Chương 350: Chặt đầu, cầm đầu mà đi
Muốn giết một người khó như thế nào!
Đối với người bình thường mà nói, cái này tự nhiên là rất khó, bởi vậy có người cùng hàng xóm nhao nhao cả đời, nguyền rủa đối phương chết sớm cả đời, nhưng hàng xóm của hắn vẫn yên ổn sống đến tám mươi tuổi, có khi chết còn muộn hơn mình, nhưng đối với một thổ phỉ mà nói, cái này không khó, muốn cho ai chết, chỉ cần dùng dao đâm một nhát, thậm chí cắt cổ đối phương, đối phương tự nhiên là chết đến không thể chết lại rồi.
Có đôi khi, muốn một người chết dễ dàng hay khó khăn, chỉ ở có dám chém ra một đao kia hay không mà thôi.
Phương Hành không thể nghi ngờ là loại dám chém.
Bởi vì Hoàng Phủ gia hại chết Thiết Như Cuồng, cho nên hắn hận Hoàng Phủ gia.
Bởi vì hắn hận Hoàng Phủ gia, cho nên hắn muốn Hoàng Phủ Đạo Tử chết.
Muốn Hoàng Phủ Đạo Tử chết, tự nhiên phải chém đối phương một đao!
Chỉ có điều, muốn chém Hoàng Phủ Đạo Tử một đao, lại không dễ dàng như vậy, bởi vì đó không phải người bình thường, hắn là Đạo Tử của Hoàng Phủ gia, được công nhận đệ nhất thiên kiêu của Nam Chiêm Bộ Châu, 35 tuổi, tu vi Trúc Cơ hậu kỳ đỉnh phong, thông hiểu vô số bí pháp, thân có vô số Pháp bảo, quanh người càng có vô số cao thủ đi theo, bất luận kẻ nào muốn giết hắn cũng không phải chuyện dễ.
Thậm chí nói, người dám giết hắn ở Nam Chiêm Bộ Châu cũng không dễ dàng tìm ra một cái.
Mà Phương Hành dám giết hắn, cũng muốn giết hắn, vì vậy lập ra kế hoạch và hành động, hắn mượn nhờ Vạn La Quỷ Diện trà trộn vào trong hàng ngũ thị nữ, cái Quỷ Diện này không những trợ giúp hắn biến hóa thành người khác, còn có thể ẩn nấp tu vi, khiến cho hắn không đến mức lòi đuôi, sau đó hắn mượn nhờ công pháp vô danh, tập trung tất cả tu vi vào một kích.
Đây là một cách làm cực kỳ nguy hiểm, nhưng cũng là phương pháp cực kỳ hữu hiệu.
Tất cả tu vi nhập vào trong một kích, tương đương với không có đường lui, một kích không trúng, tất bị địch hại.
Nhưng thi triển ra một kích như vậy, uy lực của nó sẽ cường đại đến khó có thể hình dung.
Đơn giản mà nói, ngay cả Phương Hành cũng không có nắm chắc tiếp được một kiếm như vậy.
Đủ loại nhân tố, ở dưới Phương Hành to gan lớn mật, bị hắn hóa thành hành động thiết thực, hình thành một kiếm, chém về phía Hoàng Phủ Đạo Tử.
Mà một kiếm kia, cũng xác thực tạo ra hiệu quả cực kỳ to lớn, một kiếm bay đầu.
Đáng thương Hoàng Phủ Đạo Tử, kỳ thật chính thức động thủ, cũng chưa chắc yếu hơn Phương Hành, dùng tu vi Trúc Cơ hậu kỳ của hắn, có lẽ Phương Hành dựa vào Đạo Cơ màu tím trung phẩm, có thể ở trên linh lực tinh thuần phân cao thấp với đối phương, nhưng luận đến nắm giữ và vận dụng huyền pháp, Phương Hành nhất định không phải đối thủ, mà nói đến phẩm giai và số lượng Pháp bảo, Phương Hành càng khó có thể đánh đồng...
Chỉ tiếc, tất cả vô dụng, Phương Hành không có cho hắn cơ hội thi triển.
Rõ ràng là tu sĩ, nhưng Phương Hành sử dụng phương pháp chỉ Võ Giả phàm tục mới có thể dùng, đó chính là ám sát.
Một kiếm cắt đầu, cầm đầu mà đi.
Mà một kích kia, thậm chí làm cho bất luận kẻ nào cũng không kịp phản ứng.
Nhìn thân thể không đầu của Hoàng Phủ Đạo Tử đứng đó, rất nhiều người cho rằng mình còn đang ở trong mộng.
- Đạo Tử...
Thẳng đến ba hơi sau, hộ vệ giáp đỏ mới phát ra một tiếng kêu tê tâm liệt phế...
- Lớn mật... Lớn mật... Lớn mật...
Thời khắc này, Hoàng Phủ Già Lam cũng phản ứng qua, điên cuồng đuổi theo Phương Hành.
Thẳng đến lúc lao ra, trong miệng hắn còn quát ba tiếng “lớn mật”.
Bởi vì hắn không thể tin được một màn kia phát sinh.
Cơ hồ hắn vừa bay vút ra, trong Hoàng Phủ gia cũng có mấy đạo thân ảnh bay ra, giống như pháo hoa đẹp mắt, tất cả đều là Kim Đan cảnh mà Hoàng Phủ gia phái tới, chừng hơn mười người, gầm thét đuổi theo Phương Hành, lúc này đầu óc bọn hắn trống rỗng, chỉ có một tâm tư, phải đuổi theo đối phương.
Quá khủng khiếp!
Lật trời rồi!
Hoàng Phủ Đạo Tử ở khi đại sự đã thành, ly khai Huyền Vực bị người ám sát.
Thậm chí bọn hắn không dám tưởng tượng tính nghiêm trọng của chuyện này, bọn hắn chỉ cảm thấy lòng lạnh buốt, khủng hoảng.
Danh tiếng của Đạo Tử, cũng không phải nói suông.
Đã xưng Đạo Tử, thì nói rõ sau khi hắn được lập thành Đạo Tử, tất cả tài nguyên của Hoàng Phủ thế gia sẽ trút lên người hắn, liên tiếp ba mươi năm, tất cả tài nguyên và tâm huyết, quả thực chính là một thiên văn sổ tự, hắn đại biểu cho hi vọng và thanh danh của Hoàng Phủ thế gia, thậm chí ở một trình độ nào đó mà nói, hắn đại biểu cho tương lai của Hoàng Phủ gia.
Nhưng một nhân vật trọng yếu như vậy, cũng ở thời khắc trọng yếu nhất, bị người chém giết.
Nếu Nguyên Anh lão tổ của Hoàng Phủ gia biết chuyện này, bọn hắn không dám tưởng tượng kết quả sẽ như thế nào...
Hôm nay bọn hắn chỉ còn một ý niệm, là bắt tiểu tử kia, chém giết tại chỗ!
Rầm rầm rầm!
Các tu sĩ Kim Đan cảnh bộc phát toàn lực, đồng thời thi triển Na Di Thuật, gào thét như rồng, lao về phía Phương Hành.
Bọn hắn căn bản sẽ không cho Phương Hành chạy thoát, nếu không giết đối phương, thật không thể nào giải hận.
Cũng ở một khắc này, đại kỳ tung bay trên không xé rách thành mảnh vỡ, trong đại kỳ, khói đen vô tận phiêu tán, ngăn ở trước người các Kim Đan cảnh, đó là Vạn Linh Kỳ, vào lúc này, vì trợ giúp Phương Hành đào tẩu, trực tiếp tự bạo, huyết khí khổng lồ cùng với mấy trăm Yêu Linh trong cờ, vào lúc này phát huy ra một kích cuối cùng của mình...
Một màn này, như mực đậm phủ lên, bôi đen nửa bầu trời.
Phương Hành liều mạng bỏ chạy, mà tu sĩ Kim Đan cảnh của Hoàng Phủ gia thì kẹp lấy lửa giận vô biên, lao về phía bầu trời bị Vạn Linh Kỳ nhuộm đen, muốn xé rách hắc ám bắt giết sát thủ.
Vạn Linh Kỳ tự bạo, uy lực to lớn, thậm chí nhiễu loạn quy tắc thiên địa.
Tu sĩ Kim Đan cảnh muốn thi triển Na Di Thuật, cũng chỉ có thể thi triển ở trong thiên địa quy tắc ổn định, quy tắc thiên địa càng không ổn định, thi triển Na Di Thuật phong hiểm càng lớn, bản thân thừa nhận cắn trả cũng càng lớn, mà Vạn Linh Kỳ tự bạo, nhiễu loạn quy tắc thiên địa, đúng là muốn quấy rầy bọn hắn thi triển Na Di Thuật, để cho Phương Hành tranh thủ thời gian đào tẩu!
Chỉ có điều, dùng uy lực tự bạo của Vạn Linh Kỳ, chỉ cản trở tu sĩ Hoàng Phủ gia không đến sáu tức mà thôi.
Hoàng Phủ Già Lam gầm lên giận dữ, trong tay áo bay ra một chiếc Lưu Ly Đăng, chiếu trên không trung, có ánh sáng bắn phá chân trời, xé rách tất cả khói đen, cũng xé rách tất cả Yêu Linh điên cuồng vọt về phía các tu sĩ Kim Đan cảnh, ý định cuốn lấy bọn hắn tự bạo, sáu tức qua đi, bầu trời hắc ám bị quét sạch không còn.
- Giết giết giết giết giết! Nhất định phải giết tiểu tử kia...
Hoàng Phủ Già Lam cơ hồ là cắn nát răng nói ra những lời này, nhìn về phía Phương Hành đào tẩu gầm lên.
Mà lúc này, cho dù dùng Vạn Linh Kỳ tự bạo, Phương Hành cũng chỉ trốn ra hơn mười dặm, thân ảnh nho nhỏ như ẩn như hiện.
- Tốc độ của tiểu tử kia quá nhanh, tế ra Pháp khí phi hành, vô luận như thế nào cũng không thể để hắn chạy thoát...
Có một tu sĩ của Hoàng Phủ gia kêu to, tế lên Pháp khí phi hành, hóa thành lưu quang đuổi theo Phương Hành và Kim Ô.
- Lão Tà, làm hại ngươi mất đi chỗ dung thân, ta sẽ giúp ngươi tìm một thể xác phù hợp!
Lúc này trên lưng Kim Ô, trong tay Phương Hành xách đầu lâu của Hoàng Phủ Đạo Tử, lạnh giọng đối thoại với Đại Bằng Tà Vương ở trong thức hải.
Vạn Linh Kỳ vốn là lúc trước Đại Bằng Tà Vương đề nghị, sau đó dùng Yêu Linh ở trong Âm Ngục Uyên luyện chế thành, dụng ý của Đại Bằng Tà Vương, là muốn dùng cờ này giúp đỡ Phương Hành, đồng thời thuận tiện tìm kiếm một Kí Chủ phù hợp, để tương lai đoạt xá, lại không nghĩ rằng, không đợi đến thời điểm Phương Hành thả hắn rời đi, Vạn Linh Kỳ đã hủy, một phen tâm huyết của hắn lại rơi vào khoảng không.
Bất quá Đại Bằng Tà Vương nghe vậy, tâm tình lại cực kỳ tốt:
- Hắc hắc, nếu ngươi bảo lão phu tự bạo Vạn Linh Kỳ để làm sự tình khác, lão phu chưa chắc nguyện ý, nhưng nếu là chém giết Đạo Tử của Hoàng Phủ gia... lão phu cam tâm tình nguyện...
Phương Hành nghe vậy, biết Yêu tộc một mực căm hận Hoàng Phủ gia, liền không nói thêm nữa.
Nhưng lúc này, ở trong đầu lâu của Hoàng Phủ Đạo Tử bỗng nhiên phóng ra một đạo thần niệm yếu ớt:
- Vì sao giết ta...
- Ân?
Phương Hành cúi đầu nhìn xuống, lại thấy đầu lâu của Hoàng Phủ Đạo Tử đã bị trảm đi, nhưng sinh cơ chưa hoàn toàn tiêu tán, con mắt còn nháy nháy, mà trong mi tâm, lạc ấn liên hoa nhàn nhạt lóe lên, xem ra tựa hồ là lạc ấn liên hoa kia bảo vệ thần niệm của hắn, để cho thần trí của hắn không đến mức ở trong thời gian ngắn trôi đi mất, nếu ráp đầu lại, nói không chừng còn có thể sống, bất quá hắn chỉ còn cái đầu, không cách nào nói chuyện, chỉ có thể dùng thần niệm yếu ớt truyền tin tức cho Phương Hành.
- Vì sao giết ngươi? Bởi vì ta là Phương Hành, ngươi là Hoàng Phủ Đạo Tử, cái này còn chưa đủ sao?
Phương Hành xách đầu của Hoàng Phủ Đạo Tử lên, nhìn thẳng ánh mắt của hắn, cười lạnh mở miệng, đáy mắt có âm hỏa chớp động.
- Giữa chúng ta... thù không đến tận đây... thả ta trở về... thù hận... xóa bỏ...
Hoàng Phủ Đạo Tử nháy mắt, ra sức truyền tin tức cho Phương Hành.
Phương Hành cười lạnh, đột nhiên giơ tay lên, tát Hoàng Phủ Đạo Tử mười cái tát, cắn răng nói:
- Thù không đến tận đây? Ngươi có biết Thiết lão đầu đã bị giết hay không? Nếu như lúc trước, đương nhiên là không đến tận đây, ta trốn tránh ngươi rồi, dựa vào cái gì ngươi còn theo đuổi không bỏ? Ngươi truy sát ta thì thôi, tại sao lại đi đối phó Thiết lão đầu?
Đôi má của Hoàng Phủ Đạo Tử bị Phương Hành tát rách da, hắn truyền lại thần niệm:
- Ngươi giết ta... bản thân cũng trốn không thoát đuổi giết... nếu như ngươi không giết ta... Hoàng Phủ gia báo đáp sẽ khó có thể tưởng tượng...
Đang khi nói chuyện, hắn nhìn xa xa, vô số đạo kim quang đang dùng tốc độ cực nhanh xông đến, rất nhanh sẽ tới gần.
Tu sĩ Kim Đan cảnh của Hoàng Phủ gia đã liều mạng đuổi tới, lấy tốc độ của Kim Ô cũng không cách nào vứt bỏ bọn hắn, xem bộ dáng này, bị đuổi kịp chỉ là chuyện sớm hay muộn, mà lúc này bản thân Phương Hành bị trọng thương, Vạn Linh Kỳ đã tự bạo, thoạt nhìn căn bản không có bất luận hi vọng chạy thoát gì, tuy Hoàng Phủ Đạo Tử chỉ còn cái đầu, nhưng nhìn sự tình cực kỳ chuẩn xác.
- Ha ha ha ha...
Phương Hành nghe vậy, lại cười phá lên, tiếng cười tác động thương thế ở ngực, dẫn tới hắn ho khan.
- Chuyện cho tới bây giờ, ngươi còn muốn uy hiếp ta?