Lược Thiên Ký

Chương 386: Nam Hải Quy Khư

Chương 386: Nam Hải Quy Khư

Bàn tay của Liên Nữ nhấn một cái, một đạo lực lượng vô hình nâng Long Nữ bị trọng thương lên, lại nhìn ánh mắt của nàng, khẽ cười nói:
- Ta vốn định bảo vệ hắn, nhưng hắn muốn tặng cơ hội này cho ngươi, cho nên ta tới cứu ngươi, bất quá sống chết của hắn, ta lại không quản tới nữa, đáng tiếc, kia vốn là người ta nhìn trúng, hi vọng hắn còn có cơ hội lớn lên!
- Sưu...
Xích Long điên cuồng bị Liên Nữ bức lui vài chục trượng, lúc này lại vọt tới.
Thái độ điên cuồng kia, lại không sợ uy thế của Liên Nữ, tựa như không chết không ngớt.
Mà Liên Nữ cũng không cùng nó cứng rắn va chạm, lực lượng phất qua, đã ở trước người bố trí một đạo quang hoa, sau đó nàng một tay nắm cánh tay của Long Nữ, cất bước đi vào hư không, một bước hạ xuống, thân hình đã đột nhiên biến mất, lúc xuất hiện lần nữa, đã ra ngoài trăm dặm, bước đi bước nữa, lại là ngoài trăm dặm, thân hình cứ như vậy lung lay mấy lần, đã triệt để biến mất.
- Không tốt, kế điệu hổ ly sơn...
Ngũ Vương Tử và Lục Vương Tử đang chuẩn bị đuổi theo Phương Hành, không nghĩ tới chưa bắt được bóng dáng của tiểu ma đầu, quay đầu ngay cả Long Nữ cũng không thấy, trong lòng kinh hoàng không cần phải nói, tức giận rống to, vội vàng quay trở lại, sau đó nhìn chung quanh, chỉ thấy xung quanh trống rỗng, ngoại trừ Hải Binh Yêu Tướng tử thương thảm trọng và tân khách của Hồng Hồng đại hội, thì nơi nào còn có nửa bóng người?
- Truy, không tiếc toàn bộ, phải bắt tiện người kia trở lại!
Ngũ Vương Tử tức giận kêu to, vừa nghĩ tới mẫu hậu nghiêm phạt, thì cảm thấy sợ hãi.
Ánh mắt của Lục Vương Tử cũng lóe ra, trầm giọng nói:
- Đừng lo lắng, gọi con chó điên kia tới, hắn am hiểu truy tung khí tức Chân Long nhất!
Lời này cũng nhắc nhở Ngũ Vương Tử, hừ lạnh một tiếng, lấy ra một gương đồng, tiện tay tế ở trong hư không, cùng Lục Vương Tử cắn ngón trỏ, vẩy huyết dịch vào trong kính, huyết dịch tiến vào kính, trên mặt kính bắn ra quang hoa chói mắt, sau đó đột nhiên bắn vào đỉnh đầu Xích Long.
Xích Long vốn bởi vì mất đi đối thủ, đang điên cuồng gầm rú ở trên không trung, nhưng bị quang hoa bao lại, khí thế biến mất.
Nó lần nữa trở nên mê man, đồng thời thân thể không ngừng run rẩy, dường như đang sợ.
- Ngao Liệt, ngươi muốn trở thành một đời Chân Long không?
- Vậy thì xé nát tất cả huyết mạch cạnh tranh với ngươi, thời điểm trên đời còn sót lại một Chân Long, ngươi chính là Long Vương!
- Hôm nay tất cả người có huyết mạch Long Vương, đều sắp chết sạch sẻ, chỉ còn sót lại một cái...
- Lấy huyết mạch Chân Long của ngươi, hẳn có thể cảm ứng được khí tức của nàng, đi tìm nàng...
- Tìm được nàng, giết chết nàng, ăn nàng, như vậy ngươi là Chân Long duy nhất trên thế gian!
Ngũ Vương Tử và Lục Vương Tử nói tựa hồ mang theo đầu độc mãnh liệt, cũng không phải chú ngữ, nhưng ở dưới gương đồng chiếu rọi, lại mang theo lực lượng to lớn, ánh mắt của Xích Long dần dần trở nên mê man, một lát sau, ý khát máu đại thịnh...
- Ngao...
Xích Long ngẫng đầu kêu to, đột nhiên thoát khỏi quang hoa của gương đồng bao phủ, thân hình nhắm phương hướng tây nam lao đi.
Tốc độ nhanh như thiểm điện, trong nháy mắt đã ra ngoài hơn mười dặm.
Ngũ Vương Tử nhất thời ngẩn ra:
- Chúng ta còn chưa thu hồi gương đồng, sao hắn đã động?
Lục Vương Tử cũng có chút ngoài ý muốn, cau mày nói:
- Đại khái là lần đầu tiên chúng ta thông qua gương đồng khống chế, có chút không thuận!
Ngũ Vương Tử nhìn thoáng qua gương đồng, phía trên có một tia huyết tuyến lưu chuyển, không khỏi thở phào nhẹ nhõm nói:
- Bản mạng chân huyết vẫn còn, mẫu hậu ban thưởng gương đồng có thể khống chế nó, hẳn không có ngoài ý muốn, chúng ta mau đuổi theo!
Không kịp thảo luận, bọn hắn cũng vội vã chạy đi, không thì lấy tốc độ của Xích Long, sợ rằng qua không được bao lâu sẽ bay ngay cả bóng dáng cũng không thấy, tuy bọn hắn có thể thông qua gương đồng triệu hồi, nhưng Xích Long này điên điên khùng khùng, cũng có khả năng gây ra đại họa, bởi vậy chỉ hơi dừng một chút, liền lệnh thủ hạ quét sạch hải vực này, sau đó vội vàng bay theo.
Nhưng hai người cấp bách lại không ý thức được, phương hướng Phong Long đuổi theo, căn bản không phải phương hướng mà Liên Nữ mang theo Long Nữ ly khai.
Lại nói Phương Hành và Kim Ô, chạy về phía tây một lúc, thấy phía sau không người đuổi theo, biết Liên Nữ xuất thủ cứu giúp, hấp dẫn Ngũ Vương Tử và Lục Vương Tử trở lại, tính là cho mình một con đường sống, cuối cùng cũng thở dài một hơi.
Không cần phân phó, Kim Ô giảo hoạt lập tức vòng về hướng nam, muốn cải biến phương hướng, miễn cho bị người đuổi theo.
Phương Hành lấy ra ngọc giản mà Liên Nữ để lại, muốn xem nàng nói cái gì.
- Trong lúc đồng hành, có tất cả bảy người tìm ngươi, cần phải cẩn thận, linh khí là thiên địa bản nguyên, muốn tự bảo vệ mình, thì nên ít dùng linh khí, hôm nay mặc dù ngươi thâm nhập Hoang Hải, rời xa đại lục, nhưng linh khí khẽ động, thiên cơ trong u minh tự có cảm ứng, đại tu sĩ có thể mượn thiên cơ tìm được ngươi, trải qua hồn quang của ta cảm ứng, cuối Nam Hải có một nơi có thể che đậy thiên cơ, có thể để ngươi náu thân, mong ngươi cẩn thận, chớ có chết ở trên đường!
- Ta có một phương pháp, có thể tạm thời che đậy thiên cơ, nếu có nguy nan, có thể dùng để thoát thân, chưa thành Kim Đan, thì không nên gây chuyện nhiều, nếu không thì dựa vào Ma Tổ quyết che đậy khí tức, chỉ có thể tạm thời mà thôi!
Phương Hành nghe xong, phát hiện đây là lời khuyên sau cùng mà Liên Nữ lưu cho mình, trong lòng không khỏi có chút cảm kích.
Nha đầu kia coi mình và Kim Ô như hạ nhân, giúp nàng tìm thức ăn ngon khắp nơi, xem ra còn có chút lương tâm.
- Ta xem qua các thuật pháp của ngươi, vụn vặt rườm rà, tuy có thể ngang dọc nhất thời, nhưng sợ khó vấn Đại Đạo, Cửu Quan cực kỳ huyền ảo, căn cơ ở Thiên Nguyên, hồn quang ta diễn biến Đại Thiên, biết Nam Hải có một bộ thần công, nếu như lấy được, có thể đặt nền móng Kết Đan, vấn đỉnh Đại Đạo, 300 năm sau, lúc đại kiếp nạn tới, trên Tiên Thai, mong ngươi có được tạo hóa, cùng ta chinh chiến Tam Thập Tam Thiên...
Trong ngọc giản còn thuật một sự tình, cũng có một vài giải thích trong tu hành, chắc là lúc đó tình thế nguy cấp, vì cứu Long Nữ, Liên Nữ không kịp nói kỹ, đều lấy thần niệm lưu tại ở trong ngọc giản, Phương Hành rất nhanh nghe xong, trong lúc vội vả, cũng khó giải kỳ ý, chỉ mơ hồ nghĩ, Liên Nữ cực kỳ coi trọng Nam Hải.
- Lão Kim, cuối Nam Hải có một chỗ, có thể che đậy thiên cơ sao?
Phương Hành mở miệng hỏi.
- Cuối Nam Hải?
Kim Ô suy nghĩ một chút, đột nhiên run rẩy, thất thanh kêu lên:
- Không phải là... địa phương quỷ quái kia chứ?
Trong lòng Phương Hành rùng mình, vội hỏi:
- Ngươi biết?
Hắn thầm nghĩ, nếu Kim Ô biết chỗ này, vậy thì đơn giản, nghe Liên Nữ nói, hắn cuối cùng cũng hiểu tình cảnh của mình, những đại nhân vật muốn tìm mình kia, dĩ nhiên lợi hại như vậy, mặc dù mình đã rời Nam Chiêm Bộ Châu, nhưng đối phương còn có thể thông qua thiên cơ tìm kiếm, trừ khi mình giống như con chuột không ngừng trốn đi, vĩnh viễn không dùng linh khí.
Bất quá Liên Nữ cũng nói, bản thân tu luyện Ma Tổ quyết, hẳn là chỉ Hắc Kiếm truyền công pháp vô danh, bên trong có Liễm Tức Thuật, có thể che đậy thiên cơ, chỉ là hôm nay tu vi của mình quá thấp, còn tìm hiểu không được rất nhiều, cần tới Kim Đan cảnh, tu luyện Liễm Tức Thuật tới cực hạn, mới có thể chân chính lừa dối, không bị Nguyên Anh cảnh thông qua thiên cơ phát hiện.
Như vậy hôm nay sự tình của mình ngược lại đơn giản, tìm một chỗ tạm thời an toàn, kết thành Kim Đan lại nói.
Chỉ là không nghĩ tới, Kim Ô nghe hắn nói, lại sợ hãi kêu:
- Ngươi sẽ không thật muốn đi chứ?
Phương Hành ngạc nhiên nói:
- Đến cùng là địa phương nào, rất nguy hiểm sao?
Kim Ô thở dài nói:
- Nguy hiểm tự nhiên là nguy hiểm, ngược cũng không có gì phải sợ, từ khi Kim gia ta theo ngươi lăn lộn, có ngày nào không sống trong sợ hãi, nguy hiểm gì đó, đã sớm nhìn quen, nhưng đáng sợ là, chỗ đó căn bản đi vào dễ đi ra khó, tại sao đại tiểu thư muốn ngươi đi chỗ đó, muốn nhốt ngươi ở bên trong khổ tu sao?
- Đi vào dễ đi ra khó?
Phương Hành nao nao, không nghĩ tới Kim Ô sẽ nói như vậy.
Kim Ô kêu lên:
- Nói khó là còn dễ nghe, rất nhiều người cho rằng địa phương quỷ quái kia căn bản là chỉ có thể đi vào không thể ra, một khi đi vào, thì không khác tự giam mình, sợ là cả đời cũng không thể đi ra, từ khi có địa phương quỷ quái kia, chỉ có người bị cừu gia truy sát không đường lui, mới có thể chui vào trong đó, vừa chui vào, thì không cách nào ra ngoài được nữa!
Phương Hành nghe xong, chân mày không khỏi nhíu chặt:
- Rốt cuộc là địa phương quỷ gì?
Kim Ô nói:
- Nơi thiên địa cắt đứt trong truyền thuyết, Nam Hải Quy Khư!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất