Chương 353: Nam Chiêm Bộ Châu đệ nhất tiểu ma đầu!
Vốn danh tiếng của tiểu ma đầu Phương Hành rất thịnh, nhưng trong tiềm thức của các tu sĩ sẽ không đặt hắn và Hoàng Phủ Đạo Tử ở một cấp bậc, dù sao tiểu ma đầu chính là tiểu ma đầu, lẻ loi, độc lai độc vãng, không có bối cảnh và thế lực gia tộc, người như vậy dù có chút năng lực, nhưng không quá đáng là phù dung sớm nở tối tàn, rất nhanh sẽ phai mờ ở trong mắt mọi người, dù sao không có gia thế tông môn, chính là không có nội tình.
Trên thực tế, hôm nay Phương Hành có thể có thanh danh như vậy, là bởi vì hắn to gan lớn mật, ở trong Huyền Vực chính diện khiêu chiến Hoàng Phủ gia, bất quá về sau, tuy hắn đoạt Kiếm Trủng, diệt bốn bộ của Hoàng Phủ gia, nhưng thành phần mưu lợi chiếm đa số, hơn nữa ở lúc khiêu chiến Hoàng Phủ Đạo Tử chuồn mất, làm các tu sĩ bội phục cơ trí của hắn, lại không khỏi khinh thị hắn.
Về sau Hoàng Phủ gia bố trí xuống thiên la địa võng bắt giết Phương Hành, càng làm cho người cảm thấy tiểu ma đầu này là một người lỗ mãng không biết trời cao đất rộng, tuy nhất thời được chỗ tốt, chiếm được tiện nghi, nhưng gây ra đại họa, không chỉ mình sớm muộn gì cũng khó thoát khỏi cái chết, còn bởi vậy liên lụy sư tôn ở Thanh Vân Tông, lâm vào vạn kiếp bất phục, được không bù mất.
Bất quá qua không được mấy ngày, lại truyền ra sự tình tiểu ma đầu bắn chết sư tôn, tuy trong nội tâm các tu sĩ khiếp sợ, nhưng lại càng xem nhẹ, theo bọn họ, tiểu ma đầu này chỉ là một người bị bức gần như điên cuồng, tuy hắn hung ác làm cho lòng người lạnh lẽo, nhưng lại lộ ra bất đắc dĩ.
Dù sao lúc ấy nếu ngươi có năng lực, cần gì phải giết người, trực tiếp cứu người chẳng phải xong?
Lúc ấy, Phương Hành cơ hồ đã trở thành chuyện cười của Nam Chiêm Bộ Châu!
Một tiểu ma đầu có bản lĩnh, có đảm lượng, càng có sát phạt quyết đoán, ở trước mặt thế lực cường đại của Hoàng Phủ gia, y nguyên chỉ là một bi kịch không thể làm gì, trong nội tâm các tu sĩ, đối với Hoàng Phủ gia cường đại, đã sinh ra một cảm giác vô lực.
Vào lúc này. Hoàng Phủ Đạo Tử kinh tài tuyệt diễm, một lần hành động xông vào hạch tâm Huyền Vực, đoạt được số lượng Thiên Cương, đẩy thanh danh của Hoàng Phủ gia lên đỉnh phong, Hoàng Phủ gia sau Trục Yêu Chi Chiến, ba ngàn năm ẩn cư ở Hắc Thủy Hồ không hỏi thế sự, thanh danh dễ dàng lên tới đỉnh phong, thái độ quân lâm Nam Chiêm Bộ Châu đã lộ ra mánh khóe, huy hoàng đến làm cho người không dám nhìn thẳng.
Nhưng đúng lúc này, tiểu ma đầu bị người coi là chuyện cười kia lại xuất hiện.
Hắn dùng thủ đoạn ám sát làm cho người trơ trẽn, ở dưới vạn chúng chú mục, một kiếm giết chết Hoàng Phủ Đạo Tử!
Thủ đoạn ám sát, ở trong Tu Hành Giới là cực kỳ hiếm thấy.
Trong phàm tục, sở dĩ sẽ dùng thủ đoạn ám sát, là bởi vì thế và lực thường thường là hai khái niệm. Người nắm giữ thế lực cường đại, chưa chắc sẽ có vũ lực cường đại, bởi vậy mới sẽ xuất hiện thủ đoạn ám sát. Dùng lực lượng của thất phu, đi chém giết người nắm giữ thế lực lớn, nhưng lực lượng bản thân lại yếu kém.
Nhưng ở Tu Hành Giới, lực lượng vi tôn, điều này cũng làm cho người nắm giữ đại thế, luôn là người có lực lượng cường đại.
Ở dưới cục diện như vậy, ám sát là cực kỳ hiếm thấy. Bởi vì lực lượng của ngươi mạnh hơn đối thủ, thì rất dễ dàng tích lũy thế lực, sẽ không thua đối thủ, mà nếu lực lượng nhỏ yếu hơn đối phương, như vậy sự tình ám sát càng là một chuyện cười.
Cũng chính bởi vì loại cục diện này, trong Tu Hành Giới, sẽ rất ít xuất hiện sự tình ám sát, mấy ngàn năm nay đều như thế, người tu hành không quá đề phòng sự tình ám sát, ngược lại đấu pháp, quyết đấu tầng tầng lớp lớp, chỉ là Phương Hành ở trong ổ phỉ lớn lên, lại mang thủ đoạn ám sát ở trong phàm tục vào Tu Hành Giới, nương theo gan to bằng trời, lại thật sự thành công.
Vì vậy trong nháy mắt, tình thế đại biến, Hoàng Phủ Đạo Tử kinh tài tuyệt diễm chính thức lộ diện ở trước mặt các tu sĩ, còn chưa đủ một tháng, ở thời khắc nhân sinh huy hoàng nhất, bị người một kiếm cắt đầu, vinh quang của Hoàng Phủ gia trở thành trò cười.
Các tu sĩ ngoài khiếp sợ, thì đều nổi lên tâm tư riêng, đi theo xem đến tột cùng.
Bọn hắn đã có thể tưởng tượng, sự tình Hoàng Phủ Đạo Tử bị ám sát, tất nhiên sẽ trở thành đại sự lớn nhất của Tu Hành Giới trong ba trăm năm qua.
Tiểu ma đầu này, không hổ là tiểu ma đầu!
Thời gian dần trôi qua, các tu sĩ ở chung quanh càng ngày càng nhiều, trên hư không, dưới mặt đất ở xung quanh Thanh Khâu Phần bị vây tràn đầy, trái một đám phải một đám, tất cả đều là người, có người vẻ mặt hưng phấn, bởi vì gặp gỡ đại sự, chỉ sợ việc này sẽ truyền lưu Tu Hành Giới mấy trăm năm, cũng có người lo lắng, lo lắng việc này mang đến hậu quả đáng sợ, tâm tình cực kỳ khẩn trương.
Không bao lâu, ngay cả Bát Bộ Yêu Chúng cũng tới, lúc đầu bọn hắn muốn xông vào, nhưng phát hiện sương mù ở chung quanh Thanh Khâu Phần không bình thường, liền không dám tùy tiện đi vào, lo lắng chờ đợi ở bên ngoài, cả đám mặt hàm sát khí, hận không thể lôi tiểu ma đầu kia ra, lăng trì ăn thịt!
- Có chín cường giả Kim Đan cảnh đi vào đuổi bắt tiểu tử này, tại sao lâu như thế còn chưa ra?
Các tu sĩ không dám tùy tiện đi vào sương mù, nhưng thật lâu không thấy có người đi ra, lại không khỏi nghi hoặc.
- Chẳng lẽ trong này có bẫy rập của tiểu tử kia sao?
- Thực lực sai biệt quá lớn, đừng nói chín Kim Đan cảnh, dù một người cũng có thể chụp chết tiểu ma đầu kia, coi như có bẫy rập, hắn có thể làm gì được Kim Đan cảnh? Trừ khi trong cạm bẫy mai phục một vị Nguyên Anh cảnh!
Nghe đến đó, các tu sĩ đều cười lắc đầu, nghĩ thầm nếu tiểu tử kia có thể chuyển ra một vị Nguyên Anh cảnh, thì cũng không bị Hoàng Phủ gia bức đến chó cùng rứt giậu, mạo hiểm đến ám sát Hoàng Phủ Đạo Tử như thế, dù sao Nguyên Anh cảnh là một chỗ dựa cực kỳ to lớn.
Bất quá cũng có người chần chờ phân tích:
- Nhìn nơi đây giống như một di tích cổ, sương mù kia cũng không đơn giản, chẳng lẽ đã từng là di tích của Yêu tộc, bên trong có bố trí nguy hiểm gì, lại bị tiểu tử này lợi dụng, vây khốn Kim Đan cảnh của Hoàng Phủ gia?
Cái thuyết pháp này ngược lại gần sát với chân tướng, nhưng các tu sĩ thấp giọng thương nghị, lại cảm thấy không có khả năng:
- Di tích Yêu tộc ở ba ngàn năm trước đã bị quét hết, mỗi một tấc đều bị tra xét tinh tường, sao có thể còn di tích lợi hại gì, có thể vây khốn Kim Đan cảnh? Huống hồ nếu ngay cả Kim Đan cũng có thể vây khốn, thì tiểu tử kia cũng chưa chắc có bản lãnh coi nó là bẫy rập!
Suy nghĩ thật lâu, lại không có đầu mối, chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.
Lại nói Phương Hành, nương theo tốc độ của Kim Ô và cả hai phối hợp suy tính trận pháp, từ trong một thông đạo khác nhanh chóng ly khai thạch động, nguyên lai trong hang đá cong cong quấn quấn rất nhiều, nhưng thông đạo ly khai hang đá chỉ có một, Phương Hành ở bên trong quấn cả buổi, cuối cùng vẫn phải từ chủ thông đạo ly khai.
Khó khăn lắm mới thấy được lối ra, trong lòng Phương Hành nhẹ nhàng thở ra.
Nói thực, lúc đầu định ra kế hoạch này, trong nội tâm của hắn và Kim Ô cũng không có quá nhiều nắm chắt, hai người bọn họ đã sớm lĩnh giáo qua thạch động hung hiểm, tuy hôm nay thực lực của hai người đều tăng nhiều, nhưng muốn bình yên tiến thối ở trong thạch động, không bị Âm Cấm Quỷ Nô bắt được, vẫn chỉ có ba thành nắm chắc, chỉ là trong lòng Phương Hành tức giận, muốn liều mạng một lần.
Còn nữa, hắn và Kim Ô cũng thương lượng qua, Âm Cấm Quỷ Nô kia có hai đặc điểm, một là cảm thấy hứng thú với người có tu vi mạnh mẽ, bởi vì bọn nó là chú thuật hiển hóa, chỉ là một tử vật, nên sẽ có hành động bản năng, người tu vi càng cao, linh khí trong cơ thể càng mạnh, đối với bọn nó càng có lực hấp dẫn, điểm này Phương Hành và Kim Ô chiếm tiện nghi rất lớn, hai là, Âm Cấm Quỷ Nô coi đại trận trong hang đá như một loại bổ sung, đồng dạng cũng là tồn tại thủ vệ Tiên Điện, theo lần thứ nhất trải qua, đại trận khẽ động, Âm Cấm Quỷ Nô sẽ thức tỉnh, có thể thấy được chúng có liên hệ với đại trận, như vậy hẳn là càng ít va chạm vào đại trận, thì càng không bị chúng chú ý.
Bởi vậy cường giả của Hoàng Phủ gia dựa vào một đường phá trận đi về phía trước, tự nhiên sẽ hấp dẫn Âm Cấm Quỷ Nô đến, có thể nói, nếu không có cường giả Hoàng Phủ gia, Phương Hành và Kim Ô sẽ không dễ dàng trốn ra như vậy.
Hôm nay thấy được hy vọng chạy trốn, lại lừa bịp một đám Kim Đan cảnh, có thể nói kế hoạch đại thành, trong lòng Phương Hành mừng rỡ vô hạn, thúc Kim Ô vừa khẩn trương lại hưng phấn tranh thủ thời gian ly khai thạch động, kỳ thật Kim Ô cũng không cần hắn thúc, so với hắn nó càng tiếc mệnh, "Oa" một tiếng vọt tới cửa động, thấy có hi vọng chạy trốn, hưng phấn tới cực điểm.
- Ha ha ha ha...
- Oa oa oa oa...
Một người một chim chạy ra cửa động, không khỏi mừng rỡ cười ha ha, lúc này đây lại không kiệt lực như lần trước, sau khi chạy ra cửa động liền rớt xuống, mà phóng về phía không trung, đột phá sương mù nồng đậm, nhìn thấy bầu trời trước mắt, trong nội tâm bịch bịch mới tính toán thả lỏng, đồng thời phát ra tiếng cười to càn rỡ đắc ý.
Nhưng lúc này, một người một chim ngẩn ngơ, chỉ thấy xung quanh đều là tu sĩ, ánh mắt kinh ngạc nhìn hai người bọn họ, đám tu sĩ cách bọn họ gần nhất bất quá chỉ có mười trượng.
- Con mẹ nó, nhiều người như vậy?
Phương Hành không có chuẩn bị tâm lý, nên hơi hoảng sợ.
Còn đối với các tu sĩ khác, cũng bị Phương Hành và Kim Ô dọa sợ, bọn hắn vốn nghĩ, kết quả sẽ là cường giả của Hoàng Phủ gia bắt Phương Hành đi ra, lại không nghĩ rằng, Kim Đan cảnh của Hoàng Phủ gia không ra, ngược lại Phương Hành và Kim Ô từ bên trong chui ra, còn cười đắc ý như vậy!
- Chẳng lẽ Kim Đan cảnh của Hoàng Phủ gia đã gặp bất trắc?
Trong nội tâm mọi người đều sinh ra ý niệm như vậy, vậy mà ẩn ẩn cảm thấy hoảng sợ.
Nếu tiểu ma đầu này dùng thủ đoạn gì, thoáng cái chôn giết chín Kim Đan cảnh của Hoàng Phủ gia, vậy thì lật trời rồi.