Chương 351: Phục giết Kim Đan
Trốn không thoát!
Ban đầu ở Thanh Vân Tông, bởi vì Phương Hành không có xâm nhập vòng vây của Kim Đan cảnh, cách hơn mười dặm bắn chết Thiết Như Cuồng, lại bóp nát Thập Lý Na Di Phù, giúp mình tranh thủ mười dặm, sau đó lại thêm Kim Ô thi triển bí pháp thiêu đốt huyết khí, cực tốc chạy thục mạng, lúc này mới bỏ qua năm Kim Đan truy kích, trốn vào Thập Vạn Đại Sơn...
Nhưng hôm nay, hắn lại từ trong hành cung của Hoàng Phủ gia trốn ra, mặc dù có đánh bất ngờ, để cho người kinh ngạc, lại có Vạn Linh Kỳ tự bạo, giúp hắn tranh thủ một chút thời gian, nhưng vẫn không thể so sánh với Thanh Vân Tông, huống chi lúc này đây tọa trấn nơi này, chính là nhân vật thứ ba của Hoàng Phủ gia, Kim Đan hậu kỳ Hoàng Phủ Già Lam, thực lực cường hoành.
Hơn nữa lúc này đây Hoàng Phủ gia chuẩn bị Pháp bảo phi hành, một khi thúc dục, tốc độ không thua Kim Đan đỉnh phong.
Hơn nữa đám Kim Đan cảnh kia của Hoàng Phủ gia đã điên cuồng, nếu Phương Hành có thể bỏ qua bọn hắn, đó mới gọi quái.
Vô luận nhìn như thế nào, bị Kim Đan cảnh của Hoàng Phủ gia đuổi theo, Phương Hành là hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Sau lưng cường địch càng ngày càng gần, cơ hồ lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được kéo gần khoảng cách.
Chỉ có điều Phương Hành không hề kinh hoảng, mà vỗ vỗ sau lưng Kim Ô, ý bảo nó theo như kế hoạch làm việc.
Kim Ô cũng đã chuẩn bị xong tâm lý, nó hít sâu một hơi, quát:
- Họ Phương, lão tử có lời muốn nói với ngươi...
Phương Hành nao nao, ánh mắt nhìn về phía nó.
Kim Ô lớn tiếng nói:
- Nếu như lúc này chúng ta bất tử, tương lai tất có một ngày tung hoành thiên hạ!
Nói xong, nó "oa oa" kêu to, lần nữa thi triển bí pháp thiêu đốt huyết khí, tốc độ đã đạt tới cực hạn lại thêm một bậc, lao về phía một phương hướng định sẵn, mà ở sau lưng nó, có tu sĩ Hoàng Phủ gia điều khiển Pháp bảo phi hành, có người trực tiếp dùng thân thể xé rách hư không, thi triển Na Di Thuật, có người thiêu đốt đan quang, đều liều mạng đuổi theo...
Ở dưới tốc độ tu sĩ bình thường khó có thể tưởng tượng, mấy ngàn dặm khoảng cách thoáng một cái đã qua, thẳng đến một phương hướng.
Ở đây đã là Bột Hải quốc, mà ở Bột Hải quốc, có một chỗ thần bí tên Thanh Khâu Phần.
Kim Ô dùng hết toàn lực vọt tới Thanh Khâu Phần, sau đó cấp tốc hợp tác với Phương Hành, phá vỡ đại trận xung quanh, vọt vào, ngay khi bọn hắn vừa vọt vào trong đại trận, cường giả của Hoàng Phủ gia đã đến, Hoàng Phủ Già Lam vung ra một chưởng, cách ba bốn dặm, chưởng lực giống như nước sông cuồn cuộn, đánh vào trên trận pháp.
Ầm ầm, trận pháp lại bị hắn bắt lung lay sắp đổ.
Ngay cả Kim Ô và Phương Hành vọt vào trong trận pháp cũng bị chưởng lực ảnh hướng, suýt nữa ngã quỵ.
- Tại sao nơi này có một trận pháp?
- Tiểu tử kia trốn vào trong trận pháp...
Đi tới chung quanh Thanh Khâu Phần, cường giả của Hoàng Phủ gia dừng lại, kinh nghi hét lớn.
Hoàng Phủ Già Lam căn bản không có suy nghĩ nhiều, quát to:
- Chỉ là trận pháp đã muốn thoát thân? Lưu lại ba người ở bên ngoài cảnh giới, những người còn lại cùng ta ra tay, xé rách trận pháp xông vào, nhất định phải bắt giết tiểu tử kia!
Hoàng Phủ Già Lam âm thầm quan sát, ẩn ẩn nghĩ tới đằng sau trận pháp, có lẽ sẽ có tiểu tử kia mai phục, tuy dùng tu vi của hắn, căn bản không quan tâm tiểu tử kia sẽ có mai phục gì, ở trước mặt thực lực tuyệt đối, những mai phục cố ý lừa bịp kia chỉ là một ít trò hề buồn cười mà thôi, nhưng phòng ngừa vạn nhất, vẫn lưu lại ba người trấn thủ ở bên ngoài, miễn ra ngoài ý muốn.
Sau khi ra lệnh, hắn liền hét lớn một tiếng, dẫn đầu công về phía trận pháp, cưỡng ép xé rách.
Cơ hồ giống như kết cục Vạn Linh Kỳ tự bạo, trận pháp cũng không kéo được bao nhiêu thời gian, đã bị hơn mười vị Kim Đan liên thủ công kích xé thành mảnh nhỏ, mà lúc này Phương Hành và Kim Ô lại vừa mới chuẩn bị phóng tới một sơn cốc trải rộng sương mù, các tu sĩ Hoàng Phủ gia nhìn nhìn thấy, cơ hồ không hề do dự, nhao nhao đuổi theo.
Sương mù có độc, ngay cả Trúc Cơ hậu kỳ cũng không dám đơn giản đụng vào, nhưng đối với tu sĩ Kim Đan cảnh mà nói, lại có thể vận chuyển tu vi chống cự, bọn hắn vọt vào, theo đuôi thân ảnh như ẩn như hiện ở trong sương mù, thẳng tắp xông lên bệ đá ẩn nấp ở trong sương mù, sau đó tiến vào hang động ở trong Thanh Nguyệt Hồ.
- Con rùa già, năm đó ngươi đuổi giết ta đã nghiền, hôm nay ta dẫn người tới chém ngươi...
Tiến vào thạch động, Phương Hành liền kêu lớn, vận chuyển linh lực, thanh âm truyền ra rất xa...
Hắn phụ trách chửi bóng chửi gió, Kim Ô thì phụ trách lướt qua trận pháp, như cá bơi né qua các loại cấm chế.
Mà sau khi cường giả của Hoàng Phủ gia đuổi vào, cũng cảm giác có chút không đúng, trận pháp và cấm chế trong thạch động này, vậy mà huyền ảo hơn bên ngoài không biết gấp bao nhiêu lần, dùng tu vi của bọn hắn, phá giải cũng rất phí sức, bọn hắn có chút chần chờ, bởi vì đã đoán được, trận pháp và cấm chế huyền ảo bực này, tất nhiên không phải tiểu ma đầu kia có thể bố trí ra.
- Còn đứng ngây ra đó làm gì, hủy trận pháp, cũng phải bắt tiểu ma đầu kia ra cho ta...
Hoàng Phủ Già Lam thấy những người khác chần chờ, giận dữ hét lớn.
Hắn tự nhiên cũng phát hiện nơi đây bất phàm, chỉ là thì tính sao, nếu như không bắt giết tiểu ma đầu kia, những người này há có đường sống?
Đừng nói nơi đây có chút quỷ dị, dù là Địa Ngục cũng phải xông vào!
Rầm rầm rầm!
Các tu sĩ Kim Đan cảnh không dám cãi lời, có người suy tính trận pháp vận chuyển, có người toàn lực oanh kích, gian nan đi về phía trước.
Mà Phương Hành có Âm Dương Thần Ma Giám và Kim Ô suy tính trận pháp, ở trong thạch động đặc dị này, lại đi còn nhanh hơn Kim Đan cảnh, nhưng hắn trốn ra một đoạn, thấy các Kim Đan cảnh không theo kịp, ngược lại tâm tư hung ác, không có đào tẩu, mà cố ý ở địa phương cách đám Kim Đan không xa lắc lư, giả bộ như dốc sức liều mạng đào tẩu, la to.
- Hỗn đản Hoàng Phủ gia, hôm nay trảm Đạo Tử của các ngươi, chỉ là một chút tiền lãi, sớm muộn gì ta cũng sẽ giết cả nhà các ngươi!
- Giết hắn, nhất định phải giết hắn, phải giết cửu tộc của hắn, không... phải giết chết hết thảy người có quan hệ với hắn!
Hoàng Phủ Già Lam quả thực gấp đến đỏ mắt, tròng mắt đỏ bừng, như muốn nổ bung.
Mà các Kim Đan cảnh của Hoàng Phủ gia nhất mạch cũng không để ý quá nhiều, dốc sức liều mạng xông về phía trước.
Thấy đám Kim Đan cảnh triệt để tức giận, Phương Hành mới cười hắc hắc, cùng Kim Ô tăng nhanh tốc độ, lao vào chỗ sâu.
Hắn có Âm Dương Thần Ma Giám và Kim Ô, ở trong thạch động này, tốc độ nhanh hơn Kim Đan cảnh rất nhiều.
Có người ở phía trước dẫn đường, người phía sau ra sức truy sát, các tu sĩ dần dần xâm nhập thạch động, khoảng cách Tiên Điện càng ngày càng gần, Phương Hành, Kim Ô và các Kim Đan cảnh khoảng cách lại càng kéo càng xa, cả đám gấp đến đỏ mắt, chửi ầm lên, mà ở trong hỗn loạn, nơi Tiên Điện xa xôi, một tồn tại rốt cục bị mọi người đánh thức...
- Ân? Lại có người xông vào?
Tồn tại kia đúng là Thạch Quy lúc trước Phương Hành thấy qua, nó vốn lộ ra chút mê mang, nhưng rất nhanh thì trở nên thanh tỉnh, sau đó trong ánh mắt bắn ra hận ý phẫn nộ, bởi vì hắn đã nghe được thanh âm kia:
- Con rùa đen, con rùa nát, con mẹ nó ngươi đến cùng ở đâu? Ta dẫn người tới rồi, giao bảo bối ra đây...
- Là tiểu tử kia!
Thạch Quy nghe ra thanh âm của Phương Hành, trong lúc nhất thời lửa giận hừng hực thiêu đốt.
Sau đó dựa vào thần niệm của mình ở trong trận pháp, hắn đã cảm giác được có hơn mười cao thủ ra sức phá hư đại trận, lập tức kêu to:
- Tiểu tử đáng giận, lừa gạt đi Tiên Điện truyền thừa còn không tính, lại còn dám dẫn người trở lại đoạt bảo vật khác, thực coi Tiên Điện này là bài trí sao? Thực coi Tiên Điện này là người nào cũng có thể tự tiện xông vào sao?
Ở trong tiếng hét phẫn nộ, nó trực tiếp vận chuyển tất cả đại trận:
- Hôm nay nếu để ngươi chạy thoát, lão tử làm Thạch Quy một vạn năm...
- Đại trận vận chuyển...
Ở thời khắc này, Kim Ô sợ hãi, cảm ứng được đại trận ở chung quanh vận chuyển.
- Âm Cấm Quỷ Nô cũng xuất hiện...
Phương Hành cũng lạnh lẽo, thấy được ở phía xa hiển hiện nữ quỷ áo trắng.
- Tốt rồi, nên chạy thôi...
Phương Hành hít một hơi thật dài, biết rõ thời khắc liều mạng đã đến.
- Liều mạng!
Kim Ô cũng âm thầm chuẩn bị, sau đó kêu to một tiếng, hóa thành lưu quang vọt tới.
Dùng Tiên Điện làm trung tâm, chung quanh che kín thạch động, giống như mạng nhện thông suốt bốn phương, mà lúc này Kim Ô phóng tới đúng là một thạch động nối liền con đường lúc bọn họ xông tới, dù sao cũng là lần thứ hai đi vào, hơn nữa lúc này đây vô luận là tu vi hay can đảm đều hơn trước rất nhiều, còn có chuẩn bị tâm lý, Kim Ô thật không có như lần trước bị dọa đến sợ hãi.
- Ồ? Cái gì đó?
Kim Ô quay đầu bay đi, đồng thời Phương Hành trong lúc vô tình, lại chứng kiến trong đám quỳ thi trước Tiên Điện, trên đầu một quỳ thi đầu rồng thân người, có một hạt châu sáng lóng lánh, lúc trước lần thứ nhất tiến đến, hắn chỉ vội vã tiến vào Tiên Điện nhìn xem có thứ tốt gì không, không có lưu ý các quỳ thi, lúc này trong lúc vô tình lại thấy được.
Bản năng thổ phỉ đã khắc sâu ở trong máu, dù lúc này thoát thân quan trọng, nhưng hắn cũng nhịn không được động tâm, thò tay thi triển lực hút, lăng không trảo một cái, nhiếp hạt châu kia qua, thuận tay nhét vào trong túi trữ vật.
Mà cùng lúc đó, trận pháp trong thạch động biến hóa cũng đã đưa tới cường giả của Hoàng Phủ gia chú ý, các tu sĩ nhất thời kinh hãi, trận pháp bị người tận lực thúc dục, chẳng lẽ có người thúc dục đại trận sao? Cần phải biết, trận pháp tự động vận chuyển và có người tận lực điều khiển đại trận là hai việc hoàn toàn khác nhau, cùng một đại trận, lực sát thương sẽ tăng lên gấp 10 lần.
Ầm ầm...
Tử môn bị kích hoạt, quét về phía đám Kim Đan cảnh.
Các tu sĩ sợ hãi, dốc sức liều mạng chạy thục mạng, nhưng vẫn có hai người bị bao phủ, hai người kia cũng là tu sĩ Kim Đan cảnh, nhưng đối mặt đại trận uy áp, thậm chí ngay cả kêu thảm cũng không kịp phát ra, đã bị mài thành thịt nát.