Chương 370: Thanh Nhan thật tinh mắt
Nghe Thanh Nhan nói kiêu ngạo như vậy, Phương Hành càng ngây dại, trực giác cảm thấy, thời điểm Thanh Nhan nói hết sức chăm chú, không giống như thuận miệng kéo mình ra hù người, cái này lại để cho hắn bó tay rồi, mình tổng cộng chỉ gặp qua Thanh Nhan hai lần, lời nói cũng không nói qua mấy câu, khi nào thành nam nhân của nàng?
Chẳng lẽ có người giả mạo mình, ngủ với Thanh Nhan?
Trong nội tâm hồ nghi, liền thăm dò nói:
- Nam nhân đi đầy đường đều là của ngươi sao? Tùy ngươi nói ai cũng được?
Thanh Nhan thấy hắn không tin, lại có chút hoảng loạn, thân thể co rụt lại, lạnh lùng nói:
- Ta mới mặc kệ ngươi tin hay không, ta chỉ có nam nhân là hắn, nếu ngươi dám dùng sức mạnh, ta sẽ tự sát, nói ngươi lòng mang làm loạn, muốn giết ta, hai vị sư tỷ và trưởng công chúa đều ở trong đại điện, ngươi cảm thấy nếu các nàng thấy ngươi muốn thương tổn ta, sẽ bỏ qua cho ngươi sao?
- Tổn thương ngươi?
Phương Hành đánh giá nàng một cái, đột nhiên ra tay, trong tay chẳng biết lúc nào xuất hiện Khốn Tiên Tác, linh lực cường đại vận chuyển, Thanh Nhan không có lực phản kháng, bị hắn trói lại, đồng thời linh lực đánh vào kinh mạch của nàng, ngay cả tu vi cũng bị phong ấn, thoáng cái trở nên không có lực phản kháng.
Phương Hành cười hắc hắc nói:
- Ở trước mặt ta, ngươi có cơ hội sao?
Thanh Nhan bị dọa mộng, thực lực chênh lệch bày ra đó, nàng ở trước mặt Phương Hành, thực không có chút lực lượng hoàn thủ, chỉ cho rằng gia hỏa kia muốn dùng sức mạnh, vừa vội vừa thẹn, nước mắt tràn mi mà ra.
Phương Hành cười hắc hắc nói:
- Ngươi cũng đừng vội khóc, nói thật, ta cũng rất bội phục thiếu niên anh tài như Phương Hành, còn có ý định tương lai làm bằng hữu với hắn, nếu ngươi thật là nữ nhân của hắn, ta chắc chắn sẽ không đụng ngươi, chỉ có điều phải nghiệm chứng sự tình ngươi nói là thật hay giả, thật thì thôi, nếu là giả, hắc hắc...
Thanh Nhan thấy còn có cơ hội, vội vàng ngẩng đầu lên nói:
- Thật, lúc trước ta và hắn ở Huyền Vực gặp nhau...
Phương Hành gật đầu nói:
- Sau đó thì sao?
Sắc mặt Thanh Nhan đỏ hồng, nói:
- Sau đó... Sau đó hắn thành nam nhân của ta chứ sao...
Phương Hành nhéo nhéo ngón tay, cười lạnh nói:
- Ngươi không nói thật, vậy hôm nay...
Thanh Nhan hoảng sợ, vội vàng kêu to:
- Ngươi lui về phía sau, lui xa một chút, ta sẽ nói thật!
Sự tình liên quan tới mình, Phương Hành rất hiếu kỳ, tự nhiên sẽ phối hợp, theo lời lui ra ba trượng, lấy cái ghế ngồi xuống, lại lấy qua một bình rượu, cắn mở nút lọ, vừa uống vừa nghe Thanh Nhan giải thích.
- Kỳ thật...
Thanh Nhan lắp bắp:
- Hắn còn không có trở thành nam nhân của ta, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ...
Trong nội tâm Thanh Nhan có chút hoảng loạn, rõ ràng là có chút sự tình muốn che lấp, có một số việc muốn nói càng lãng mạn, nhưng Phương Hành không ngốc, tinh chuẩn nghe ra hàm ý trong đó, làm cả buổi, nguyên lai là Thanh Nhan tự mình đa tình mà thôi.
Nguyên lai sau khi ở Huyền Vực gặp được Phương Hành, Bắc Thần Sơn Tam Yêu rất thưởng thức hắn dũng mãnh, cũng thực động tâm muốn giúp tiểu sư muội ngủ với tiểu ma đầu, chỉ có điều bằng bản sự của ba người các nàng, thật đúng là không xử lý được Phương Hành, hơn nữa về sau Phương Hành lại ở Tiên Viên đánh cướp các nàng một trận, song phương trên cơ bản coi như kết thù, về sau tuy thương lượng muốn cùng một chỗ ăn cướp Kiếm Trủng, nhưng hiềm khích đã sinh, tâm tư này liền phai nhạt.
Lại về sau, các nàng đi địa phương khác mưu đoạt cơ duyên, lại không nghĩ rằng thời gian ước định ăn cướp Kiếm Trủng chưa tới, Phương Hành đã dẫn người đánh phá Kiếm Trủng, làm ba người các nàng thành công dã tràng, đến lúc này, Hồng Nhan và Bích Nhan tức đến ngứa răng, muốn bắt Phương Hành rút gân lột da, chỉ là nhất thời tìm không được hắn mà thôi.
Nhưng các nàng lại không nghĩ tới, qua mấy lần tiếp xúc, Phương Hành dũng mãnh hơn người, to gan lớn mật, tuy ba người các nàng không được chỗ tốt gì từ hắn, còn có ke hở, nhưng trong tim tiểu sư muội lại sinh ra hảo cảm, cảm thấy nam nhân như vậy mới có đủ tư cách làm phu quân của mình, lại càng về sau, Phương Hành làm rất nhiều chuyện động trời, một lần so với một lần kinh thiên động địa, một mũi tên bắn chết sư tôn, ám sát Hoàng Phủ Đạo Tử, kế giết mười hai Kim Đan cảnh của Hoàng Phủ gia, thanh danh quá lớn, có thể nói chấn động Nam Chiêm Bộ Châu.
Ở dưới cục diện như vậy, ngay cả rất nhiều nữ tu không biết Phương Hành cũng ẩn ẩn cảm thấy, tiểu ma đầu này uy phong lẫm lẫm, hung hãn khó tả, huống chi trong nội tâm Thanh Nhan vốn có tâm tư kia?
Một chút hảo cảm ban đầu kia, trải qua một phen uẩn nhưỡng, bất ngờ đã thành một loại tình cảm thiêu đốt mạnh mẽ, khiến cho Thanh Nhan cho rằng Phương Hành chính là phu quân tương lai của mình, nàng vốn không phản cảm pháp môn của Đa Tình Tông, lại đột nhiên trở nên cực kỳ bài xích, kiên quyết không chịu để cho nam nhân khác đụng vào thân thể mình.
Kỳ thật hai sư tỷ của nàng cũng bởi vì phát hiện nàng biến hóa, còn tưởng nàng là bởi vì đối diện lần thứ nhất, áp lực tâm lý có chút lớn, lúc này mới dẫn nàng tới Hồng Hồng đại hội, muốn giúp nàng chọn lương tế, chỉ là các nàng nơi nào nghĩ đến, đối với Thanh Nhan mà nói, trong nội tâm đã nhận định Phương Hành, nơi nào sẽ vừa ý những nam nhân khác?
Đương nhiên, những tâm tư này, Thanh Nhan sẽ không nói cho Phương Hành, thậm chí chính nàng cũng không rõ chấp niệm trong lòng mình từ đâu đến, bất quá Phương Hành nghe cũng không xê xích gì nhiều, trong nội tâm không khỏi cảm thấy vui vẻ, cảm giác Thanh Nhan chướng mắt mọi người, vậy mà coi trọng ta, có thể thấy được ánh mắt còn không tệ, đáng giá tán thưởng...
Bất quá trong nội tâm lại có chút tiếc nuối, đáng tiếc, đối với mình muốn bổ khuyết toàn bộ Tam Muội Chân Hỏa mà nói không có tác dụng gì.
- Vậy mà muốn ngủ với Phương đại gia, ngươi nghĩ hay lắm, bất quá người ta đã không ở Nam Chiêm Bộ Châu, ngươi muốn ngủ cũng ngủ không được, lấy đạo thống của Đa Tình Tông các ngươi, không ngủ với nam nhân ngươi sống được sao? Cũng không thể để cho hắn nhặt hàng đã xài rồi của người khác chứ?
Phương Hành giống như cười mà không phải cười đánh giá Thanh Nhan, muốn thay mình hỏi vài vấn đề, ngược lại không thể không dụng tâm.
Thanh Nhan nghe Phương Hành hỏi, trợn mắt trừng một cái, không vui nhìn Phương Hành:
- Ngươi hoài nghi trung trinh của ta?
Phương Hành cười nhạo:
- Các ngươi có trung trinh sao?
Thanh Nhan nhất thời tức đến đỏ mặt, lạnh lùng nói:
- Chuyện của ta không cần ngươi quan tâm!
- Hứ, ta còn không thích quản đâu!
Phương Hành chẳng để ý cười lạnh, thò tay gọi Khốn Tiên Tác về, quay người rời đi.
Thanh Nhan thấy Phương Hành đi thống khoái, không khỏi nao nao, bất quá không có gọi hắn lại.
- Xem ra chỉ có thể tìm cái khác...
Phương Hành bất đắc dĩ, chắp tay sau lưng đi về đại điện, nhìn thấy hắn trở lại, mọi người đều kinh ngạc, sau đó giống như nghĩ tới điều gì cười cười, cười đến Phương Hành khó chịu, hận không thể bóp chết đám hỗn đản kia, rầu rĩ không vui ngồi trở lại bàn nhỏ của mình, rót rượu uống sạch.
- Sao trở lại nhanh như vậy?
Kim Ô nháy mắt hỏi.
Phương Hành trợn mắt nói:
- Đừng nói nữa, phiền!
Kim Ô cười hắc hắc nói:
- Đừng buồn, linh dược tiên thảo còn nhiều mà, luôn có loại có thể chữa tốt tật xấu này...
Phương Hành vừa uống rượu vào liền phun ra, níu lấy lông vũ trên cổ Kim Ô quát:
- Ngươi mới có tật xấu, nha đầu kia quyết ý muốn chết, ta căn bản không làm gì được a...
Thanh âm có chút lớn, để cho không ít người nghe được, nhao nhao cười trộm không thôi.
Đã được Hồng Hồng Nhập Sàn Lệnh, tiến vào Thiên Điện, lại chuyện gì cũng không làm, cái này chẳng phải là chuyện cười?
Mọi người nhìn về phía Phương Hành, ánh mắt đã tràn đầy trêu tức và trào phúng.
Phương Hành lại chỉ nhẫn nhịn, tròng mắt xoay chuyển, muốn tìm cơ hội đoạt một tấm Hồng Hồng Nhập Sàn Lệnh khác.
Lúc này Bắc Thần Sơn Hồng Nhan và Bích Nhan đều đã ra đề, chọn được người mình vừa ý đi vào Thiên Điện, chỉ còn Long Nữ Ngao Ngân Châu, các tu sĩ cũng đang cao đàm khoát luận, càng có người dâng lễ vật chuẩn bị tỉ mỉ, một lòng muốn ra danh tiếng ở trước mặt trưởng công chúa, để nhận được nàng ưu ái.
Nhưng mặc cho mọi người biểu hiện như thế nào, trưởng công chúa lại thủy chung cười dịu dàng, không nói đề mục của mình, mà ở dưới tay trưởng công chúa, tu sĩ đến từ Thần Châu kia cũng thủy chung bưng một ly rượu, mặt không biểu tình, bầu không khí có chút vi diệu.
Trưởng công chúa không nói đề mục, các tu sĩ không biết phải làm sao mới có thể ứng đối, chỉ có thể tâm ngứa khó chịu chờ đợi.
Qua nửa ngày, trưởng công chúa lười biếng duỗi lưng một cái, gọi thị nữ đến thấp giọng hỏi gì đó, trong tay thị nữ kia lại bưng một cái khay, phía trên có một ít ngọc bài, ghi cái gì "bắn cung", "ném thẻ vào bình rượu", "đánh cờ", "vẽ tranh", "xem dương"… đều là một ít đề mục thường dùng những năm qua của Hồng Hồng đại hội.
Không hề nghi ngờ, đây là đề mục Long Nữ chuẩn bị chọn lựa, các tu sĩ lập tức ngừng hô hấp.
Nhưng lúc này, tu sĩ họ Viên mỉm cười, đứng lên, nhìn Long Nữ cúi người hành lễ, nói khẽ:
- Ngân Châu cô nương, thư ta đưa cho ngươi hẳn đã xem qua? Lòng ta hết sức chân thành, thiên địa chứng giám, mong Ngân Châu cô nương có thể đáp ứng thỉnh cầu của Bích Chiên, cùng ta đi về Thần Châu thành hôn, cùng tu Đại Đạo...
Lời vừa thốt ra, cả điện hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có thanh âm lễ nhạc bay bổng vang lên.