Lược Thiên Ký

Chương 356: Nam Chiêm Bộ Châu chi kiếp

Chương 356: Nam Chiêm Bộ Châu chi kiếp

Lúc này ở vùng Tây Mạc, dưới một núi cao nguy nga, có một cái hồ lớn, hồ nước màu đen, bên trong chìm chìm nổi nổi, không biết tồn tại bao nhiêu Yêu Linh, mặc dù đã chết nhiều năm, nhưng Yêu Linh cũng không thể tự do, bị phong cấm ở trong hồ nước, oán khí mãnh liệt kia nhuộm hồ lớn thành màu đen, khủng bố giống như U Minh Địa Ngục.
Mà ở bên cạnh hồ nước, có vài động phủ che giấu, các tu sĩ ngày đêm hấp thu oán khí ở trong hồ nước này tu luyện, mấy ngàn năm nay, không hỏi thế sự, chỉ lo tu luyện mà thôi, nhưng lúc này, trong một động phủ, lại bỗng nhiên có một lão tu sĩ đắm chìm ở trong thức hải tu luyện không biết bao nhiêu năm tỉnh lại, như trong tối tăm cảm ứng được cái gì.
- Phế vật, phế vật, phế vật!
Tu sĩ này mở mắt, một đạo thần thức nhẹ nhàng bắn ra, rất nhanh liền dò xét được cái gì, thanh âm già nua hét lớn, thanh âm to lớn cơ hồ chấn cả ngọn núi lay động, hồ nước không ngừng bốc lên.
- Lão tổ thức tỉnh?
Trong các cung điện tầng tầng lớp lớp, Hoàng Phủ gia gia chủ vừa mới biết tin tức Hoàng Phủ Đạo Tử bị giết, đang nóng lòng điều binh khiển tướng kinh hãi, vội vàng nhìn về phía Hắc Thủy Hồ quỳ xuống, hét lớn:
- Lão tổ bớt giận, là tôn nhi vô dụng, hiện tại sẽ tự mình ra tay, nhất định bắt giữ người ám sát Đạo Tử của Hoàng Phủ gia ta, diệt hắn cửu tộc, dùng để chỉnh đốn uy nghiêm của Hoàng Phủ gia ta...
- Đạo Tử có thể chết, nhưng Liên Bảo không thể mất!
Không đợi Hoàng Phủ gia chủ nói xong, tu sĩ ở trong Hắc Thủy Hồ rống to, một bóng đen phóng lên trời, thời điểm hắn đứng dậy, trong Hắc Thủy Hồ giống như có một con Giao Long cuồn cuộn. Nửa ngày sau, một tiếng ầm vang, nước trong hồ bị lấy sạch, hóa thành một mảnh yêu vân khủng bố, cõng lấy lão tu sĩ xé rách hư không, lao về phía Bột Hải quốc...
Dùng tốc độ hắn, 10 vạn dặm cũng chỉ là nửa canh giờ liền đến, còn nhanh hơn Pháp bảo phi hành rất nhiều. Nhưng thời điểm hắn cách Bột Hải quốc chỉ có vạn dặm, đột nhiên trong nội tâm rùng mình, nháy mắt thu thần thông, lơ lửng ở giữa không trung, phía trước có gió thổi tới, xé rách tầng mây, lộ ra một nam tử tóc trắng bồng bềnh, xếp bằng ở trong hư không.
Ở trước người nam tử kia bày một bàn cờ, phía trên chỉ có vài quân cờ.
- Đạo hữu là người phương nào, vì sao ngăn đường đi của ta?
Lão giả áo đỏ lạnh giọng mở miệng, vì kiêng kị tu vi của đối phương, không có trực tiếp xông qua.
Nam tử tóc trắng thần sắc lạnh nhạt, mỉm cười nói:
- Ta ý định mời ngươi đánh cờ!
Lão giả áo đỏ lông mày cau chặt, quát lên:
- Lão phu không có thời gian đánh cờ với ngươi, nhanh chóng tránh ra!
Nam tử tóc trắng ngẩng đầu, nhìn lão giả áo đỏ, thản nhiên nói:
- Nếu như không đánh cờ, thì cút về Hắc Thủy Hồ đi!
Lão giả áo đỏ giận tím mặt, ánh mắt như mũi tên bắn thẳng đến, quát lạnh nói:
- Ngươi nói cái gì?
Nam tử tóc trắng nói:
- Ta thật rất không thích người Hoàng Phủ gia các ngươi, vốn không muốn ra tay, nhưng bị các ngươi làm cho khó chịu, cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu ngươi không quay đầu lại, ta sẽ giết ngươi!
...
...
Thanh Khâu Phần, cục diện đã hoàn toàn mất khống chế.
Không nói các tu sĩ bị Phương Hành dẫn vào hang động toàn quân bị diệt, ngay cả ba tu sĩ Kim Đan cảnh trấn thủ ở bên ngoài, cũng bị bốn tu sĩ che mặt liên thủ đánh chết, cuối cùng còn kích động mọi người, dẫn phát các tu sĩ tranh đoạt cơ duyên của Hoàng Phủ gia, đám tu sĩ Hoàng Phủ gia đáng thương kia, ngày bình thường vô luận ở nơi nào cũng cao cao tại thượng, hôm nay lại thành cừu non đợi làm thịt...
- Sự tình gây lớn rồi!
Trong cục diện hỗn loạn, Đại Tuyết Sơn Tứ lão ở sau khi chém giết ba cường giả Kim Đan cảnh, đã lặng yên thối lui ra ngoài, nhìn xung quanh Thanh Khâu Phần hỗn loạn, mấy người bọn họ cũng có chút tắc luỡi, cảm giác sự tình lớn hơn trong tưởng tượng.
- Người tu hành điên cuồng lên, thật đúng là đáng sợ, loại sự tình này bốn người chúng ta làm ra cũng cảm thấy có chút kinh hãi, các ngươi nói tiểu hỗn đản kia ở đâu ra lá gan, tuổi còn nhỏ, lại dám làm ra sự tình như vậy?
Quỷ Thần Cốc Trương Đạo Nhất nhìn tràng diện, có chút chột dạ nói.
Vạn La lão quái nghe vậy, có chút đắc ý, cười ha ha nói:
- Tiểu hỗn đản kia là gan chó, không biết sợ!
Hồ Cầm Lão Nhân cũng cười nói:
- Kẻ này không tầm thường!
Mạc Long Ngâm nói:
- Nếu hắn có thể sống sót, sợ là về sau chúng ta phải dựa vào hắn kiếm cơm rồi, bất quá tạm không nói hắn, bằng bản lãnh của hắn, chắc là có thể chạy thoát, chúng ta cũng không thể giúp hắn quá nhiều, vẫn là cân nhắc tình cảnh của chúng ta đi, lần này sự tình quá lớn, tuy Hoàng Phủ gia không cách nào tìm được chứng cớ đuổi tới trên người chúng ta, nhưng bọn hắn không ngốc, nhất định sẽ nghĩ đến, nếu Nguyên Anh cảnh của Hoàng Phủ gia dưới cơn thịnh nộ ra tay, chỉ sợ không phải bốn người chúng ta có thể thừa nhận...
Vạn La lão quái nghe vậy, lạnh giọng cười nói:
- Nguyên Anh cảnh há có thể dễ dàng ra tay như vậy? Nguyên Anh cảnh khẽ động, thiên hạ sợ hãi, Linh Sơn Tự sẽ không ngồi yên không lý đến, thật sự không được, bốn người chúng ta xuống tóc đi tu còn không được sao!
Ba người còn lại nghe vậy, nhìn nhau cười cười, biết Vạn La lão quái nói cũng không sai.
Hồ Cầm Lão Nhân trêu ghẹo lão hữu:
- Lão phu làm hòa thượng cũng không có gì, dù sao một thân cô đơn, không còn lo lắng, ngược lại là ngươi, khi còn trẻ được xưng thái tuế, bây giờ đi làm hòa thượng, cái tràng cảnh kia nghĩ một chút cũng thấy rất thú vị...
Nói xong, đang chuẩn bị rút đi, đột nhiên Hồ Cầm Lão Nhân nhướng mày, nhìn về phía xa xa, ra hiệu Vạn La lão quái, Trương Đạo Nhất và Mạc Long Ngâm nhìn sang, chỉ thấy phương hướng đông nam, bất ngờ có một đoàn tường vân cấp tốc bay tới, đám mây kia không giống mây bình thường, lại có tí ti thần tính, ẩn chứa uy áp khó nói lên lời.
- Sao người Thần Châu cũng tới?
Trương Đạo Nhất vừa thấy đóa tường vân kia, sắc mặt đại biến, ẩn ẩn có một loại dự cảm không lành.
Hồ Cầm Lão Nhân trầm giọng nói:
- Trong mây có sát khí, lai giả bất thiện, chúng ta trở về Chí Tôn Thần Điện cái đã!
Bốn người hạ quyết định, lập tức thi triển Na Di Thuật rời đi, bất quá tu sĩ khác lại không có tốc độ phản ứng nhanh như bọn hắn, phía dưới vẫn đang tiếp tục chém giết, hôm nay sớm đã không phải là mọi người tranh giết tu sĩ của Hoàng Phủ gia, một ít thế lực thực lực yếu kém, cùng với thế lực người tâm phúc không còn hoặc bị thương, cũng bị người khác theo dõi.
Tuy trước kia cũng có tu sĩ âm thầm ăn cướp, nhưng không có bày ra ở bên ngoài, tất cả thế lực tầm đó, vẫn có một ít quy củ, các tu sĩ cũng đều tận lực tuân thủ, ngay cả Hoàng Phủ gia cũng chỉ dùng thế áp người, mà không dám trực tiếp cướp bóc các tu sĩ khác, nhưng hôm nay theo cường giả của Hoàng Phủ gia bị giết sạch, cân bằng đã bị đánh vỡ, toàn bộ bắt đầu minh đoạt.
Ngay cả khi tường vân từ đông nam vọt tới, các tu sĩ cũng không dừng tay, chỉ có số ít người xem thời cơ khá nhanh chạy trốn.
- Ha ha, Nam Chiêm Bộ Châu quả nhiên là một đám dã nhân, biết ngay bọn hắn sẽ thủ không được quy củ!
Tường vân bay vút lên trên không Thanh Khâu Phần, có đám mây ngừng lại, vân khí tản ra, lộ ra một lão giả tóc dài màu đen khoác trên vai, trong ánh mắt mang theo khinh miệt, nghiêng mắt nhìn tu sĩ dưới phương, hơi suy nghĩ, đáy mắt hiện lên vẻ hung ác:
- Đạo Tử của Thần Châu Thanh Lạc môn ở trong Huyền Vực bị giết, thu được cơ duyên rất ít, những cơ duyên này rơi vào tay bọn dã nhân các ngươi, chẳng bằng...
Nghĩ tới đây, một đạo thần niệm truyền về phía các đệ tử ở sau lưng:
- Nam Chiêm Bộ Châu đã muốn loạn, vậy để cho nó càng loạn một chút!
Các đệ tử hiểu ý, lập tức từ trên tường vân xông ra, lao về phía các tu sĩ Nam Chiêm Bộ Châu đang chém giết...
Mà trưởng lão Thanh Lạc môn thì cười cười, cùng những người khác bay về phía Thanh Khâu Phần, bọn hắn cũng là bị khí tức trong Thanh Khâu Phần kinh động mới tới, tốc độ của tu sĩ Thần Châu khá nhanh, lúc này đã vọt tới trong sơn cốc của Thanh Khâu Phần, có người thi triển bí pháp, dò xét sương mù trong tay, ánh mắt có tinh quang hiện lên.
- Không sai, từ khí tức đến xem, đây chính là tòa Tiên Điện ở Thần Châu năm đó, không nghĩ tới lại ở chỗ này!
- Chẳng lẽ Nam Chiêm Bộ Châu thật là phúc địa? Đại cơ duyên kia cũng ở nơi này!
- Xông điện, khí tức sương mù không sai được, Tiên Điện năm đó từ Thần Châu chạy ra, tám chín phần mười là ở trong này!
Trong lúc nhất thời, các tu sĩ Thần Châu đều đại hỉ, càng có người trực tiếp nghiên cứu sương mù trong Thanh Khâu Phần, chuẩn bị xông điện.
Phương hướng đông nam, vẫn đang có vô số tường vân chạy đến, đều là thế lực tông môn của Thần Châu, bọn hắn vốn đóng ở trên biển, ngoại trừ đưa đệ tử vào Huyền Vực, thì không đi vào Nam Chiêm Bộ Châu nửa bước, nhưng lúc này đều bị Tiên Điện trong Thanh Khâu Phần hấp dẫn, trong lúc nhất thời, tường vân như mưa, tu sĩ Thần Châu đi tới nơi đây, có người vì Thanh Khâu Phần, cũng có người thấy Nam Chiêm Bộ Châu sắp loạn, bay lên tâm tư giống như Thanh Lạc môn, tất cả ngầm hiểu, liền có người gia nhập tranh đoạt cơ duyên...
Từ Thanh Khâu Phần bắt đầu, một vòng một vòng lan tràn ra, đại loạn liên tiếp mở rộng.
Một trận bạo loạn lớn nhất từ sau khi Nam Chiêm Bộ Châu trục yêu đến nay, đang lấy xu thế lửa cháy đồng cỏ, tập cuốn cả Nam Chiêm Bộ Châu!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất