Chương 391: Trúc Cơ viên mãn
Từ trong minh tưởng gần như tịch diệt tỉnh lại, Phương Hành theo bản năng hít một hơi, trong nháy mắt đó, thiên địa biến sắc, trên bầu trời động phủ mà hắn bế quan, trong giây lát đó mây đen hội tụ, tạo thành mây đen che đậy gần nghìn dặm hư không, trong mây lôi đình lấp lóe, linh khí dồi dào, đều theo một hơi thở của hắn mà phun ra nuốt vào, hóa thành lưu tuyến, chảy về trong u cốc phía dưới.
Trải qua gần hai năm bế quan, thân thể của Phương Hành đã gần như thây khô, chỉ còn khung xương và một tầng da mỏng, sinh cơ gần như khô kiệt, tất cả dựa vào một hạt châu ở trong thức hải, tản ra thủy hoa mơ hồ bảo toàn sinh cơ, hạt châu này, đúng là viên Tị Thủy Châu mà lúc đầu bị Phương Hành nuốt, chẳng biết lúc nào, đã lặng yên xuất hiện ở trong thức hải.
Cũng may mà có hạt châu này, không thì sợ rằng Phương Hành đã tịch diệt từ lâu, cũng chính là tọa hóa.
Khi hắn thức tỉnh, viên châu kia lặng yên rút đi, bay vào trong mê vụ, cái này làm cho Phương Hành bất đắc dĩ, không biết khu vực sương mù kia có gì tốt, mà các bảo bối hiếm lạ cổ quái đều tụ hội.
Sinh cơ của Phương Hành dần dần cường đại, linh khí trong cơ thể lưu chuyển, dần dần tràn đầy, chỉ là vẫn gầy đến xương bọc da, không phải chốc lát có thể bổ sung được, chuyện thứ nhất hắn tỉnh lại, là lập tức nội thị, quan sát Tam Muội Chân Hỏa trong cơ thể, trái tim nhất thời đại hỉ, chẳng biết lúc nào, Tam Muội Chân Hỏa đã bổ khuyết toàn bộ, lần này bế quan, cũng coi như công đức viên mãn.
Càng làm hắn khiếp sợ là, Đạo Tháp đã kết thành tầng chín, tử sắc dạt dào, vĩnh viễn trấn áp hư không thức hải, mà tương ứng, Linh Tinh trong kinh mạch thứ chín đã gần tan hết, tựa hồ khi hắn bế quan, trong cơ thể tự thành không gian, linh khí lưu chuyển tuần hoàn, tương đương với không ngừng thổ nạp tu luyện, Linh Tinh vô tận kia đều đã hóa thành tu vi.
Chỉ bất quá, rõ ràng đó là Linh Tinh lớn đến khó có thể tưởng tượng, tương đương với một linh mạch, lại chỉ để cho mình đột phá đến Trúc Cơ đại viên mãn, tiêu hao kia lớn đến khó có thể tưởng tượng, quả thật khiến Phương Hành có chút chắt lưỡi.
Linh mạch ở Thiên Lưu Hải, còn khổng lồ hơn linh mạch của Thanh Vân Tông rất nhiều.
Đây vốn là linh mạch có thể cung cấp nuôi dưỡng một môn phái sinh hoạt nhiều năm, lại bị mình nuốt sạch.
Mà sau khi nuốt, lại chỉ đạt tới Trúc Cơ viên mãn, cái này đi đâu nói rõ lí lẽ a?
Bất quá cũng may hôm nay mình chính là Đạo Cơ màu tím viên mãn, cũng có thể nói là cực hạn của Trúc Cơ.
Hơi ngưng thần, Phương Hành thu công, chậm rãi đứng lên, chỉ nghe cốt cách thân thể "ba ba" rung động, giống như rang đậu, đứng dậy duỗi lưng, lúc này mới cảm giác lực lượng dần dần trở lại trong cơ thể, bất quá cảm giác trên mặt có chút ngứa, sờ soạng một cái, lại sờ đến râu tóc dài đến bụng, nhất thời có chút kinh ngạc:
- Ta bế quan đã bao lâu?
Trong suy nghĩ, hắn không có quan niệm thời gian, nhưng từ râu tóc và tình huống thân thể đã nói khá rõ ràng.
- Khách khách...
Phương Hành mở cửa động, chậm rãi đi ra, chỉ cảm thấy ánh nắng chói mắt, rất không quen.
Còn chưa buông tay che thái dương, đột nhiên một cái lưỡi dò xét qua, liếm một cái, cả người là nước bọt.
- Ta sát, ngươi còn ở đây?
Phương Hành hoảng sợ, suýt nữa nhảy trở về trong động phủ.
Lấy lại bình tĩnh, mới nhìn thấy con rồng điên kia tựa hồ gầy đi không ít, đang mừng rỡ nhìn mình.
Cũng mơ hồ nhớ lại, tựa hồ khi mình gần tịch diệt, cũng chính là bị thằng nhãi này tỉnh lại, tính ra nó đã cứu mình một mạng, ở trong minh tưởng tịch diệt, Tu Hành Giới xưng là tọa hóa.
Kia là một loại trạng thái đại cực nhạc, nhưng Phương Hành mới mặc kệ nó có phải đại cực nhạc hay không, người đã chết, còn mừng cái rắm, sống mới kêu cực nhạc.
- Ân, lại một mực chờ tiểu gia, biểu hiện không tệ, bây giờ ta chính thức thu ngươi làm tiểu đệ...
Trong lòng Phương Hành có chút cảm động, hài lòng sờ mũi rồng điên, sau đó chỉ sơn lâm xa xa:
- Đi, bắt hai con thỏ hoang tới cho ta, phải mập, mụ nội nó, lại đói đến gần như muốn ăn người?
Coi Chân Long thành chó nuôi, phỏng chừng cũng chỉ có hắn, hết lần này tới lần khác rồng điên còn rất hưng phấn, đầu cọ cọ Phương Hành, cực kỳ thân thiết ngửi mùi vị trên người hắn, hắt hơi một cái, lúc này mới nhảy lên, đi giúp Phương Hành bắt thỏ hoang, Phương Hành thì cười hắc hắc, lẩm bẩm:
- Tiểu gia cũng không biết bao lâu không tắm, cái mùi này không tệ ah?
Nói xong phủi mông một cái, ngửi ngửi, cảm giác được hơi nước, liền bay vút lên, lao về phía nguồn nước, phát hiện ở sau rừng cây là một bích đầm, quanh co khúc khuỷu, vắt ngang ở giữa núi đá, trong có thể thấy đáy, Phương Hành nhanh chóng vọt vào đầm nước.
Tuy áo trên người hắn có thể tránh bụi, nhưng sau khi hắn bổ khuyết toàn bộ Tam Muội Chân Hỏa, dung luyện Đạo Cơ, lại luyện ra không ít uế vật, nhiễm ở trên pháp bào, bị hắn trực tiếp vứt sang một bên.
Nước suối gột rửa, Phương Hành thoải mái phát ra một tiếng rên rỉ.
Vốn muốn hảo hảo tắm rửa, nhưng nằm ở trên mặt nước một lúc, hắn nhất thời không muốn động, gần như hai năm không ăn không uống, cả người không còn chút sức lực nào, ngay cả đầu ngón tay cũng không muốn động, lấy tu vi của hắn bây giờ, ăn cơm vẫn rất cần thiết, tuy linh lực có rất nhiều diệu dụng, nhưng không thể để hắn hoàn toàn ích cốc, không ăn cơm vẫn sẽ không có khí lực.
Cứ như vậy trôi nổi một hồi, trong bụng kêu ột ột, trong lòng chỉ trách con rồng điên kia, bắt thỏ lại chậm như vậy sao.
Cũng không biết, lúc này rồng điên đang cực kỳ đáng thương tìm thỏ hoang, nhưng khắp nơi chỉ là Hung Thú...
Không nghĩ còn đỡ, vừa nghĩ tới đói, cả người lại mềm nhũn, tựa hồ đói đến một chút khí lực cũng không có.
- Thanh ca, ngài trước ăn một chút gì đi...
Đang đói váng đầu hoa mắt, cảm giác không còn lưu luyến với thế giới này nữa, Phương Hành lại nghe được một thanh âm, ban đầu nho nhỏ, hắn cũng không lưu ý, vì đói bụng đến tình trạng lười động não, nhưng theo gió bay tới mùi thịt, lại khiến tinh thần hắn tỉnh táo, quay đầu nhìn.
- Có người quay thịt?
Mũi Phương Hành ngửi ngửi hai cái, đáy lòng sinh ra một tia khí lực, xoay người đạp nước, chạy về phía mùi hương kia.
Trong rừng đang có một đội nhân mã nghỉ ngơi, chừng mười mấy người, bọn hắn đốt lửa trại, nướng không biết là thịt phi cầm gì, hỏa hầu vừa vặn, màu vàng óng ánh, béo ngậy khiến người ta thèm ăn, nhưng đám người tùy ý gác thịt ở trên lửa, lại không một người dám động, một công tử ca mặc bạch sam, đưa lưng về phía thanh đầm, môi hồng răng trắng, rất tuấn tú, sắc mặt lại cực kỳ khó coi.
- Ăn, ăn, ăn, các ngươi chỉ biết có ăn, ta đã ở trước mặt Tộc trưởng phát thệ, lúc này nhất định sẽ bắt được một con Hung Thú cấp bốn trở lại cho hắn, nhưng đến bây giờ, kỳ hạn ước định sắp đến, nhưng chúng ta ngay cả một con Hung Thú cấp ba cũng không bắt được, bảo ta trở lại làm sao gặp người? Lẽ nào mang theo mấy con Hồng Loan trở lại tính cho đủ số sao? Chẳng phải khiến nha đầu kia cười ngạo sao?
Bên người thanh niên bạch y có một trung niên áo vàng cười khổ nói:
- Thanh ca ngươi cũng nên nghĩ đến mấy lão già chúng ta một chút ah, Hung Thú cấp bốn là Thú Vương, hung hãn thô bạo, có thể lực kháng Kim Đan cảnh, chỉ bằng mấy người chúng ta đã muốn bắt Thú Vương, nói dễ vậy sao, cho dù có Tam Bảo Hồ Lô, sợ rằng chúng ta ít nhất cũng phải chết một nửa mới có khả năng thành công...
Hắn vừa nói ra, các tùy tùng còn lại đều gật đầu, hiển nhiên muốn khuyên thanh niên bạch y hồi tâm chuyển ý.
Thanh niên bạch y nghe vậy, nhất thời nhướng mày, cười lạnh nói:
- Nếu các ngươi gia nhập Hận Thiên thị chúng ta, được Hận Thiên thị chúng ta che chở, ở trong Quy Khư có nơi sống yên ổn, lại được một phần tài nguyên tu luyện, cái mạng này tự nhiên là của Hận Thiên thị chúng ta, bản công tử muốn các ngươi bắt một con Hung Thú liền kỷ kỷ méo mó, vậy các ngươi tới có ích lợi gì?
Nghe hắn nói như vậy, mọi người hai mặt nhìn nhau, lại không dám nói nữa.
- Nhanh ăn đi, cách nơi đây không xa có một Hung Thú cấp bốn Thông Tí Viên, ăn xong liền đi bắt nó!
Thanh niên bạch y lạnh lùng ra lệnh.
Các tùy tùng đều có chút bất đắc dĩ, thở dài ăn uống, trong lòng đều minh bạch lát nữa nhất định phải liều cái mạng già này.
- Công tử, ngươi...
Có tùy tùng lấy một miếng thịt quay, hai tay đưa cho thanh niên bạch y.
- Ta không đói bụng!
Thanh niên bạch y tựa hồ có chút phiền chán, lạnh lùng nói một tiếng, liền đứng dậy đi đến bờ đầm, ngồi xổm xuống lấy nước rửa mặt.
- Có thịt quay? Cho ta một miếng được không?
Thanh niên bạch y đang vốc nước lên, bỗng nhiên trước người xuất hiện một thân ảnh, đồng thời có một thanh âm hưng phấn vang lên, hắn ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một thiếu niên cởi sạch, vẻ mặt thèm thuồng nhìn phía sau mình, vì đang ngồi, nên tầm nhìn của hắn vừa khéo, ở ngay thắt lưng của Phương Hành trở xuống, sau khi ngẩn ra, khuôn mặt vốn sương lạnh xấu hổ đến đỏ bừng, kinh hoàng lui về phía sau, hai tay che mắt, thất thanh kêu lên.
- Ôi? Quên mặc quần áo...
Phương Hành ngẩn ngơ, nhất thời phát hiện tình trạng của mình, vội vàng từ trên cây hái xuống một cái lá lớn che chỗ hiểm, vừa cười vừa đi về phía trước, cười nói:
- Mọi người đều là nam nhân, nhìn thì nhìn, cũng không sao cả... Ccác ngươi mau cho ta một miếng thịt quay...
Hắn rất thản nhiên, bị nam nhân nhìn cũng không quan tâm, cười hì hì che chỗ hiểm đi lên bờ, thấy mọi người đều ngơ ngác nhìn hắn, liền rất lấy lòng nhìn mọi người cười cười, hai mắt tỏa sáng bắt tới thịt quay, lúc này hắn đói bụng lắm, miếng thịt kia trọng yếu hơn tất cả, cùng lắm thì ăn no xong bồi cái không phải là được.
- Giết... Giết hắn cho ta...
Tay còn chưa cầm được thịt quay, đột nhiên phía sau có một thanh âm run rẩy kêu lên, còn mang theo tiếng khóc nức nở.