Chương 355: Một mẻ hốt gọn
Sau này Phương Hành nghe nói tao ngộ của Hoàng Phủ Già Lam, cũng cảm thấy gia hỏa kia quá bi thảm.
Cần phải biết, hắn và Kim Ô có thể từ trong thạch động trốn ra, là bởi vì ở trong mắt hai người này, đại trận kia quá dễ dàng, hơn nữa cường giả của Hoàng Phủ gia hấp dẫn đi lực chú ý của Âm Cấm Quỷ Nô, lúc này mới sáng tạo cho bọn hắn cơ hội, nhưng Hoàng Phủ Già Lam lại dựa vào cơ biến và thực lực, cộng thêm Kim Đan cảnh khác liều mình tương trợ, cứng rắn phá tan đại trận và vòng vây của Âm Cấm Quỷ Nô trốn thoát, bất quá cũng bị một Âm Cấm Quỷ Nô bắt trúng cánh tay, làm hắn phải nhịn đau chặt bỏ.
- Tiểu ma đầu, dù đi khắp cửu thiên thập địa, ta cũng phải giết ngươi...
Hoàng Phủ Già Lam chạy ra khỏi sương mù, phẫn nộ gào lên, làm một trong mấy Kim Đan cảnh kiệt xuất nhất của Hoàng Phủ gia, hắn chưa bao giờ nếm qua loại thiệt thòi này, bất quá còn chưa gào xong, đã bị hai người đột nhiên vọt tới đánh cho trở về trong sương mù, trong sương mù vốn còn có vô số Âm Cấm Quỷ Nô, thấy Hoàng Phủ Già Lam trốn ra sương mù, bọn nó không dám đuổi theo, nhưng chợt thấy đối phương bị đánh bay trở lại, không khỏi oanh lên, nháy mắt có chừng bảy tám Âm Cấm Quỷ Nô chộp vào trên người hắn...
- Con mẹ nó rốt cuộc là tình huống như thế nào?
Thẳng đến bị hấp thành người khô, Hoàng Phủ Già Lam cũng không biết mình chết ở trong tay ai...
- Ha ha, hai lão hỗn đản các ngươi cũng chịu ra tay...
Vạn La lão quái cười to, nhìn hai Kim Đan cảnh che mặt hỏi.
Hai người kia, một người tay cầm trường kiếm hàn quang lạnh thấu xương, không rảnh tranh luận với Vạn La lão quái, chém đinh chặt sắt nói:
- Nếu như đã xuất thủ, vậy thì hung ác một chút, cường giả của Hoàng Phủ gia, hôm nay một cái cũng không thể sống!
Nói xong giận dữ ra tay, cùng Vạn La lão quái sóng vai chém tới.
Vạn La lão quái nghe vậy, không khỏi ngẩn ngơ nói:
- Sao hiện tại người trẻ tuổi đều một cái hung ác hơn một cái? Con mẹ nó, thực già rồi?
Hai người ra tay sau tự nhiên là Mạc Long Ngâm và Đại Diễn Tông Trương Đạo Nhất, Mạc Long Ngâm nhỏ hơn Vạn La lão quái hơn hai trăm tuổi, xác thực xem như người trẻ tuổi, theo hai người bọn họ ra tay, ưu thế của Vạn La lão quái và Hồ Cầm Lão Nhân càng rõ ràng, trừ khi Nguyên Anh cảnh của Hoàng Phủ gia đích thân đến, nếu không tình thế đã không thể nghịch chuyển.
Người của Đại Tuyết Sơn nhất mạch bởi vì chờ Tiêu Tuyết tiến vào hạch tâm Huyền Vực ghi danh, vốn không có ly khai, thậm chí thời điểm Hoàng Phủ Đạo Tử ly khai Huyền Vực, còn từng ở cách đó không xa xem lễ, nhìn thấy Hoàng Phủ Đạo Tử thiên tư anh dũng, như mặt trời ban trưa, trong nội tâm bọn họ ngũ vị tạp trần, cảm giác nội tình của Hoàng Phủ gia không bình thường, như mặt trời huy hoàng, trấn áp ở trên đầu tu sĩ của Nam Chiêm Bộ Châu.
Bọn họ đều là lão hồ ly tinh, âm thầm nghe qua Hoàng Phủ gia ẩn nhẫn ba ngàn năm, có ý định muốn thừa dịp Huyền Quan buông xuống, đẩy Đạo Tử của mình ra ngoài, chuẩn bị cho Hoàng Phủ gia chính thức quân lâm Nam Chiêm Bộ Châu, nói cách khác, Nam Chiêm Bộ Châu Hoàng Phủ gia, đã chán làm Ẩn Hoàng rồi, bọn hắn chuẩn bị đi lên sân khấu, làm Đế Hoàng chính thức của Nam Chiêm Bộ Châu.
Thiên Huyền Cửu Quan, cơ duyên vô số.
Ở trong mắt tu sĩ bất đồng, Cửu Quan đại biểu cho đồ vật bất đồng.
Có người chứng kiến Cửu Quan, nghĩ đến là nó đại biểu vô số cơ duyên và bảo bối, có người chứng kiến Cửu Quan, nghĩ đến là nó đại biểu cho vô số truyền thừa, mà ở trong mắt một vài người dã tâm bừng bừng, Cửu Quan đại biểu cho vô số kỳ ngộ...
Ví dụ như Nam Chiêm Bộ Châu Hoàng Phủ gia, cho rằng Huyền Vực mở ra, đại biểu bọn hắn có cơ hội từ Ẩn Hoàng đi lên sân khấu.
Mượn Huyền Vực mở ra, dựng lên uy nghiêm, tranh đoạt cơ duyên, đồng thời cũng chứng minh thực lực của mình, một mũi tên trúng ba con chim!
Nhớ ngày đó, Vạn La lão quái và Sở Thái Thượng liên thủ, đuổi giết Kim Quang Lão Tổ, lại bị Hoàng Phủ gia gia chủ gặp được hóa giải ân oán, lời nói không dễ nghe, thiên hạ to lớn, ở đâu có trùng hợp như vậy, đơn giản là vì Hoàng Phủ gia cảm thấy đây là một cơ hội, cố ý ở thời gian thích hợp xuất hiện ở nơi thích hợp, dùng uy nghiêm của mình điều giải mâu thuẫn.
Tuy biểu hiện ra chỉ là điều giải mâu thuẫn đơn giản, nhưng lại ẩn hàm thâm ý, một là có thể đổi được hảo cảm của Kim Quang Lão Tổ, hai là mượn cơ hội này công khai thiên hạ, để tu sĩ của Nam Chiêm Bộ Châu nhớ rõ uy nghiêm của Hoàng Phủ gia.
Mà ở sau đó, sở dĩ Hoàng Phủ Đạo Tử hạ hịch văn lệnh Phương Hành lập tức tiến vào hạch tâm Huyền Vực bái kiến hắn, kỳ thật cũng là tuân theo lý niệm của Hoàng Phủ gia, mượn cơ hội gõ Phương Hành, dựng lên uy nghiêm mà thôi.
Hết thảy sự tình vốn cực kỳ thuận lợi, thậm chí còn thuận lợi hơn Hoàng Phủ gia tưởng tượng, lại không nghĩ rằng, chỉ vì một tờ hịch văn của Hoàng Phủ Đạo Tử, đã dẫn phát nhiều sự tình hoang đường như vậy, Hoàng Phủ gia vất vả tiến hành đủ loại trù tính, có thể nói cuối cùng đều bị giảo loạn, cơ hồ không có một việc thuận lợi, đương nhiên, cái này còn chưa xong, cuối cùng thậm chí bồi thêm tánh mạng của Hoàng Phủ Đạo Tử...
Khi thấy Phương Hành ám sát Hoàng Phủ Đạo Tử, Đại Tuyết Sơn Tứ lão khiếp sợ khó có thể hình dung.
Tiểu hỗn đản này, thật là mỗi một bước kinh động tâm phách!
Ngay cả bọn hắn cũng ẩn ẩn có chút bội phục, mặc dù tu vi của những người mình cao hơn hắn, nhưng lá gan lại kém xa.
Lại về sau, Vạn La lão quái âm thầm quyết định, thời điểm nhìn thấy Phương Hành đào tẩu, hắn nói:
- Tiểu hỗn đản này không chết, danh tiếng Ẩn Hoàng của Hoàng Phủ gia chính là một chuyện cười...
Sau khi nói xong, hắn trốn vào trong hư không, âm thầm có ý cứu người, mặc dù đối địch với Hoàng Phủ gia hung hiểm quá nhiều, nhưng hắn không quan tâm.
Mặc dù Đại Tuyết Sơn Tam lão biết Vạn La lão quái muốn cứu người, nguyên nhân chủ yếu là vì coi trọng đệ tử của mình, chỉ có điều cũng thấy Vạn La lão quái nói có lý, nên lâm vào do dự.
Hồ Cầm Lão Nhân là người thứ hai làm ra quyết định, cười nhạt nói:
- Ta vốn thiếu hắn một cái nhân tình!
Sau khi dứt lời, cũng ẩn vào trong hư không.
Hai người bọn họ nhanh chóng hạ quyết định, muốn bảo vệ Phương Hành một mạng, để cho hắn đào tẩu, mà Trương Đạo Nhất và Mạc Long Ngâm thì xoắn xuýt cả buổi, đủ loại ý niệm xoay chuyển, cuối cùng rốt cục xuất thủ, Trương Đạo Nhất cân nhắc tương đối sâu xa, hắn cảm thấy Phương Hành gây họa quá lớn, sau đó phản ứng của Hoàng Phủ gia sẽ khó có thể tưởng tượng, chỉ sợ phàm là người có quan hệ tới hắn đều khó trốn địch ý của Hoàng Phủ gia, nếu trước đó Đại Tuyết Sơn còn có thể ngầm hiểu chặt đứt liên hệ với tiểu ma đầu, hiện tại đã không được.
Đã như vậy, thì càng phải để cho tiểu ma đầu kia sống, trợ giúp hắn ly khai, làm cho lửa giận của Hoàng Phủ gia có mục tiêu phát tiết, chỉ cần Hoàng Phủ gia nóng lòng đuổi giết Phương Hành, vậy lực chú ý đối với Đại Tuyết Sơn sẽ thả lỏng một ít, dù sao Đại Tuyết Sơn không phải Thanh Vân Tông, Vạn La lão quái cũng không phải Thiết Như Cuồng, hơn nữa có Linh Sơn Tự che chở, Hoàng Phủ gia ở trước khi bắt được Phương Hành, là không có khả năng vạch mặt với Đại Tuyết Sơn, lựa chọn duy nhất là dùng tất cả phương pháp đi bắt Phương Hành.
Mà ý nghĩ của Mạc Long Ngâm thì đơn giản hơn nhiều, sau khi thấy được những việc Phương Hành đã làm, hắn đột nhiên cảm giác, nếu như tiểu hỗn đản này không chết, tương lai thành tựu chỉ sợ bất khả hạn lượng, liền biết thời biết thế, cùng đối phương kết cái thiện duyên.
Bọn hắn là loại người lấy lợi ích làm trọng, một khi quyết định, ra tay còn hung ác hơn Vạn La lão quái và Hồ Cầm Lão Nhân, theo bọn họ, đã muốn xuất thủ, vậy thì một người sống cũng không lưu, dù sao coi như ngươi che mặt, nhưng thân là Kim Đan cảnh, cảm ứng kinh người, há có thể thật sự giấu diếm được Hoàng Phủ gia? Thân phận tiết lộ là sự tình sớm muộn, vậy dứt khoát giết sạch, chơi cái chết không có đối chứng.
Vạn La lão quái cũng không phải lão điểu, hiểu được ý tứ của hai lão hữu, dứt khoát chơi độc kế, thần thức chấn động hư không:
- Hôm nay tất cả mọi người của Hoàng Phủ gia đều phải chết ở chỗ này, từ trong Huyền Vực mang ra vô số cơ duyên, tất cả đều thành vật vô chủ, lại không biết bọn hắn từ trong Huyền Vực vơ vét được bao nhiêu bảo bối, lại sẽ rơi vào tay ai?
Nghe được những lời này, sắc mặt của cường giả Hoàng Phủ gia đại biến, mà vô số tu sĩ đứng ngoài quan sát thì con mắt sáng ngời.
Hồ Cầm Lão Nhân biết suy nghĩ trong nội tâm Vạn La lão quái, truyền lại thần niệm nói:
- Kế này thật độc!
Vạn La lão quái cười hắc hắc, âm thanh lạnh lùng nói:
- Lão phu chỉ học theo tiểu tử kia một chút mà thôi, không thể không nói, kế này rất hay, cái gọi là người tu hành, tu đúng là bề ngoài ra vẻ đạo mạo, tiên phong đạo cốt, bên trong bụng dạ độc ác, tranh phong đoạt lợi, không độ cửu kiếp, tham niệm khó tắt, cả đám lòng dạ hung ác, chỉ cần cho bọn hắn một lời dẫn, sự tình còn lại không cần chúng ta phải xen vào rồi!
Vạn La lão quái nói không sai, sau khi hắn hét lớn, đột nhiên từ trong hư không thoát ra một người toàn thân bao phủ sương mù, giống như sư tử vồ thỏ vọt về phía đám Trúc Cơ cảnh của Hoàng Phủ gia, dùng thực lực Kim Đan cảnh của hắn, thì sao có thể cho đám Trúc Cơ cảnh cơ hội phản kháng? Lập tức đập chết hai ba người, đoạt lấy túi trữ vật.
- Pháp không trách chúng, bọn hắn đã dám động thủ, lão phu sao có thể lạc hậu hơn người?
- Con mẹ nó, Hoàng Phủ gia diễu võ dương oai cũng đủ lâu rồi, hôm nay loạn thế đã thành, lão phu cũng tới kiếm một chén canh...
- Cơ duyên ở trước mắt, ai còn quản Ẩn Hoàng quái gì... Cái túi trữ vật kia là của ta...
Trong lúc nhất thời, vô số người ánh mắt lạnh lùng xuất thủ, các tu sĩ như sư tử vồ thỏ, đều lộ ra nanh vuốt tàn nhãn sắc bén.
Đường đường Ẩn Hoàng thế gia của Nam Chiêm Bộ Châu, hôm nay lại có nguy cơ toàn quân bị diệt...