Chương 369: Nam nhân của ta là Phương Hành
Đọ sức ở trong Hồng Hồng đại hội, tuy nói là vì tranh đoạt Hồng Hồng Nhập Sàn Lệnh, kỳ thật chỉ là một chương trình trợ hứng, cho tới nay, bất kể là đề mục khó cỡ nào, cũng không có làm ra tai nạn chết người, nhưng Thanh Nhan Tiên Tử bày xuống trận pháp để cho người xông thì thôi, hết lần này tới lần khác ở trong trận pháp còn có kịch độc, đây là tiết tấu muốn nhân mạng sao? Trong đại điện, bầu không khí đã cực kỳ áp lực.
Có mấy tu sĩ tức giận, quyết định muốn cho Thanh Nhan đẹp mắt!
Sau khi tu sĩ xông trận thứ nhất trốn thoát, rất nhanh thì có mấy tu sĩ tinh thông trận pháp hoặc đan pháp đi ra, xem xét độc tính của khói tím, tại chỗ luyện chế giải độc đan, trong nội tâm thầm nghĩ, Thanh Nhan càng biểu hiện lạnh lùng như thế, thì càng phải giải được độc tính, phá trận pháp, lấy được Hồng Hồng Nhập Sàn Lệnh, lại đến sửa trị nàng.
Chỉ có điều liên tiếp ba người xông trận, vậy mà tất cả đều thất bại, Thanh Nhan thiết hạ trận pháp, rõ ràng là một loại Pháp bảo cực kỳ lợi hại huyền ảo, phá trận rất gian nan, bên trong thiết hạ kịch độc cũng rất khó giải, tạm thời luyện chế ra Giải Độc Đan cũng chỉ có thể chống cự nhất thời, lâu dài vẫn sẽ bị độc tính xâm nhiễm, cả hai kết hợp, lợi hại đến cực điểm.
Muốn xông trận này, phải ở trước khi bị độc tính xâm nhiễm thành công phá trận, nếu không trì hoãn thời gian, sẽ cực kỳ hung hiểm.
Trong khoảng thời gian ngắn, Hồng Hồng đại hội có chút khó xử, kỳ thật trong đại điện cũng không phải không có người tài ba, chỉ có điều, những người này tới đây, mục đích là vì Long Nữ, lúc này tự nhiên sẽ không vì Thanh Nhan mà ra sân, sợ đoạt xong Hồng Hồng Nhập Sàn Lệnh của Thanh Nhan, ngược lại mất đi cơ hội tranh Long Nữ.
- Xem ra các ngươi không phá được trận này, thật đúng là để cho người thất vọng, ta muốn thu hồi trận pháp rồi!
Thanh Nhan chờ giây lát, thấy không có người nào dám phá trận, liền cười đắc ý, muốn thu hồi trận pháp.
Nhưng vào lúc này, một thanh âm cười hì hì nói:
- Gấp cái gì, ta đến thử xem!
Mọi người đưa mắt nhìn qua, chỉ thấy là một tu sĩ ngồi ở gần cửa đại điện, bộ dáng bình thường, pháp bào trên người cũng không ngăn nắp, ở đây cơ hồ mỗi người đều tuấn tú hoặc tiêu sái lỗi lạc, hắn như vậy ngược lại có chút dễ làm người khác chú ý. Đương nhiên, cái dễ làm người khác chú ý này lại không phải chuyện tốt gì, chủ yếu là bộ dáng của hắn quá bình thường, mới để cho người cảm thấy dễ làm người khác chú ý.
Trên cơ bản giống như một con gà đứng ở trong bầy Phượng Hoàng vậy.
- Đã có nhiều tu sĩ ăn phải lỗ vốn, Phương Nhật Thiên kia còn muốn gặm xương cứng sao?
- Lấy bộ dáng của hắn, muốn được Long Nữ ưu ái là không thể nào, cũng chỉ có thể mượn cơ hội này tranh Thanh Nhan mà thôi!
Các tu sĩ ở xung quanh Phương Hành, trong nội tâm đều âm thầm cân nhắc.
Mà Thanh Nhan ngồi ở trên bàn thì một lời không nói, mắt lạnh nhìn Phương Hành.
- Nha đầu kia nói biện pháp, cũng không biết có linh hay không, trước bắt tiểu nha đầu này khai đao, dù sao cũng dễ đối phó!
Trong lòng Phương Hành nghĩ.
Trên mặt cười hì hì, đi tới trước trận pháp, hít vào một hơi, sau đó đi nhanh vào trong trận, lúc này trong tay hắn cầm ngọc phù truyền tin, sau khi vào trận, liền vận chuyển linh lực bảo vệ tạng phủ, ngăn cản kịch độc xâm nhiễm, đồng thời không ngừng báo phương vị trận pháp cho Kim Ô ở bên ngoài.
Kim Ô phụ trách suy tính, hai người bọn họ làm loại chuyện này có thể nói quen việc dễ làm, cũng không để trận pháp này vào mắt. Mà kịch độc trong trận pháp, dùng linh lực của Phương Hành, có thể dư sức chống cự không bị ăn mòn.
Vì vậy phá trận tự nhiên không nói chơi.
Ở dưới ánh mắt kinh ngạc của các tu sĩ, không đến uống cạn chung trà, Phương Hành cười hì hì đi ra.
Nhìn gia hỏa kia dương dương đắc ý, sắc mặt của Thanh Nhan trở nên hết sức khó coi.
- Ai, không nghĩ tới gia hỏa kia lại đoạt được một người...
Phía dưới, Chu Lô Vi thấp giọng ai thán, bất quá cũng không có bao nhiêu ghen tỵ.
Mà Đa Tình Tông Hồng Nhan, Bích Nhan cùng với Long Nữ thì sắc mặt hòa hoãn hơn rất nhiều, ẩn ẩn cảm thấy Phương Nhật Thiên kia thay các nàng giải vây, thật sự là bầu không khí bị Thanh Nhan làm cương quá mức.
Hồng Nhan Tiên Tử cười dịu dàng nắm lấy tay của Thanh Nhan, kéo nàng đi về phía Phương Hành, cười nói:
- Tuy đề mục của tiểu sư muội cổ quái, nhưng lại tuyển ra được một tài tuấn, Hồng Hồng Nhập Sàn Lệnh là của ngươi, cơ hội tốt khó kiếm, nhanh động phòng đi thôi, vị đạo hữu này, tiểu sư muội ta là thân hoàn bích, ngươi phải biết ôn nhu...
Phương Hành nghe vậy, không khỏi ngẩn ngơ:
- Đi ngay bây giờ?
Hồng Nhan Tiên Tử cười nói:
- Hiện tại không đi, ngươi còn đợi tới khi nào?
Phương Hành gãi đầu, có chút ngoài ý muốn, hắn còn muốn kiếm thêm mấy tấm lệnh bài, bất quá nghĩ lại, tiểu nha đầu này trẻ trung như thế, làm nàng cũng không cần bao nhiêu thời gian, đi vào thử xem biện pháp kia được không, trở ra đoạt lệnh bài khác chắc hẳn cũng kịp, dù sao có cả ngày để mình giày vò, liền cười hắc hắc, thò tay kéo Thanh Nhan.
Nhưng Thanh Nhan lại lạnh lùng hừ một tiếng, dẫn đầu quay người bước đi.
Phương Hành có chút xấu hổ, trong nội tâm cũng ngầm bực: làm kỹ nữ còn đòi bia trinh tiết? Xem đại gia làm sao sửa trị ngươi!
- Vị đạo hữu này, vận khí của ngược cũng không tệ lắm, còn không mau đi qua?
Hải Xà Tinh kia lại xuất hiện, cười dịu dàng nhìn Phương Hành, cảm thấy hắn đi đại vận.
Phương Hành rất không thích nàng, oán hận trừng một cái, quay người đi theo Thanh Nhan, trong Thiên Điện của Lưu Ly Cung lại sắp đặt rất nhiều sương phòng, công dụng tự nhiên không cần lắm lời, càng đến gần đại điện, càng bố trí hoa lệ, nhưng Thanh Nhan không nhìn mấy sương phòng ở gần, một đường theo hành lang đi tới chỗ sâu nhất.
- Nha đầu kia có điểm gì là lạ, chẳng lẽ chướng mắt ta?
Trong lòng Phương Hành nảy sinh ác độc:
- Con mẹ nó, cho ngươi nếm thử lợi hại...
Trong nội tâm nổi lên chủ ý xấu, Phương Hành liền đánh giá xung quanh, thời điểm Thanh Nhan trải qua một sương phòng mở cửa, hắn đột nhiên sải bước, ôm lấy eo của Thanh Nhan nhảy vào trên giường, cười hắc hắc nói:
- Tiểu nương tử, đi xa như vậy làm gì, ta đã đợi không kịp, đau dài không bằng khổ ngắn, nhanh cho ta đi...
Trong miệng nói xong, tay đã chuẩn bị tiến hành kế hoạch của mình, nhưng đúng lúc này, đột nhiên sinh lòng cảnh giác, đầu lách qua một bên, tránh khỏi một tấm phù triện bắn tới mi tâm, cái kia rõ ràng là một tấm Định Thần Phù, nếu bị phù này đánh trúng, mặc dù dùng tu vi của Phương Hành, chỉ sợ nhất thời cũng giãy giụa không được, sẽ giống như con rối, mặc người chém giết.
Thanh Nhan thấy hắn tránh được Định Thần Phù, cắn răng bắt pháp quyết, ở trên đùi nàng cột một cái túi trữ vật, từ bên trong bay ra hai vầng sáng một xanh một hồng, lại là hai thanh phi kiếm cực kỳ lợi hại, mang theo sát khí lành lạnh đâm tới Phương Hành, cùng lúc đó, bàn tay trắng nõn của nàng giương nhẹ, đánh ra một chùm khói tím.
- Con mẹ nó, không phải là lên giường sao, cần muốn mạng người như thế?
Trong lòng Phương Hành rất căm tức, nghĩ thầm Thanh Nhan này không nguyện ngủ với mình thì thôi, làm sao vừa ra tay chính là sát chiêu?
Rất rõ ràng, lúc đầu Thanh Nhan là muốn dùng Định Thần Phù áp chế mình, thấy Định Thần Phù thất bại, dứt khoát thi triển sát chiêu, thật không biết trong nội tâm ở đâu ra sát khí lớn như vậy, bất quá dùng thực lực của Phương Hành, ngược lại cũng không sợ nàng, trong tiếng cười lớn, bàn tay lăng không nhiếp một cái, bắt hai thanh phi kiếm ở trong tay, tiện tay gập lại, đã tách thành bốn đoạn, ném xuống đất.
Mà đối với bàn tay đánh ra khói tím, Phương Hành càng thêm thoải mái, một tay bắt được tay nàng, tay kia đặt ở bên hông, nhẹ nhàng nâng, liền ném nàng lên giường.
- Hừ, muốn mạng của ta sao? Thật quá mức, xem ta làm sao thu thập ngươi...
Tuy Phương Hành không để thủ đoạn của Thanh Nhan vào mắt, nhưng sát tâm của nàng lại làm Phương Hành tức giận, Thanh Nhan thì chấn động, như không nghĩ tới Phương Hành lại có thực lực như vậy, mình ở trước mặt hắn, dường như hoàn toàn không có sức hoàn thủ...
- Đừng... Ngươi đừng đụng ta...
Thanh Nhan nhất thời bị dọa núp ở trong góc tường, nắm bắt pháp ấn, miệng kêu to:
- Nam nhân của ta ngươi không thể trêu vào!
- Ân? Bọn yêu tinh các ngươi còn có nam nhân?
Phương Hành giật mình, cực kỳ xem thường nói, thật không biết yêu tinh của Bắc Thần Sơn sẽ có nam nhân, ai sẽ muốn những dâm nữ này?
Mặt mũi Thanh Nhan tràn đầy hoảng loạn, núp ở trong góc tường tựa như một con mèo nhỏ, vung vẩy móng vuốt không chút sắc bén ngăn cản Phương Hành tới gần, miệng thì liên tiếp kêu to:
- Ta có nam nhân, đời này chỉ nguyện theo hắn, nếu ngươi đụng ta, ta tình nguyện chết... Đương nhiên ta cũng không muốn chết, ngươi tốt nhất đừng đụng ta, nếu không chờ hắn biết, ngươi nhất định sẽ muốn sống không được, muốn chết không xong...
Thấy Thanh Nhan biểu hiện như vậy, Phương Hành cũng lười suy nghĩ, nàng không phối hợp, pháp môn của mình cũng không thi triển ra, chỉ có điều chứng kiến một nha đầu sắp cùng mình ngủ, lại kéo một nam nhân khác ra, trong lòng của hắn rất không thoải mái, cố ý giả bộ như muốn nhào tới:
- Ta cũng muốn xem nam nhân của ngươi có bao nhiêu lợi hại...
Thanh Nhan sợ hãi, thốt ra bí mật ở trong đáy lòng:
- Nam nhân của ta là Nam Chiêm Bộ Châu đệ nhất thiên kiêu Phương Hành, ngươi dám đụng ta?
- À?
Phương Hành ngây dại, động tác cương ở giữa không trung.
Thấy dọa sợ Phương Hành, trên mặt Thanh Nhan hiện lên vẻ may mắn, dù sao cũng nói ra bí mật ở đáy lòng, dứt khoát rèn sắt khi còn nóng, không ngớt lời kêu lên:
- Hắn ngay cả Hoàng Phủ Đạo Tử cũng dám giết, danh chấn Nam Chiêm Bộ Châu, ta không tin ngươi chưa nghe nói qua tên của hắn, ta cho ngươi biết, ta đã là người của hắn, nếu ngươi dám đụng ta, cẩn thận hắn chặt ngươi thành tám khối...