Chương 377: Long Châu phá cấm biển
Đêm nay, ngay cả Phương Hành cũng không biết chui bao nhiêu gian phòng, cướp bao nhiêu Dục Hỏa.
Trong quá trình tự nhiên cũng không quá đặc biệt thuận lợi, có người xong việc đang nghỉ ngơi, cũng có người thần thức tương đối nhạy bén, người xong việc đang nghỉ ngơi, ta để nghỉ ngơi thật tốt, lần sau lại đến, còn người thần thức tương đối nhạy bén, ra tay lại không nhanh bằng Phương Hành, dù không lấy được Dục Hỏa, người cũng bị đánh ngất xỉu, không ảnh hưởng đại cục...
Tổng cộng tám hành lang, vô số Thiên Điện, nói tóm lại toàn bộ vào xem một lần, tính ra chuyến đi này không tệ.
Loại Dục Hỏa này, tu vi càng cao, huyết mạch càng mạnh càng khó được, tuy Phương Hành không thể hái được Long Nữ tu vi cao nhất, nhưng thắng ở lượng nhiều, triệt để đốt sáng cây đèn, hào quang xanh biếc thiêu đốt, nghĩ hẳn là đủ.
Chỉ là ngay cả Phương Hành cũng không nghĩ ra, ở lúc các tu sĩ mây mưa, khí tức dâm uế bốc hơi, ở trên không Lưu Ly Cung tạo thành một đoàn khí tức hoang đường khó nói lên lời, rơi vào trong mắt người biết xem khí tượng, nơi đây quả thực chính là một thanh lâu, che đậy tất cả khí tức, nhưng theo Phương Hành thu thập Dục Hỏa hoàn tất, bầu trời lại một mảnh thanh minh.
- Mục đích đạt đến, phải rút lui sao?
Trong lòng Phương Hành do dự, nghĩ nghĩ nói:
- Một mực không thấy xú nữ nhân Long Nữ kia, đích thị là không biết núp ở chỗ nào cùng tiểu bạch kiểm khoái hoạt, ta bị nàng đùa nghịch, đi như vậy có chút ủy khuất, phải cho nàng một cái giáo huấn...
Nghĩ tới đây không khỏi cười hắc hắc, đi tìm bảo khố của Long Nữ.
Nói cũng kỳ quái, trong Lưu Ly Cung lớn như vậy, lại chỉ có cấm chế và trận pháp, mà không có một thủ vệ, hình như tất cả thủ vệ gác ở hành lang đều không biết bị điều đi nơi nào, thật rất kỳ quái, bất quá Phương Hành không thèm để ý, vẫn cẩn thận như tên trộm đi trong Lưu Ly Cung, nhưng Lưu Ly Cung thật sự quá lớn, ốc xá vô số, nhất thời tìm không thấy bảo khố.
Phương Hành bất đắc dĩ, đành phải tìm một địa phương yên lặng, lấy Xà Cơ từ trong túi trữ vật ra, đang muốn để nàng tỉnh lại thẩm vấn, nhưng nao nao, biết Xà Cơ bướng bỉnh, sợ hỏi không ra cái gì, lại nhét vào túi trữ vật, kéo Bạng Tinh ra, bày ra bộ dạng hung ác, ép hỏi nàng bảo khố của Long Nữ ở vị trí nào.
Bạng Tinh này chỉ là một tiểu nha đầu, không chịu được hù dọa, sợ Phương Hành bắt nàng nướng ăn, vội vàng chỉ rõ vị trí bảo khố của Lưu Ly Cung, Phương Hành đại hỉ, lần nữa thu nàng, lặng yên tiến về trước.
Dần dần đi về phía trung tâm của Lưu Ly Cung, thấy cấm chế và trận pháp càng ngày càng nhiều, Phương Hành chỉ có thể lên hết tinh thần, cẩn thận tránh né, dần dần đi về phía trước, tới cuối hành lang, lại phát hiện một bậc thang đi xuống dưới, tràn đầy nước biển, nguyên lai một nửa Lưu Ly Cung là ở dưới nước, vị trí bảo khố cũng ẩn ở dưới đáy biển, nếu muốn đi vào, không vào biển là không thể.
Phương Hành hơi suy nghĩ, cuối cùng không kiềm nén được bản tính, nói dễ nghe một chút là gan dạ, nói không dễ nghe chính là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ, nếu đã biết phương vị của bảo khố, thì dù núi đao biển lửa cũng đi, huống chi chỉ là ở dưới biển, liền cắn răng một cái, lấy ra Tị Thủy Châu, nắm ở trong tay, lặn vào trong nước.
Trên biển ánh sáng âm u, không có bóng người, trong hành lang giống như một tử vực.
Loáng thoáng, hình như có lực lượng vô hình xẹt qua ở trong nước biển, khí tức lành lạnh, làm cho người ta kinh hãi.
Loại cảm giác này, giống như một quái vật khổng lồ vô ý thức hô hấp, loại uy áp cao cao tại thượng kia, càng làm cho người cơ hồ muốn hít thở không thông, bất quá dùng cường độ thần thức của Phương Hành, lại chuẩn xác ý thức được, quái vật khổng lồ kia không có phát hiện hắn, bởi vậy mượn Tị Thủy Châu bơi đi.
Có Tị Thủy Châu này, hắn ở trong biển cực kỳ tiện lợi.
Bất quá lặn ước chừng nửa nén hương thời gian, Phương Hành không thể không ngừng lại, mượn nhờ Âm Dương Thần Ma Giám, hắn rất nhanh liền phát hiện cuối hành lang, bất ngờ có một cấm chế huyền ảo phức tạp, căn bản khó có thể ở trong thời gian ngắn phá giải, hoặc là nói, bằng cấm chế này, dù cưỡng ép phá giải, cũng sẽ bị người bố trí cấm chế phát giác, căn bản không cách nào lặng lẽ đi qua.
- Con mẹ nó, Long Nữ này thật cẩn thận, chỉ là một bảo khố, ẩn tàng kín như vậy làm gì, đại gia làm sao ăn trộm được...
Trong lòng Phương Hành oán thầm một tiếng, ở trong nước biển đánh giá một hồi, cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ, không có nắm chắc phá vỡ cấm chế này.
- Thật không vào được, coi như xong, cùng lắm thì đi ra bên ngoài một mồi lửa đốt Lưu Ly Cung là được...
Phương Hành bất đắc dĩ hạ quyết định, đang muốn quay đầu ly khai, lại chợt phát hiện có chút không đúng, hạt châu trong tay theo nước gợn phơi phới, đang có một tia ánh sáng u lam tán phát ra, mờ mịt ở trong nước biển, đây là khí tức của Tị Thủy Châu, thuộc về hiện tượng bình thường, nhưng không bình thường chính là, hạt châu phát ra vầng sáng, lại dung hòa với trận pháp trước mắt.
Từng tầng ánh sáng kia, tiến vào trong trận pháp, lại không có kinh động trận pháp một chút, như nước sáp nhập vào trong nước, lửa tiến vào trong lửa, không xuất hiện một chút rung động, cũng không có chút dị dạng nào sinh ra, giống như đồng nguyên với trận pháp.
Phát hiện này lại để cho trong lòng Phương Hành hơi động, hắn nhớ rõ, lúc ấy địa phương mình thuận tay lấy ra hạt châu này, chính là trước Tiên Điện trong Thanh Khâu Phần, mà chủ nhân của hạt châu, là đầu rồng thân người, người mặc Hành Vân Bố Vũ Bào, dựa theo Kim Ô suy đoán, người kia rất có thể là Long Vương của Thương Lan Hải, chỉ không biết là đời Long Vương nào mà thôi.
Lúc này lại liên tưởng đến thân phận của Long Nữ, Phương Hành lại nghĩ không ra thì quá ngu ngốc.
- Hẳn là lực lượng của hạt châu này và Thương Lan Hải nhất mạch đồng nguyên?
Phương Hành âm thầm tự nói, cuối cùng quyết định ngậm hạt châu ở trong miệng, đồng thời vận chuyển huyền pháp, linh lực bao phủ khí tức của hạt châu, lưu chuyển toàn thân, rất nhanh, toàn thân hắn bị lực lượng u lam bao vây, sau đó hạ quyết tâm, vọt thẳng về phía trận pháp, thời điểm phóng đi cũng đã chuẩn bị kỹ càng, vừa thấy không ổn, sẽ quay đầu bỏ chạy.
Bất quá rất may mắn, hắn được vầng sáng bao bọc, không hề trở ngại xông vào trong cấm chế, vậy mà không bị ngăn trở chút nào, cấm chế kia cũng vận chuyển bình thường, không có bị bất luận ảnh hưởng gì, cái này làm cho Phương Hành đại hỉ, hưng phấn bay về phía hành lang, trong nội tâm hô to mình vận khí tốt.
Trong lúc vô tình có được hạt châu, bất ngờ khí tức đồng nguyên với đại trận của Lưu Ly Cung, đã có được hạt châu này, Phương Hành như lấy được chìa khóa ra vào đại trận, hoặc là nói, đã trở thành chủ nhân của đại trận này.
Trong lòng Phương Hành quả thực vui vẻ, nhanh chóng bơi đi, không bao lâu đã đi tới cuối hành lang, chỉ thấy là một đại môn bằng huyền thiết to lớn, trên cửa điêu khắc một đầu rồng to lớn, răng nanh um tùm, cấm chế sâm nghiêm, nhưng lực lượng lại đồng nguyên với trận pháp, bàn tay của Phương Hành đặt ở trên đầu rồng, lực lượng lan tràn, cấm chế đã giải.
- Két.....
Đại môn tự động mở ra, từ trong khe hở bắn ra châu quang để cho người hoa mắt.
- Phát đạt...
Dựa theo lẽ thường, hiện tại Phương Hành cũng là bảo khố di động, nhưng vừa nhìn thấy bảo khố của người khác, hắn y nguyên kích động không thôi.
Lẳng lặng nhìn thoáng một phát, chung quanh không có dị thường gì, Phương Hành vèo một tiếng xông vào, sau đó lặng lẽ đóng cửa, quay đầu nhìn, nhất thời con mắt sáng ngời, ông trời của ta, Long tộc không hổ là chủng tộc biết vơ vét của cải nhất, trong bảo khố của Lưu Ly Cung, các loại kỳ trân dị bảo, quả thực nhiều không kể xiết, tùy tiện cầm một vật ra ngoài, cũng là trân bảo hiếm thấy nhân gian.
- Ơ, Linh Tinh lớn bằng nửa người, còn khắc thành hình dạng tuấn mã? Thu!
- Chà con mẹ nó, trận kỳ khảm đầy Dạ Minh Châu, đây là đốt tiền sao? Thu!
- Đây là phi kiếm hay vật phẩm trang sức, xinh đẹp như vậy làm gì? Thu!
- Vương miệng bằng huyền khí? Con mẹ nó, cái đồ chơi này mang trên đầu sẽ uy phong bao nhiêu? Tổng cộng chín cái, thu hết!
Phương Hành tiến vào trong bảo khố, giống như con chuột rơi vào trong thùng gạo, trực tiếp lấy túi trữ vật lớn nhất trên người mình, cười ngây ngô du đãng ở trong bảo khố, hô to gọi nhỏ, giống như Liên Nữ thấy thức ăn.
Cũng may hắn còn có chút thanh tỉnh, không có mang đi toàn bộ bảo khố của Long Nữ, mà chỉ lấy thứ đáng giá, dù như thế, một vòng chuyển xuống, cũng đã lấy mười mấy trân bảo, đang cảm thấy mỹ mãn ly khai, lại phát hiện ở góc tường phía tây, có một hộp gỗ tử đàn được đặt khá xảo diệu, vừa vặn ở vào vị trí người bên ngoài rất khó lưu ý.
Phương Hành nhìn thấy, trong nội tâm đã có tính toán, nhanh chóng chạy tới, mở cái hộp ra nhìn, trong nội tâm không khỏi mừng rỡ, chỉ thấy trong hộp, đặt không phải cái khác, đúng là Sơn Bảo mà Long Nữ mang lên yến hội, cái này không giống những đồ chơi quý giá khác, mà là một Pháp bảo đường đường chính chính, nhìn như hòn non bộ nho nhỏ, trên thực tế chính là một tòa đại sơn.
Ngọn núi kia, lúc này bình tĩnh đặt ở trong hộp, bị phong ấn, tuy hình thể không biến lớn, nhưng sức nặng lại không khác đại sơn chính thức, Phương Hành tự nhiên là chuyển bất động, bất quá Phương Hành tinh tế quan sát một phen, lập tức phát hiện, trên Sơn Bảo thi triển pháp lực, bất ngờ cũng đồng nguyên với đại trận chung quanh, liền có tâm tư, dùng vầng sáng của Tị Thủy Châu đi phá giải.
Quả nhiên, vầng sáng của Tị Thủy Châu có thể bài trừ hết thảy cấm chế trong Lưu Ly Cung, phong ấn trên Sơn Bảo bị Phương Hành xóa đi sạch sẽ, cảm thấy mỹ mãn ôm Sơn Bảo vào trong lòng, hôn chụt chụt mấy cái.
- Lấy được Sơn Bảo, lại không biết Phù Tang Mộc ở nơi nào?
Trong lòng Phương Hành suy nghĩ, muốn lấy luôn một dị bảo khác.
Ý nghĩ này còn chưa rơi xuống, chỉ nghe dưới chân ầm ầm rung động, tường đá trước người xoay chuyển, vậy mà tách ra, lộ ra một cánh cửa, bên trong có hào quang u ám, Phương Hành ngơ ngác đi vào nhìn, nhất thời sửng sốt.
Kiện dị bảo thứ hai!