Lược Thiên Ký

Chương 385: Mị lực của Phương Hành

Chương 385: Mị lực của Phương Hành

Hiểu được tình cảnh nguy hiểm của mình, làm sắc mặt Phương Hành cũng có chút âm tình bất định, tựa hồ khó có thể lựa chọn, bất quá loại do dự này chỉ trong nháy mắt, ngạo nghễ nói:
- Một đại lão gia dựa vào nữ nhân che chở tính là chuyện gì chứ? Tuy tiểu gia sinh ra giống như tiểu bạch kiểm, thế nhưng giống như loại người ăn bám sao? Sự tình của ta tự ta thu thập, ngươi đi cứu người đi!
Liên Nữ có chút kỳ quái nhìn hắn, cũng không biết nghĩ tới điều gì, mỉm cười, ngón tay đưa tới, trong túi trữ vật của Phương Hành có một ngọc giản trống bay ra, bị nàng nắm ở trong tay, thấp giọng nói vài câu, sau đó đưa cho Phương Hành, lại ném cho Kim Ô một cái đài sen, cuối cùng hơi suy ngẫm, rất nghiêm túc nhìn Phương Hành nói:
- Ngươi không tính là tiểu bạch kiểm...
Phương Hành nhất thời căm tức, chỉ mặt của mình nói:
- Không tính là sao? Không phải rất anh tuấn sao?
Liên Nữ cười ha ha, xoay người bước ra thanh khí bao phủ, thân hình lóe lên, biến mất.
Thanh âm xa xa truyền đến:
- Chạy mau, tận lực không thi triển linh lực...
Phía dưới, Long Nữ đang cùng Xích Long chém giết lợi hại, lúc này Long Nữ đã hoàn toàn không có ý niệm thủ hạ lưu tình, chỉ có thể tận lực đánh giết, nhưng dù như vậy, nàng cũng một thân là máu, lực lượng của Xích Long cuồng bạo đến khó có thể tưởng tượng, tuy xuất thủ toàn bằng bản năng, không có chương pháp gì, nhưng cũng không phải là Long Nữ có thể dễ dàng ứng phó.
Mà Ngũ Vương Tử và Lục Vương Tử thì cười tủm tỉm đứng ở trong hư không, thoải mái quan chiến.
- Mẫu hậu thật là hảo thủ đoạn, Tam thái tử của Long cung lại bị luyện thành bộ dáng như vậy, giống như một con chó dữ!
- Ai, chỉ đáng tiếc Long Nữ, nếu mẫu hậu đồng ý ban cho ta, vậy thì quá tốt...
Lục Vương Tử tiếc hận không gì sánh được, cúi đầu thở dài.
Ngũ Vương Tử có chút chán ghét nhìn hắn một cái nói:
- Tốt xấu gì chúng ta cũng có một nửa huyết mạch chí thân, ý niệm này của ngươi có chút xấu xa? Ngươi nhìn ta, chỉ muốn ăn nàng, đối với nàng bộ dạng như thế nào, một chút hứng thú cũng không có...
Hai người này đã nắm chắc phần thắng, lại không nghĩ tới, trong một đoàn sương mù thần bí, một nữ tử dáng người xinh xắn chậm rãi bước ra. Nàng lạnh lùng nhìn chiến cuộc, tuy cả người đứng ở trong hư không, mắt thường nhìn cũng có thể thấy, nhưng toàn trường nhiều người như vậy, lại không ai phát hiện sự tồn tại của nàng, giống như không ở cùng một phương thiên địa.
Mà Liên Nữ nhìn chiến cuộc, nhíu mày, tựa hồ đang tính toán cái gì.
Một lát sau, nàng quay đầu lại nhìn thoáng qua, lộ ra nụ cười xấu xa, tựa hồ làm ra quyết định gì, hơi trầm mặc một chút, đột nhiên giương giọng quát:
- Tiểu ma đầu Phương Hành, nhìn ngươi chạy đi đâu...
Một tiếng quát này, có thể nói chấn động thiên địa, rõ ràng truyền vào trong tai tất cả mọi người.
- Phương Hành?
Bất luận là Ngũ Vương Tử hay Lục Vương Tử, thậm chí tân khách của Hồng Hồng đại hội vừa rồi may mắn còn sống, đều có chút khiếp sợ nhìn về phía hư không, biểu tình trên mặt đã có khiếp sợ, lại có mừng rỡ.
Tiểu ma đầu Phương Hành, hôm nay chính là danh nhân. Hắn ám sát Hoàng Phủ Đạo Tử, hố giết 12 vị Kim Đan cảnh của Hoàng Phủ gia đã truyền khắp Tu Hành Giới, được cho là đại sự lớn nhất Nam Chiêm Bộ Châu trong trăm năm qua, cho tới hôm nay, Hoàng Phủ gia còn hạ pháp chỉ, ban thưởng làm cho người đỏ mắt, vô luận chết sống, chỉ muốn tận mắt thấy đầu của Phương Hành mà thôi.
Đương nhiên, trọng yếu hơn là, trong đồn đãi, tiểu ma đầu kia có vô số dị bảo, hầu như chính là một bảo khố di động, ai có thể bắt được hắn, bảo khố kia tự nhiên sẽ rơi vào tay mình, các tu sĩ ai không động tâm?
Cũng chính bởi vì vậy, cho dù hôm nay thế cục khẩn trương, nhưng Liên Nữ chỉ quát một tiếng, liền dẫn phát vô số người chú ý, mà Phương Hành đang ở trong sương mù quan sát Liên Nữ làm sao cứu người, lại bị nàng điểm phá hành tích, nhất thời kinh hãi, quát mắng một tiếng, cũng không kịp ẩn dấu, đá Hải Xà Tinh vào biển, sau đó cùng Kim Ô hăng hái bỏ chạy, trong lòng mắng chửi Liên Nữ.
Kim Ô vốn cũng làm một ít ngụy trang, chỉ là lúc này nóng lòng chạy trốn, lại hiển lộ hình dáng, ở dưới ánh trăng, bất ngờ hóa thành một con Ô Nha hình thể to lớn, hai cánh vỗ mạnh hình thành vòng xoáy, cả người lao ra ngoài ba bốn dặm, tựa như một đạo kim quang...
- Nha đầu kia cũng dám hại ta...
Một tiếng tức giận kêu to, dần dần theo đạo kim quang kia đi xa.
Liên Nữ cười khanh khách, lẩm bẩm:
- Giúp ngươi chỉ ra thân phận, đỡ phải người khác không nhận nhân tình, không đến cám tạ ta, cũng muốn mắng ta?
- Dĩ nhiên thật là Phương Hành!
Trong đám người, có người nhận ra dáng dấp của Kim Ô, nhất thời kêu lớn lên.
Mà những người khác, cũng ở thời điểm Phương Hành chạy trốn, thấy rõ bộ dáng của hắn, thấy hắn dĩ nhiên là người ở Hồng Hồng đại hội một cước đạp bay Viên Bích Chiên, trong lòng càng sợ hãi, không nghĩ tới tiểu ma đầu kia vừa rồi ở bên người.
- Thật là Phương Hành sao?
Con ngươi của Ngũ Vương Tử cũng lạnh lẽo:
- Người này đã ở gần như vậy, thì thuận tiện giam giữ, khảo vấn tung tích của cơ duyên!
Quát lạnh một tiếng, muốn đuổi theo Phương Hành.
Lại không nghĩ rằng, hắn vẫn chưa động thủ, thân hình Lục Vương Tử lại lóe lên, lao về phía hư không.
- Lục đệ, đệ ở đây xem, chớ để tiện nhân kia chạy thoát!
Ngũ Vương Tử thấy thế, tay phải tìm tòi, hóa thành Long trảo, chụp về phía Lục Vương Tử, muốn ngăn cản hắn truy kích.
- Ha ha, Ngũ ca, huynh ở lại trông xem, ta bắt tiểu ma đầu kia, chỗ tốt chia huynh một nửa!
Trong tiếng cười lớn, thân hình hắn hóa thành bản thể, đuôi rồng quất về phía Ngũ Vương Tử.
Huynh đệ bọn họ lẫn nhau cũng có cạnh tranh, vừa thấy tiểu ma đầu kia ở phụ cận, đều muốn bắt ở trong tay, trong tranh chấp thậm chí không tiếc động thủ, ngược lại hại bản thân không thu hoạch được gì.
Trong chớp mắt, Phương Hành đã chạy trên trăm dặm.
Hai huynh đệ kia không nghĩ tới, tiểu ma đầu kia rõ ràng chỉ là Trúc Cơ cảnh, nhưng chạy lại nhanh như vậy, lúc này mới có chút hoảng hồn, không đoái hoài cãi nhau nữa, đồng thời ra lệnh cho thủ hạ nhìn Xích Long chém giết Long Nữ, mình thì hiển hóa pháp tướng truy đuổi, bọn hắn không có đạt được cơ hội tiến vào Huyền Vực, tuy âm thầm nâng đở một ít môn phái nhỏ tiến vào, nhưng không có đoạt được quá nhiều cơ duyên có giá trị, lúc này thấy có cơ hội bắt Phương Hành, trong lòng tựa như đốt lửa, vô luận như thế nào cũng không chịu buông tha.
- Hắn là Phương Hành?
Long Nữ đang cùng Xích Long ác đấu, cũng nghe được tiếng hô kia, trong lòng nao nao.
Nàng vốn cực hận Phương Hành, nên không muốn hỏi thăm thân phận, chỉ muốn làm thịt tên khốn kiếp kia, để tiết oán khí trong lòng, nhưng đã có người nhắc tới, tự nhiên sẽ chú ý đi nghe, về phần nghe được gia hỏa phá hủy nguyên âm của mình dĩ nhiên là đệ nhất tiểu ma đầu của Nam Chiêm Bộ Châu, trong lòng là tư vị gì, thật rất khó hình dung.
Nhất là khi thấy tên khốn kiếp kia không quay đầu lại chạy trốn, trong lòng càng bách vị tạp trần, thất vọng cùng cực.
Nhưng lúc này, Xích Long nắm lấy nàng kẽ hở thất thần, móng vuốt chộp tới, lợi trảo lành lạnh còn sắc bén hơn pháp bảo, hiển nhiên muốn một vuốt lấy xuống đầu của Long Nữ, Long Nữ không kịp né tránh, hơn nữa bản thân thực không phải đối thủ của tam đệ, trong lòng tuyệt vọng, biết ngăn chặn cũng phí công, động tác không khỏi ngừng lại...
- Rống...
Trong mắt Xích Long hiện ra khát máu hưng phấn, chộp tới cổ của Long Nữ, không lưu tình chút nào.
Giờ khắc này, Long Nữ mới chú ý tới trên đầu Xích Long cắm ba cây trâm châu, giống như trâm châu trên đầu phu nhân kia, sâu có thể đụng chuôi, lộ ở bên ngoài chỉ có viên minh châu sáng chói mà thôi.
- Tam đệ, đều do đại tỷ, năm đó thời điểm trốn đi không mang đệ đi theo...
Thời gian phảng phất như chậm không gì sánh được, trong lòng Long Nữ dâng lên ý niệm tuyệt vọng.
- Trước khi chết, ta sẽ giúp đệ lần cuối cùng, phá đi cầm cố!
Trong nháy mắt, Long Nữ giận dữ nhấc lên một tia lực lượng cuối cùng, Long thân hóa thành hình người, bàn tay nắm lấy trâm châu trên đầu Xích Long, hóa thành hình người, nàng vô luận là phòng ngự hay sinh mệnh bản nguyên, đều yếu đi rất nhiều, ở trong quá trình tranh đấu với Xích Long, càng là hành vi tìm chết, chỉ là nàng vốn đã tuyệt vọng, lại hi vọng mượn hình người linh xảo, rút đi châu đâm.
Bàn tay nắm lấy trâm châu, Long Nữ dùng hết toàn lực rút xuống.
Nàng vốn định nhổ xuống ba trâm châu, lại không nghĩ rằng, trâm châu cực kỳ kiên cố, dùng hết toàn lực, cũng chỉ rút ra một cây, mà hành động này lại làm lỡ nhiều thời gian lắm, móng vuốt của Xích Long đã bắt qua, Long trảo to lớn so với thân thể thon gầy của nàng, bày ra cảm giác tương phản to lớn, thoạt nhìn cả người nàng sẽ bị trảo nát vụn.
Long Nữ tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, chờ đợi sinh mạng chung kết.
Nhưng lúc này, chỉ nghe bên tai vang lên tiếng thở dài, cùng với tiếng kim thiết va chạm vang lên, nàng theo bản năng mở mắt ra, chỉ thấy một bàn tay nhẹ nhàng nâng móng vuốt sắc bén của Xích Long, chủ nhân của bàn tay thì đang ở bên cạnh nàng, quay đầu nhìn nàng khẽ cười một tiếng.
Long Nữ như bị nàng xinh đẹp chấn nhiếp, trong lòng nao nao, cùng nghĩ tới, nàng chính là thị nữ của tên khốn kiếp kia.
Tại sao nàng lại ở chỗ này?
Một thị nữ làm sao có thể ngăn được một kích của tam đệ?
Trong lòng Long Nữ có rất nhiều nghi vấn, lại quên đến tột cùng nên hỏi cái gì.
- Là hắn nhờ ta tới cứu ngươi!
Bàn tay của Liên Nữ phất một cái, một đạo lực lượng huyền ảo bắn ra ngoài, bức Xích Long lui vài chục trượng.
- Chính là tiểu hỗn đản vừa chạy đi kia!
Sau khi bức lui Xích Long, Liên Nữ quay đầu, mỉm cười nói với Long Nữ.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất