Lược Thiên Ký

Chương 388: Rồng điên hay chó điên

Chương 388: Rồng điên hay chó điên

- Con mẹ nó, Ô Nha chết tiệt, dĩ nhiên không theo tiểu gia tiến vào, chờ ta đi ra, không hầm ngươi mới lạ...
Vừa đi vào trong, Phương Hành căn bản không khống chế được thân hình, chỉ cảm thấy lôi cấm ở xung quanh thỉnh thoảng nổ tung, tuy hắn là từ bên ngoài tiến vào, bị lôi cấm phản phệ cực nhỏ, nhưng lôi cấm gió bão, hư không loạn lưu ở vòng ngoài Quy Khư trời sinh uy lực cường đại, chỉ dính một chút cũng đủ hắn chịu không được, chỉ có thể cắn chặt răng, điều khiển linh lực bao phủ toàn thân.
Tả xung hữu đột không biết bao lâu, thời điểm Phương Hành cảm giác mình sắp đở không nổi, thân hình rốt cục ngừng lại, sau lưng tựa hồ đụng phải mặt đất mềm mại, ở trong lòng hắn, còn lẩm bẩm mắng Ô Nha không giảng nghĩa khí, mắng chửi một trận, lúc này mới mở mắt ra, nhìn xung quanh, bất ngờ phát hiện mình nằm ở trên một bờ cát màu đen.
- Này chính là trong Quy Khư?
Phương Hành cố sức ngồi dậy, mở mắt, quan sát bốn phía.
Trong lòng còn chưa có phán đoán, đột nhiên trong hư không trước người, truyền đến một tiếng long ngâm uy thế ngập trời, một Xích Long dài đến hơn 30 trượng từ trên trời giáng xuống, trên long thân, tiên huyết nhễ nhại, cháy khét từng mãnh, ngay cả long lân cũng không biết rớt nhiều ít, tựa hồ ở trong lôi cấm bị thương rất nặng, chỉ là mặc dù long mục có chút mê man, nhưng vẫn đang gắt gao nhìn mình chằm chằm, xu thế hạ xuống cực nhanh, long khẩu lành lạnh đã mở rộng, lộ ra răng nanh đáng sợ, thẳng tắp nuốt tới Phương Hành.
Rõ ràng là con rồng điên kia, ngay cả Phương Hành cũng không nghĩ tới, mình đã trốn vào Quy Khư, nó vẫn còn đuổi qua.
- Còn tàn nhẫn hơn đòi nợ mướn a...
Phương Hành kêu rên, luống cuống tay chân, muốn đứng lên chạy trốn. Chỉ là người bị thương nặng, tứ chi không còn chút sức lực nào, trốn không thoát a.
- Ta nói em vợ, ta ngủ với tỷ tỷ của ngươi, khác cắn người...
Phương Hành hoảng hốt, thấy trốn không thoát, cũng chỉ có thể kéo thân thích.
Nhưng con rồng điên này ngay cả tỷ tỷ cũng không nhận thức, có thể nhận thức tỷ phu như hắn hay không, vậy thì thật là trời mới biết...
A rống, Xích Long rơi xuống ở trước người, cắn tới, Phương Hành sợ đến ngay cả ánh mắt cũng nhắm lại.
- Hi vọng biến mất…
Có chút kỳ quái, Phương Hành vẫn chưa cảm giác được bị cắn, lại cảm giác toàn thân mình bị một cái lưỡi ướt nhẹp liếm dính đầy nước bọt, nhất thời nổi da gà. Thầm nghĩ con rồng điên này thật có ý tứ, ngại tiểu gia ít tắm sao, lại muốn liếm sạch sẻ mới ăn, thầm nghĩ chờ nó nuốt mình, sẽ đi ị ở trong miệng đối phương cho bỏ ghét.
Dù bị ăn, cũng phải ở trước khi chết làm nó nôn mửa, đây là phản kháng cuối cùng.
Chỉ bất quá chờ rất lâu, con rồng điên kia vẫn không cắn tới, chỉ liếm mà thôi.
- Con mẹ ngươi xong chưa, cho Phương đại gia cái thống khoái được không...
Phương Hành triệt để không chịu nổi, mở mắt ra nhìn Xích Long mắng to, nhưng còn chưa dứt lời, lại bị liếm một cái.
- Sĩ khả sát bất khả nhục, ngươi hiểu hay không?
Phương Hành giận không kiềm được, trực tiếp chống nạnh đứng lên, chỉ vào Xích Long chửi ầm lên.
Hắn tự nghĩ hẳn phải chết, nếu không cách nào chạy trốn, vậy thì ở trước khi chết chửi cho đã.
Bất quá rất kỳ quái, Xích Long lại bị khí tức hung hãn của hắn chấn nhiếp, dĩ nhiên chậm rãi lui về phía sau. Trong mắt tràn đầy ủy khuất, giống như một con chó nhỏ, một bộ muốn tiếp cận hắn lại không dám.
- Di, không đúng lắm...
Phương Hành cũng phát hiện Xích Long biến hóa, nghiêng đầu quan sát Xích Long.
Xích Long cũng ngẹo đầu quan sát hắn, thấy hắn không mắng chửi nữa, trong mắt tựa hồ lộ ra vui thích, đầu thận trọng để sát tới, miệng mở to, đầu lưỡi lại liếm qua...
- Ta sát, đừng có liếm, ngươi cách ta xa một chút...
Phương Hành kinh hoàng, nhảy ra phía sau, chỉ vào Xích Long kêu to.
Xích Long nhất thời uốn lượn, đầu phục ở trên mặt đất, ánh mắt nháy mắt nhìn Phương Hành.
- Di, ánh mắt kia không giống như đang nhìn thức ăn a...
Phương Hành thận trọng đánh giá.
Hắn biết, ánh mắt quan sát thức ăn sẽ không như vậy, mượn Liên đại tiểu thư mà nói, thấy được gì đó muốn ăn, không quan tâm nó sống hay chết, ánh mắt sẽ cực kỳ tham lam, chỉ muốn cắn một miếng.
- Tựa hồ súc sinh kia không có địch ý với ta...
Phương Hành lẩm bẩm, trong lòng dâng lên hi vọng, bắt đầu lặng lẽ lui về phía sau.
Mắt thấy cách Xích Long càng lúc càng xa, không sai biệt lắm hơn 30 trượng, trong lòng Phương Hành thầm nghĩ, đang muốn phi độn rời đi, Xích Long lại dời về phía trước một chút, dùng hình thể của nó, nhích một chút là mấy chục trượng, nhất thời lại đến trước người Phương Hành, lè lưỡi muốn liếm, dọa Phương Hành kinh hoàng đến hét lớn:
- Đừng liếm, ngồi xổm xuống, không thể động, biết không?
Xích Long lại uốn lượn, cằm để dưới đất, ánh mắt trong veo nhìn Phương Hành.
- Đây là Chân Long sao? Sao nhìn giống như chó con vậy...
Phương Hành lẩm bẩm, cảm giác có chút không đúng, nhưng vẫn không muốn cách gia hỏa kia quá gần.
Then chốt nhất là, lúc đó con rồng điên kia đánh giết thực quá kinh khủng, lấy thực lực của Phương Hành bây giờ, sợ rằng tới 10 cái cũng không đủ nó giết, dù cho hiện tại nó không có biểu hiện ra địch ý, nhưng Phương Hành vẫn không muốn tiếp cận, gan lớn cũng phải xem đối với người nào, đồ chơi này có thể ăn thịt người không nhả xương, đột nhiên cho mình một ngụm, vậy thì xong đời.
Thấy Xích Long thành thật ngồi xuống, Phương Hành thở ra một hơi, vèo một tiếng bay lên bầu trời, muốn chạy trốn.
Nhưng vừa quay đầu, bỗng nhiên lại hoảng sợ, Xích Long cũng bay, đầu lớn cách mình vẫn xa như vậy.
- Ta nói...
Phương Hành sợ đến nổi da gà, thần thức rối loạn, vốn đã bị thương, lúc này càng không chịu nổi, đầu ngã cắm xuống đất.
- Sưu...
Một quái vật lớn lao qua, miệng mở to cắn tới, Phương Hành nổi da gà, nghĩ thầm sớm muộn gì cũng chết ở trong miệng súc sinh kia, đang muốn kéo quần xuống tiến hành phản kháng cuối cùng, lại phát hiện Xích Long không có nuốt mình, mà thân hình lảo đảo rơi xuống đất, nhẹ nhàng nhả ra, để mình xuống.
- Ai nha, không ăn ta...
Tay Phương Hành còn đang nắm thắt lưng định cởi xuống, có chút ngạc nhiên nhìn Xích Long.
Trong lòng do dự, nhưng lại cảm thấy, đồ chơi này quá hung hiểm, vẫn là giết chết cho tốt...
Nếu vứt không ra, vậy thì chỉ cần giết chết đối phương, Phương Hành suy nghĩ một lúc, trên mặt hiện đầy dáng tươi cười, từ từ lấy ra một ngọn giả sơn, đây là Sơn Bảo lấy được từ Lưu Ly Cung, hắn tiến vào Lưu Ly Cung, vốn chính là vì trộm bảo, về sau tuy đã trải qua một phen hoang đường, nhưng Sơn Bảo vẫn ở trong tay.
Động tác của hắn rất chậm, cũng không muốn làm Xích Long cảnh giác, trong tay từ từ thúc giục linh lực, đưa vào trong Sơn Bảo, muốn pháp bảo này hóa thành nguyên hình, nhất cử đè chết Xích Long, chỉ bất quá hôm nay tu vi suy kiệt, điều khiển pháp bảo khổng lồ như Sơn Bảo thật rất trắc trở, linh lực chậm rãi rót vào một nén hương, Sơn Bảo vẫn không có kích hoạt.
Bất quá Phương Hành cũng lưu ý đến, thời điểm bản thân thúc giục linh lực, ánh mắt Xích Long nhìn về phía mình cực kỳ nhu hòa.
Ánh mắt kia cho người cảm giác, giống như đang nhìn người nhà.
- Chẳng lẽ bởi vì ta nuốt Long Châu, có khí tức Long tộc, thằng nhãi này coi ta thành cùng tộc?
Động tác truyền linh lực của Phương Hành nhịn không được chậm lại, trong lòng âm thầm nghĩ.
Bất quá rất nhanh hắn liền bác bỏ ý nghĩ này, nghĩ thầm Long Nữ và con rồng điên này cũng là cùng tộc, nhưng nó động thủ vẫn cực kỳ hung tàn, tuy không biết vì sao bây giờ nó biết điều như vậy, nhưng một khi nổi cơn điên, mình trốn cũng không chỗ trốn, vẫn là giết chết tương đối khá, miễn cho xuất hiện ngoài ý muốn.
Nghĩ đến đây, tốc độ thúc giục Sơn Bảo lại tăng nhanh.
Nhưng thời điểm trên Sơn Bảo, chín phong cấm thắp sáng lên, từng cái cởi ra, đột nhiên ánh mắt Xích Long biến đổi, lộ ra khí tức hung hãn mãnh liệt, Phương Hành hoảng sợ, còn không chờ hắn có phản ứng gì, Xích Long đã gầm nhẹ vọt tới, Phương Hành trọng thương, thúc giục Sơn Bảo đã không dễ, thì làm sao tránh?
Chỉ là tựa hồ không cần tránh, Xích Long lướt qua người hắn, vọt tới một cự vật to lớn ở sau lưng Phương Hành, lúc này Phương Hành mới ý thức được, phía sau mình chẳng biết lúc nào xuất hiện một quái vật, vốn lấy năng lực cảm ứng của hắn, sẽ không khó phát hiện lắm, nhưng bây giờ toàn bộ tinh thần của hắn thúc giục Sơn Bảo, lại nhất thời không có nhận thấy được phía sau có quái vật tới gần.
Thình thịch, Xích Long và cự vật kia đụng vào nhau, hai người nhất thời chém giết, thanh thế kinh người.
Lúc này Phương Hành mới chú ý tới, cự vật kia bất ngờ là một cự viên cao gần 10 trượng, trong tay cầm một cây gậy, lúc Xích Long nhào qua, mộc côn trong tay cự viên vunglên, nếu Xích Long chậm hơn một chút, sợ rằng mình đã biến thành thịt nát.
Cự viên rõ ràng không có hảo ý, mà Xích Long cũng không phải dễ đối phó, vừa lao tới đã cùng cự viên chém giết, long thân cuốn ở trên người cự viên, lợi trảo cào xé, đau đến cự viên không ngừng kêu rống, một tay bóp cổ Xích Long, một tay cầm cự bổng đập loạn.
Phương Hành nhìn thời cơ nhanh, đã sớm chạy đến một bên quan sát, không khỏi càng kinh hãi.
Thực lực của Xích Long hắn đã gặp qua, đánh giết Kim Đan cảnh như xé cây cỏ, nhưng không nghĩ tới thu thập con cự viên kia lại mất nhiều khí lực như vậy.
- Thượng Cổ Hung Thú... Không phải đều chết sạch sao?
Nhìn kỹ một lát, Phương Hành vận chuyển Âm Dương Thần Ma Giám, giám định ra thân phận của cự viên, nhất thời khiếp sợ không thôi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất