Lược Thiên Ký

Chương 380: Ta chỉ là muốn trộm chút bảo bối

Chương 380: Ta chỉ là muốn trộm chút bảo bối

Trong tiếng quát, Phương Hành và Kim Ô tâm ý tương thông, hóa thành hai đạo lưu quang xông tới, Kim Ô vẫn dùng chiêu cũ, hóa thân lưu hành, thân thể lao tới, quản trước mặt hắn là vật gì, trực tiếp đâm qua, Phương Hành thì tay niết ấn pháp, tay trái Âm khí, tay phải Dương khí, vẽ ra đạo đạo quỹ tích huyền ảo, thi triển Âm Dương Đại Ma Bàn, kẹp lấy khí thế ngập trời đẩy về phía trước.
- Dám xông trận? Bắt toàn bộ bọn họ!
Tướng sĩ cưỡi Long Mã quát chói tai, múa đại đao vọt tới.
Trong nháy mắt, vô số Hải Xà Tinh Quái cũng nhộn nhịp đánh ra bảo quang, pháp khí, hầu như đan vào thành một tấm lưới lớn phô thiên cái địa, bao phủ về phía đám người Phương Hành.
Nhưng lúc này, Âm Dương Đại Ma Bàn của Phương Hành đã đánh vào trong hư không.
Rầm rầm oanh!
Hai đạo lưu quang một âm một dương xoay tròn ở trên không trung, tựa như một cái cối xay, vắt ngang hư không, ma diệt vạn vật.
Đại Ma Bàn chậm rãi chuyển động, tạo thành lực hút uy lực to lớn, pháp khí, bảo quang trải rộng ở trên không trung, thậm chí đại đao trong tay tướng lĩnh, ở dưới lực hút bao phủ đều không cầm giữ được nữa, bị Âm Dương Đại Ma Bàn hấp dẫn, một chính một phản xoay tròn, mài thành mảnh nhỏ và thần quang tinh thuần, sau đó Đại Ma Bàn nghịch chuyển, vãi hướng bốn phía.
Ba ba ba ba...
Tựa như trời giáng thần quang, bao phủ bốn phương tám hướng, tường nước ở dưới vô số thần quang trùng kích, ầm ầm sụp xuống, tử thương vô số Hải Binh Yêu Tướng, nước biển hạ xuống, nhấc lên nộ trào cao mười mấy trượng, bắn phá tứ phương.
Phòng ngự giống như tường đồng vách sắt, lại bị Phương Hành đánh sụp, uy thế khó có thể hình dung.
- Ta sát, sao uy lực lại tăng lên nhiều như thế?
Ngay cả Phương Hành cũng có chút ngoài ý muốn, nhìn thoáng qua hai tay của mình, hoảng sợ nói.
Kim Ô hưng phấn đến ánh mắt sáng lên, kêu to:
- Con mẹ nó, tiểu hỗn đản ngươi lại mò được chỗ tốt gì?
Phương Hành thở dài nói:
- Chỗ tốt cái rắm, tiểu gia ta thua thiệt lớn...
Dứt lời cũng không dài dòng nữa, cùng Kim Ô ra sức bỏ chạy.
Lại nói sau khi đám người Phương Hành vội vàng chạy ra Lưu Ly Cung, cũng dẫn tới các tu sĩ nghi hoặc, Kim Ngao Đảo Thiếu đảo chủ giống như hạ nhân hầu hạ Liên Nữ, ở sau khi Liên Nữ rời khỏi, cũng dần dần thanh tỉnh lại, nhớ tới hành vi của mình, không khỏi càng nghĩ càng sợ, cùng những tu sĩ khác chạy ra Lưu Ly Cung, lòng mang nghi hoặc, muốn gọi đám người Phương Hành lại.
Nhưng bọn hắn vừa chạy ra Lưu Ly Cung, lại thấy Phương Hành một chiêu phá hủy phòng ngự, trái tim nhất thời lạnh ngắt, thật lâu không người nói chuyện.
- Người nọ chỉ là Trúc Cơ cảnh, sao có thể... sao có thể... cường đại như thế?
Có người chắt lưỡi, nhìn tướng sĩ của Lưu Ly Cung người ngã ngựa đổ, hầu như không thể tin được là kiệt tác của một tu sĩ Trúc Cơ cảnh.
- Âm dương nghịch chuyển, ma diệt hư không... Người này... Đến tột cùng là ai?
Đám tu sĩ đều khiếp sợ, nhưng vẻ khiếp sợ còn chưa rút đi, chỉ nghe ở chỗ sâu trong Lưu Ly Cung, một tiếng thanh ngâm vang lên, cùng lúc đó, uy áp vô tận lan tràn, bao phủ bốn phương, đám tu sĩ kinh hồn táng đảm, chỉ nghe "oanh" một tiếng, Lưu Ly Cung bị phá vỡ một cái động, một nữ tử áo trắng tóc rối bù, chân trần đứng ở trong hư không.
- Hỗn đản, dám phá hỏng đại sự của ta, ta muốn mạng ngươi...
Trong tiếng mắng nổi giận, nữ tử thân hóa lưu quang đuổi theo, làn váy phía sau kéo thành một đường thẳng.
- A yêu, đuổi theo tới, chạy mau...
Lúc này đám người Phương Hành vừa mới trốn ra hơn trăm dặm, nhìn thấy Long Nữ đuổi theo, nhất thời sợ đến cả người run rẩy.
- Tiểu súc sinh, ngươi dừng lại cho ta, ta thề giết ngươi...
Long Nữ phẫn hận quát, càng đuổi càng gần, sát khí lành lạnh càng đáng sợ.
Phương Hành bị hù dọa, nhảy lên kêu to:
- Ta thật không phải cố ý, vốn chỉ là muốn trộm chút bảo bối mà thôi...
- Còn dám nói!
Long Nữ giận dữ, tốc độ nhanh hơn, nhanh như tia chớp đuổi theo.
Long tộc vốn am hiểu ngự không, hơn nữa nàng là Kim Đan cảnh, kích động hư không, tốc độ sao mà cực nhanh, chỉ bất quá tốc độ của Kim Ô cũng không phải thường, lại đi trước Long Nữ, kéo gần trăm dặm, Long Nữ nhất thời không đuổi kịp nó, nhưng không bỏ rơi được, cứ như thế một đuổi một chạy, trong giây lát viễn độn không biết bao xa.
Phương Hành ngồi ở trên lưng Kim Ô, càng nghĩ càng kỳ quái, nhiều lần thì thầm:
- Không có khả năng...
Liên Nữ còn chưa ăn xong con tôm, tò mò nhìn Phương Hành:
- Cái gì không có khả năng?
Phương Hành nói:
- Long Nữ kia làm sao sẽ còn... không đúng, ta nói với ngươi chuyện này làm gì, đừng có nhiều chuyện!
Liên Nữ nhăn mũi, không khỏi bật cười, cúi đầu chuyên tâm ăn tôm hùm.
Phương Hành suy nghĩ một lúc, cuối cùng nhớ tới một người, từ trong túi trữ vật thả Hải Xà Tinh ra, đánh vào một đạo linh lực, hóa đi dược tính Quy Tức Đan trong cơ thể nàng, để nàng tỉnh lại, Hải Xà Tinh bị cưỡng ép ăn Quy Tức Đan, còn không biết đã xảy ra chuyện gì, tỉnh lại còn chưa kịp quan sát hoàn cảnh xung quanh, liền thấy khuôn mặt của Phương Hành.
- Tiểu Xà, ngươi hãy thành thật nói với ta, trưởng công chúa của ngươi rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Hải Xà Tinh vừa thấy Phương Hành, không khỏi hung hăng uy hiếp:
- Công chúa của ta làm sao có thể coi trọng mặt hàng như ngươi, tự nhiên do ta... Đây là đang ở đâu? Ngươi lại dám bắt ta, nhanh thả ta ra, không thì...
Sưu…
Một thanh phi kiếm trong suốt để ở trên cằm nàng, Phương Hành sát khí lành lạnh:
- Con mẹ nó dài dòng nữa, ta sẽ ăn ngươi!
Hải Xà Tinh sợ hãi, lệ khí tiêu mất không ít, hơi bình phục tâm tình, lạnh lùng nói:
- Ngươi không cần phát hỏa, ta nói tất cả đều là lời thật, ánh mắt của trưởng công chúa rất cao, nếu không phải thiên kiêu một vực, hoặc tài tử đa tình, thì làm sao có thể vào pháp nhãn của nàng? Nhân vật như ngươi, nàng chướng mắt, nên do ta và các tỷ muội đến, chỉ là không muốn tổn thương tâm các ngươi, mới để cho chúng ta giả thành dáng dấp của nàng mà thôi, nếu như những người đó không phát hiện thì thôi, nếu phát hiện, hừ hừ...
Phương Hành cau mày, không nói một lời, phi kiếm bỗng nhiên nhấn xuống, trên cổ Hải Xà Tinh nhất thời tiên huyết nhễ nhại.
- Ta... Ta nói tất cả đều là lời thật...
Hải Xà Tinh run sợ, vội vàng kêu to.
Phương Hành lạnh lùng nói:
- Chiếu theo ngươi nói, cũng có một nhóm người là nàng tự mình ra trận?
Hải Xà Tinh vội vàng nói:
- Đó là tự nhiên!
Ánh mắt Phương Hành lạnh lùng nói:
- Vậy ngươi giải thích cho ta một chút, một người ngủ qua không biết bao nhiêu nam nhân, làm sao sẽ...
Nói đến đây, hắn nhìn thoáng qua Liên Nữ và Kim Ô đang vểnh tai nghe, lại nói không được nữa, trừng hai người bọn họ một cái, đổi thành truyền âm:
- ... sao thân thể vẫn còn nguyên âm?
Hải Xà Tinh kinh hãi, thất thanh nói:
- Sao ngươi biết?
Phương Hành không biết giải thích thế nào, trầm mặc một lát, lấy ra một đoạn khô mộc, đặt ở trước mặt Hải Xà Tinh.
- Ta vốn tưởng nàng dùng khô mộc này tu luyện pháp thuật gì, bây giờ nghĩ lại, là dùng để áp chế tà niệm...
Nhìn thấy khô mộc, Hải Xà Tinh làm sao còn có thể không rõ xảy ra chuyện gì? Nàng cũng biết, hàng năm vào ngày này, Phù Tang Mộc sẽ không rời khỏi người trưởng công chúa, cần nhờ nó đóng băng mình, áp chế bản năng của Long tộc, tác dụng tương đương với Băng Tâm quyết, kỳ thực ở trên Hồng Hồng đại hội, Long Nữ lấy ra cho Viên Bích Chiên xem, chưa chắc không phải là muốn cho hắn minh bạch cái gì.
Chỉ là Viên Bích Chiên kia vào trước là chủ, căn bản chưa từng nghĩ sâu, cái này mới hoàn toàn tuyệt ý niệm của Long Nữ, bằng không thì dù Viên Bích Chiên không được tốt lắm, nhưng vì thế lực Viên gia ở sau lưng hắn, Long Nữ thật có khả năng gả đi.
Thân là thiếp thân thị tỳ của Long Nữ, Hải Xà Tinh đối với tâm tư của Long Nữ, hiểu không thể bảo là không sâu.
- Ngươi đến tột cùng làm cái gì? Phù Tang Mộc... Tại sao sẽ ở trên người ngươi?
Thanh âm của Xà Cơ run rẩy, ánh mắt lấp lóe, tựa hồ nghĩ tới một chuyện đáng sợ.
- Ta ngủ nàng...
Phương Hành trầm mặc một lát, mới chậm rãi truyền âm:
- Đương nhiên, cũng có thể nói nàng ngủ ta!
- Ngươi...
Viền mắt của Hải Xà Tinh thoáng cái đỏ như máu, đột nhiên liều mạng vọt về phía Phương Hành, đầu trong nháy mắt đó hóa thành hình Hải Xà, mở rộng răng nanh um tùm cắn tới cổ Phương Hành, lấy tu vi của Phương Hành bây giờ, tự nhiên sẽ không bị nàng thương tổn được, đưa tay ra, bàn tay tựa như kìm sắt, chăm chú nắm cổ của Hải Xà Tinh, ép buộc nàng hóa thành hình người.
Nhưng thực lực sai biệt to lớn như thế, Hải Xà Tinh lại không chịu đi vào khuôn khổ, liều mạng cắn Phương Hành, trong thanh âm mang theo khóc nức nở:
- Ngươi là hỗn đản, ngươi có biết ngươi làm cái gì không, ngươi có biết ngươi hại công chúa rồi hay không...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất