Lược Thiên Ký

Chương 389: Thu phục rồng điên

Chương 389: Thu phục rồng điên

Cự viên kia rõ ràng là một loại tồn tại khác biệt với Yêu Thú, thế nhân quen xưng là Hung Thú.
Thời đại Thượng Cổ chính là thời đại của chúng, thân thể hung hãn, trời sinh có thần lực, ngay cả đại năng của Nhân tộc cũng khó tranh phong, chỉ là về sau thiên địa đại biến, Nhân tộc quật khởi, chúa tể thiên địa, Hung Thú thì từ từ khan hiếm, ngoại trừ vài chủng tộc xem thời cơ nhanh lẩn trốn, thì tất cả đều xuống dốc.
Long tộc cũng là một loại Hung Thú, chỉ bất quá Long tộc không giống Hung Thú bình thường, chúng học tập lễ nghĩa đạo đức của Nhân tộc, mở ra thần trí, phù hợp với Thiên Đạo vận chuyển, hơn nữa ở dưới mấy vị Thánh Nhân tương trợ, hoàn thiện hệ thống tu hành của Long tộc, dần dần thích ứng quy tắc thiên địa mới, không chỉ không diệt tuyệt, ngược lại còn quật khởi, trường tồn không ngã, vẫn là một trong mấy chủng tộc cường đại nhất giữa thiên địa hôm nay.
Trong truyền thuyết, ngoại trừ ở hạch tâm Yêu tộc có mấy vị lão tổ Hung Thú ngủ say, Tây Ngưu Hạ Châu có mấy chi Ma mạch và Thượng Cổ Hung Thú có chút quan hệ nói không rõ, thì thế gian hầu như không còn Hung Thú.
Phương Hành không nghĩ tới, sẽ ở trong Nam Hải Quy Khư, nhìn thấy loại quái vật chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết kia.
Hắn có chút kinh hãi, loại Hung Thú này trời sinh lực lớn vô cùng, như con hung vượn này huyết mạch mạnh mẻ, so với Kim Ô còn mạnh hơn vô số lần, theo Phương Hành, thực lực của đồ chơi này đã có thể vật lộn với Kim Đan cảnh, cũng may có con rồng điên kia đi theo bên cạnh mình, thay mình đánh nhau, không thì nguy hiểm.
- Con mẹ nó, Quy Khư này quả nhiên không phải địa phương tốt, Ô Nha kia thật thông minh, sớm chạy mất dép, chỉ để tiểu gia một mình đối mặt nguy hiểm...
Phương Hành ngồi ở bên cạnh một gốc cây, từ trong túi trữ vật lấy ra một quả dừa, vừa uống nước vừa xem rồng điên đánh nhau.
- Đánh, dùng sức cắn, mụ nội nó, dám đánh lén ta, cắn chết hỗn đản kia...
Một bên xem một bên trầm trồ khen ngợi, lại không có ý định tiến lên tương trợ.
Hắn hô như thế, rồng điên càng đánh càng hăng, ra tay cực kỳ tàn nhẫn, giống như cún con được chủ khích lệ.
Trên thực tế, thực lực của con rồng điên này vốn mạnh hơn hung vượn rất nhiều, chỉ là thời điểm tiến vào Quy Khư, thân thể khổng lồ, bị lôi cấm nện thương tích rất nặng, một thân lực lượng mười không còn một, lúc này mới cùng hung vượn dây dưa lâu như vậy, nhưng vẫn chiếm thượng phong, lúc này được chủ khích lệ, nó cắn càng ác hơn, xé độc hơn, làm hung vượn đau liên tục gào khóc.
Đấu vài chục chiêu, nó phát hiện con rồng điên kia thực đánh không lại, vội vàng ném mộc côn lăn một vòng, nhân cơ hội thoát khỏi rồng điên dây dưa, ngay cả mộc côn cũng không cần, ra sức bỏ chạy, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng.
Lấy tính tình của rồng điên, bình thường sẽ đuổi theo phân cái ngươi chết ta sống, nhưng vừa muốn đuổi theo, lại tựa hồ nghĩ tới Phương Hành, hơi do dự, dĩ nhiên quay đầu bay trở lại, đầu dán tới bên cạnh Phương Hành, dáng dấp cực kỳ nịnh nọt.
Phương Hành thấy cái lưỡi muốn liếm qua, vội vàng hô to một tiếng:
- Ngừng...
Rồng điên ngừng lại, mắt to long lanh nhìn Phương Hành.
Trong tay Phương Hành cầm một quả dừa, muốn đập Xích Long một cái, hơi do dự, cuối cùng ném ở trên mặt đất, chỉ vào mũi của Xích Long mắng:
- Sao vô dụng như vậy, để con khỉ kia chạy mất?
Rồng điên thấy hắn phát hỏa, tựa hồ có chút sợ, lặng lẽ rụt đầu về phía sau.
- Hắc hắc, cháu trai này thật có chút sợ ta...
Phương Hành xác định điểm này, trong lòng có chút vui vẻ, suy nghĩ một chút, chỉ dưới chân quát:
- Qua đây!
Rồng điên nhìn hắn một cái, thân thể duỗi về phía trước, đầu nằm ở bên chân hắn.
Phương Hành cũng hạ quyết tâm, nhảy lên đầu Xích Long kêu:
- Bay!
Rồng điên tựa hồ nghĩ Phương Hành nhảy lên đầu mình là thân cận với nó, lòng cực kỳ thích ý, vui mừng bay lên không.
Trong lòng Phương Hành cũng đang rất lo lắng, cẩn thận quan sát rồng điên.
Vừa rồi hung vượn xuất hiện, cũng làm cho hắn cảnh giác.
Hắn đã bắt đầu cân nhắc, nếu như trong Quy Khư nơi chốn đều là loại Hung Thú kinh khủng này mà nói, như vậy chút thực lực kia của mình, thật đúng là không thể lăn lộn, có con rồng điên này theo, trái lại sẽ an toàn hơn một chút, bất quá hắn phải thử một chút, xem con rồng điên này có nghe lời hay không, vạn nhất nó tính rồ, vậy mình phải tranh thủ thời gian giết đi mới an tâm.
Bởi vậy hắn bắt đầu thăm dò rồng điên, đầu tiên là xem nó có nghe lời hay không, lại thăm dò tại sao nó thân cận mình như vậy, hắn phát hiện, thời điểm mình thi triển Liễm Tức Thuật, che lấp khí tức toàn thân, con rồng điên này sẽ biến thành trạng thái như lúc ban đầu, hai mắt vô thần, không có linh tính, chỉ có cuồng bạo khát máu, nhìn thấy cái gì cũng muốn xé nát.
Mà khi mình vận chuyển linh lực, con rồng điên này sẽ trở nên ôn hòa, ánh mắt đầy linh tính.
- Là vì Long Châu...
Phương Hành âm thầm ra kết luận, con rồng điên này không có đạo lý vô duyên vô cố thân cận mình, khả năng duy nhất là viên Long Châu kia. Long Châu kia có thể phá cấm chế của Lưu Ly Cung đã rất hiếm lạ, tối thiểu nói rõ nó và Long tộc nhất mạch đồng nguyên, hơn nữa phẩm chất còn cao hơn Long Nữ, hôm nay được con rồng điên kia thân cận, thì cũng không khó giải thích như vậy.
Chỉ bất quá trong lòng hắn càng tò mò, lúc đầu hạt châu kia dùng Âm Dương Thần Ma Giám giám định, chỉ biết tên là Nguyên Nguyên Tị Thủy Châu, nhưng không biết vì sao lại có huyền diệu như vậy, mang đến cho mình nhiều niềm vui ngoài ý muốn như vậy.
Đương nhiên, Phương Hành sẽ không ký thác mạng nhỏ của mình vào một hạt châu, trên cơ bản hắn trừ mình ra thì ai cũng không tin được, ở trước mặt rồng điên không giảng đạo lý, điên lên thì cái gì cũng dám ăn, tự nhiên không thể không cẩn thận, lại cẩn thận quan sát một lát, phát hiện trên đầu rồng cắm hai cây trâm châu, sợ có khác thường, cũng không dám động loạn.
Từ trong túi trữ vật lấy ra một sợi xích sắt, ban đầu ở trong tay Âm Thị của Sở Vương Đình đoạt tới Âm Minh Tỏa Liên, bảo bối này thần thông có hạn, từ lâu không hợp hắn dùng, còn không bằng Khổn Tiên Tác mà Thiết Như Cuồng cho, bởi vậy bình thường hắn không có dùng, bất quá Âm Minh Tỏa Liên do Thiên Luyện Tinh Cương luyện chế, cực kỳ rắn chắc, Phương Hành một mực giữ lại dùng để trói người.
Tay cầm xích sắt, Phương Hành quan sát rồng điên vài lần, cười hắc hắc.
Rồng điên thấy vậy, vô ý thức có chút sợ, thân thể co lại, muốn né ra, bất quá Phương Hành trợn mắt, nó liền không dám động.
Sở dĩ trong tên của Âm Minh Thiết Tỏa có một chữ "tỏa", là bởi vì đầu xích sắt có một vòng xích, có thể tách ra khóa lại, Phương Hành đánh bạo, trấn an Xích Long một chút, sau đó nhắm ngay lỗ mũi nó khóa vào, đau đến Xích Long run run, thân thể lay động, tựa hồ muốn chạy trốn.
Phương Hành vội vàng quát lớn, lại cực lực thúc giục khí tức trấn an.
Cuối cùng Xích Long vẫn đàng hoàng, chỉ là đôi mắt có chút ủy khuất nhìn Phương Hành.
- Hắc hắc, đại cẩu tử, đừng trách tiểu gia, chỉ là ngươi điên lên quá đáng sợ, phải khóa ngươi cho chắc ăn...
Nói xong dắt khóa sắt, nhìn một vòng, càng nhìn con rồng điên này càng thấy thuận mắt.
Người phàm tục nuôi trâu bò đều khóa mũi, phỏng chừng chiêu này đối với rồng điên cũng dùng rất tốt.
Giải quyết rồng điên xong, lại quan sát Nam Hải Quy Khư, vừa nhìn, Phương Hành cũng không nhịn được kinh hãi, lúc trước nghe nói Quy Khư này là di chỉ của Thái Thượng Đạo, còn tưởng chỉ là một sơn môn mà thôi, hôm nay vừa nhìn, lại lớn đến khiến người ta chắt lưỡi, hắn ngồi xếp bằng ở trên đầu rồng điên, phi hành hơn nửa canh giờ, đưa mắt nhìn đi, lại chỉ thấy sơn mạch tầng tầng lớp lớp.
Mà ở giữa sơn mạch, thì nơi chốn điểm xuyết một ít tường đổ cao to sâm nghiêm, khắp nơi tan hoang, như trước kia từng có vô số cung điện, chỉ là bị thiên lôi đánh tan, từ lâu hoàn toàn thay đổi, có thể dự đoán, năm đó khi thiên lôi hạ xuống, nơi đây tất nhiên bị tàn phá không chịu nổi, nhưng hôm nay mấy nghìn năm trôi qua, Quy Khư hiện lên sinh cơ lần nữa, vô số cây rừng từ dưới đất chui lên, xanh um tươi tốt.
Nhìn chân trời xa xa, thương khung giống nhau, mặt trời chiều ngã về tây giống nhau, ngôi sao mơ hồ giống nhau, ngược lại cũng không có gì đặc biệt, bất quá thỉnh thoảng có tiếng Hung Thú gào thét, làm cho lòng người kinh hãi, chứng thực Phương Hành suy đoán, trong Quy Khư, Hung Thú quả nhiên không ít, bay nửa canh giờ, đã thấy bảy tám con, mỗi một con thực lực đều bất phàm, có thể so với Kim Đan cảnh.
- May mà có con chó điên này, không thì tiểu gia một mình đến đây, nhất định sẽ giống như chuột chạy qua đường...
Phương Hành có chút may mắn, trước khi tiến vào, hắn cũng không nghĩ tới tiến vào Quy Khư chẳng những dễ vào khó ra, càng có nhiều Hung Thú tu vi Kim Đan cảnh như vậy, còn tưởng đến địa phương nhỏ, cao thủ ít, mình có thể thoả thích tung hoàng, hiện tại xem ra, sự tình không đơn giản như vậy, Kim Ô nói qua, trong Quy Khư này cũng có Nhân tộc tụ tập, nhưng có thể ở trong hoàn cảnh Hung Thú rình rập sinh tồn, có thể thấy được những Nhân tộc kia thực lực không yếu, tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, sợ rằng còn chưa đủ hoành hành.
Bay dạo qua một vòng, cơ bản biết hoàn cảnh xung quanh nghìn dặm, Phương Hành không vội đi ra ngoài, hắn và Xích Long tiến vào Quy Khư đều bị thương, hắn còn khá một chút, nhưng Xích Long bị thương rất nặng, nếu gặp một ít phiền phức, sợ rằng sẽ xử lý không tốt, hơn nữa mình ở Lưu Ly Cung thu được cơ duyên, cũng cần thời gian chỉnh lý.
Nghĩ như vậy, Phương Hành tìm sào huyệt của một con Mãnh Hổ sặc sỡ, lệnh rồng điên diệt Hung Thú kia đi, sau đó mình chiếm hang hổ, bố trí thành một động phủ giản dị, bảo rồng điên canh giữ ở cửa động phủ hộ pháp, lại bày ra rất nhiều cấm chế đề phòng con rồng điên kia, sau khi an bài thỏa đáng, mới bắt đầu bế quan chữa thương và đề thăng tu vi.
Hắn ở Lưu Ly Cung được không ít cơ duyên, tích lũy hùng hậu, ngay cả hắn cũng không biết có thể đột phá đến một bước nào.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất