Phủ Đạo Tử, lực lượng của chiêu kiếm này quá mạnh, mơ hồ có kiếm ý vô thượng gặp thần giết thần, gặp phật giết phật, ôm theo tức giận và sát khí ngập trời của Phương Hành, trực tiếp chém xuống.
- Oành...
Huyền Vũ vỡ nát, thậm chí không có tạo được bất kỳ tác dụng ngăn trở nào.
Cự kiếm màu đen hầu như không hề đình trệ, nghiền nát mai rùa, chém nửa bàn tay trái của Hoàng Phủ Đạo Tử, sau đó thẳng tắp chém vào cổ, cũng ở lúc này, kiếm chỉ của Hoàng Phủ Đạo Tử đâm vào ngực Phương Hành, lưu lại một lỗ máu, nhưng đối với vết thương khủng bố này, Phương Hành không hề để ý, sắc mặt chỉ có tàn khốc và cảm giác hưng phấn.
- Phốc...
Cự kiếm màu đen đảo qua cái cổ của Hoàng Phủ Đạo Tử, cũng định dạng ánh mắt và vẻ mặt của hắn...
- Để ngươi chọc ta...
Phương Hành vung kiếm xong, mới liều mạng kêu lên, giọng nói như chuông đồng, tàn bạo vô song, hắn căn bản một khắc cũng không ngừng, thân hình nhảy lên, đưa tay nắm lấy búi tóc của Hoàng Phủ Đạo Tử, sau lưng lóe lên hai cánh, chạy trốn về phía xa, cũng vào lúc này, trong đám người lao ra một con quạ đen to lớn, đồng thời một lá cờ màu đen cũng bay lên.
Tình cảnh này, thực sự quá kinh người, phảng phất như một bàn tay khủng bố vô hình, làm sợ hãi hết thảy tu sĩ ở xung quanh .
Thậm chí ngay cả Hoàng Phủ Già Lam cũng bị tình cảnh này dọa sợ đến mức run lên, mãi đến khi trong cổ Hoàng Phủ Đạo Tử trào ra máu tươi, hóa thành suối phun, hắn mới tỉnh táo lại...
Máu tươi trong cổ Hoàng Phủ Đạo Tử phun tung toé lên thảm, cực kỳ chói mắt.
Xung quanh bởi vì có thung lũng bao bọc, nên tiếng quát to còn qua lại vang vọng.
- Để ngươi chọc ta...
- Để ngươi chọc ta...
- Để ngươi chọc ta...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất