Chương 392: Tiểu thư của Hận Thiên thị
- Con mẹ nó, ăn xong lại đánh không được sao?
Theo thanh niên bạch y hét lớn, những tùy tùng kia mới phản ứng lại, mọi người đều phẫn nộ hét lớn, trong miệng quát dâm ma, dâm tặc… tế lên pháp bảo, thi triển pháp thuật đánh tới Phương Hành, thực lực bọn hắn không kém, có mấy người khí tức trầm ổn, trên người thả ra khí tức rõ ràng là Kim Đan cảnh, Phương Hành còn không có bắt được thịt quay liền bị bức lui.
Rơi vào đường cùng, Phương Hành chỉ có thể rút lui, vung lên một bình chướng, đở được mấy thanh phi kiếm và pháp thuật công kích, cùng lúc đó, thân hình hắn tung lên, giống như quỷ mị nhào về phía thanh niên bạch y, này là sở trường của hắn, mỗi khi bị người vây công, trước bắt người trọng yếu nhất, Đại thúc thúc dạy cho đạo lý này chưa bao giờ sai.
Chỉ là kế hoạch rất tốt, lấy tu vi của hắn hôm nay, muốn thành công cũng không khó khăn lắm, dù sao thanh niên bạch y kia thoạt nhìn chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ, với hắn mà nói dễ như trở bàn tay, nhưng không nghĩ tới, trong bụng không ăn, tay chân vô lực, không động còn tốt, vừa động đã váng đầu hoa mắt, động tác chậm đi rất nhiều.
- A...
Thanh niên bạch y thấy một gia hỏa trần truồng nhào tới mình, cả người đều hỏng mất.
Thời khắc nguy cấp, hắn dĩ nhiên lấy hai tay che mắt, ngay cả tâm chống lại cũng không có, Phương Hành sẽ rất dễ dàng chộp hắn vào trong tay, nhưng một tu sĩ Kim Đan cảnh phản ứng nhanh, vội vàng quát:
- Công tử cẩn thận…
Thân hình lóe lên, thi triển Na Di Thuật, trong giây lát đến trước người Phương Hành, vỗ ra một chưởng, thình thịch, Phương Hành quái khiếu, ngã nhào xuống đất.
Cùng lúc đó, pháp bảo linh quang đầy trời rơi xuống, đánh thẳng về phía Phương Hành, giống như bạo tạc.
- Cái này... dã hầu tử kia đến tột cùng là từ nơi này xông tới, lại dám xông tới trước mặt tiểu... công tử như vậy?
Có một tùy tùng hồ nghi, nhìn thoáng qua vị trí của Phương Hành, nghĩ thầm gia hỏa kia chết chắc rồi, liền không thèm để ý, lo lắng nhìn về phía thanh niên bạch y, nghĩ thầm ở dưới nhóm người mình bảo vệ, công chúa lại vẫn bị một người như vậy đụng phải, một thiếu nữ chưa hiểu nhân sự, thấy hình ảnh không nên thấy, thậm chí còn thiếu chút nữa lọt vào trong tay đối phương...
Xong, nếu việc này truyền đến trong tai Tộc trưởng, chỉ sợ người ở đây đều khó trốn trọng phạt!
Nghĩ tới đây, hắn trái lại có chút hối hận, mình không nên trực tiếp giết chết gia hỏa kia, mặc kệ hắn là thích khách cũng tốt, Yêu Ma cũng được, nên bắt sống hắn mang về xử trí mới đúng, chủ yếu nhất là có thể chia sẻ lửa giận của Tộc trưởng!
- Vừa rồi... kia đến tột cùng là vật gì? Đã chết rồi sao?
Thanh niên bạch y đã không còn lạnh lùng và khí phách như lúc đầu, sợ hãi run giọng hỏi.
Trung niên áo vàng trầm giọng nói:
- Công tử yên tâm, gia hỏa kia đã chết!
Hắn rất có lòng tin, bị mình đánh một chưởng không nói, lại bị nhiều pháp thuật pháp bảo như vậy bắn trúng, dù là hắn đối mặt công kích như vậy cũng không chịu nổi, huống chi quái vật vừa rồi kia rõ ràng không có khí tức Kim Đan?
Lại không nghĩ rằng, lời của bọn họ còn chưa hạ xuống, chỉ nghe trong khói bụi, một thanh âm thê thảm truyền ra:
- Tiểu gia chỉ xin một miếng thịt quay, không cho thì thôi, cần ra tay độc ác như vậy sao?
Khói lửa tán đi, mọi người kinh ngạc nhìn thấy, trên mặt đất xuất hiện một cái hố to, trong hố lại có một sinh vật hình người toàn thân cháy đen ngã chỏng vó, dáng dấp thoạt nhìn cực kỳ thê thảm, trong miệng vừa kêu gào, vừa hữu khí vô lực từ trong hố ngồi dậy, vừa rồi ăn công kích của Kim Đan cảnh, lại giống như không thương tổn được gân cốt của hắn...
- A... Hắn còn chưa chết, giết hắn, nhanh giết hắn...
Thanh niên bạch y thấy thế, nhất thời sợ đến hoa dung thất sắc, lui về phía sau hai bước, kêu lớn lên.
Các tùy tùng nghe vậy cũng đều kinh hãi, không chút nghĩ ngợi, muốn xuất thủ lần nữa.
Trung niên áo vàng lại đưa tay ngăn cản, nói:
- Chậm đã, công tử, người này lai lịch thần bí, chỉ sợ là mật thám của thị tộc khác, đừng vội giết hắn, trước giam giữ, hỏi ra lai lịch của hắn lại nói...
Người trong hố vội vàng phụ họa:
- Đúng đúng, trước giam giữ, cho ăn no rồi thẩm thẩm...
Quái vật trong hố dĩ nhiên là Phương Hành, hắn cũng thật hết chỗ nói rồi, mình bất quá là tới xin miếng thịt quay ăn, cần hỏa khí lớn như vậy sao, coi như mình không mặc quần áo, một đám nam nhân lại có gì ngượng ngùng, không ngờ lại hạ thủ độc ác như vậy, cũng may mà mình Trúc Cơ viên mãn, thân thể mạnh mẽ, không thì sớm đã bị bọn hắn giết chết.
Trong lòng hắn đã hận nghiến răng, chỉ là phát hiện thân thể mình quá mức suy yếu, khẽ động sẽ váng đầu hoa mắt, hơn nữa lúc này bị người vây quanh, trong mười mấy tùy tùng, lại có ba Kim Đan cảnh, để cho hắn có chút kinh hãi, không dám cướp đường bỏ chạy, không thể làm gì khác hơn là trước lừa gạt bữa ăn, lấp đầy cái bụng, có khí lực lại nghĩ làm sao trốn thoát!
Lúc này vị công tử kia khiếp sợ vẫn còn chưa tiêu, cũng không có chủ ý, vung tay lên:
- Mau bắt hắn lại!
Trung niên áo vàng lập tức hạ lệnh, có người xông về phía trước, ấn Phương Hành ngã xuống đất, trong quá trình tự nhiên tránh không được một phen đòn hiểm, cuối cùng nhốt Phương Hành vào trong lồng sắt, chuyên môn dùng để nhốt Hung Thú, do huyền thiết đúc thành, phía trên khắc cấm chế phù văn, để tránh hắn chạy trốn, hơn nữa lồng sắt vốn là một pháp bảo, bản thể cao hơn 10 trượng, có thể tùy tâm biến hóa, khi nhốt Phương Hành chỉ thu nhỏ lại vừa tầm, ngay cả không gian xê dịch cũng không có.
Ngoài ra còn có người lo lắng hắn trần truồng, sẽ hù dọa công tử, vì vậy ném qua một miếng vải rách, che đậy thân thể.
- Lúc này nên cho chút thức ăn ah?
Phương Hành thành thành thật thật ngồi ở trong lồng, nhìn thịt quay trên đống lửa, trong lòng lo lắng: con mẹ nó sắp cháy rồi!
- Muốn ăn?
Trung niên áo vàng cười lạnh, sai người cầm thịt quay đưa cho hắn.
Trong lòng Phương Hành cực kỳ cảm kích, cười hì hì nhìn trung niên áo vàng chắp tay, ngay cả mối hận một chưởng vừa rồi kia cũng không oán nữa, lại không nghĩ rằng, thịt quay còn chưa đưa qua, bỗng nhiên một thân ảnh vọt tới, đạp tùy tùng đưa thịt quay qua một bên, thịt quay cũng rơi xuống đất, còn bị người giẫm xuống đất.
- Nói, ngươi đến cùng là vật gì? Dám đến hù dọa bản công tử?
Một khuôn mặt tức giận, hận hận nhìn Phương Hành, trường kiếm lành lạnh, cách lồng sắt chỉ ở trên mặt Phương Hành.
- Thịt quay của ta...
Phương Hành nhìn kia bị đạp vào trong bùn đất thịt quay, vẻ mặt thống khổ, như muốn phát cuồng.
- Ta đang hỏi ngươi đó!
Thanh niên bạch y thấy Phương Hành chỉ nhìn thịt quay, nhìn cũng không nhìn mình, trong lòng giận dữ.
Tính tình của nàng vốn rất hiếu thắng, bằng không thì cũng sẽ không dẫn người tiến vào thâm sơn săn giết Hung Thú, không tiếc nguy hiểm sẽ có một nửa người mất mạng, cũng muốn săn bắt một Hung Thú trở lại, chỉ là Phương Hành xuất hiện quá đột ngột, còn bộ dáng kia… nhất thời dọa sợ nàng, đợi cho tỉnh hồn lai, nhớ tới mình thất thố, trong lòng tức giận càng tăng lên.
Phương Hành muốn ăn, nàng không cho, càng nhìn Phương Hành càng hồ nghi, quát lạnh:
- Nói rõ ràng cho bản công tử, ngươi từ đâu tới, làm sao sẽ xuất hiện ở nơi này, cố ý không mặc quần áo là muốn bại hoại danh dự của ta sao?
Nói đến đây, trong lòng bỗng nhiên nghĩ tới muội muội luôn gây chuyện với mình, ánh mắt nhìn về phía Phương Hành càng hồ nghi.
Nếu người kia biết mình thấy thân thể của nam nhân khác, trong lòng có thể ghét bỏ mình hay không?
Nghĩ như thế, tức giận càng mãnh liệt.
- Ta nói mọi người đều là nam nhân, ngươi cần...
Phương Hành tức giận, ngẩng đầu muốn mắng người, nhưng lúc này gần gũi quan sát, cũng hơi ngẩn ngơ, hắn đã phát hiện, tuy "công tử" kia mặc nam y, buộc tóc, nhưng dáng dấp xinh đẹp, đường cong nhu uyển, tuy trước ngực chăm chú băng bó, nhưng còn có thể thấy phập phồng hùng vĩ, đây nơi nào là nam, rõ ràng là một nha đầu giả nam trang, câu sau nhất thời cũng không nói được.
- Nhìn nơi nào đó? Không muốn mắt nữa sao?
Vừa rồi Phương Hành không nhìn nàng, nàng sinh khí, bây giờ nhìn nàng, nàng lại cảm thấy Phương Hành nhìn chằm chằm ngực nàng, không khỏi căm tức, trường kiếm "Sưu" một tiếng, kiếm quang phun ra nuốt vào, xuyên thấu qua song sắt, âm độc đâm về phía ánh mắt của Phương Hành, Phương Hành kinh hãi, không nghĩ tới nữ nhân này độc ác như vậy, một lời không hợp liền muốn đâm mù hai mắt của mình.
Thấy kiếm quang kéo tới, trong lồng sắt lại không kịp né tránh, hơn nữa trên người không có khí lực, muốn đón đỡ một kiếm này cũng không dễ dàng, không thể làm gì khác hơn là mở miệng cắn.
Ba… trường kiếm bị hắn cắn, răng rắc một tiếng, trường kiếm đã thiếu một đoạn.
Nữ tử hoảng sợ, tay cầm nửa đoạn trường kiếm lui về phía sau, mặt như màu đất.
Phương Hành phun ra mũi kiếm, giọng căm hận nói:
- Nhìn ngươi một cái đã muốn đâm mù mắt tiểu gia? Cần ác độc như vậy sao? Tiểu gia chỉ qua đây xin miếng thịt ăn, cần động đao động thương như thế? Hơn nữa, dù ngươi là nữ nhân, đó cũng là ngươi nhìn ta có được hay không, tiểu gia lại không có ý nhìn trở lại, bại hoại danh dự của ngươi gì chứ?
Trong thanh âm đã có chút hổn hển, hắn là Trúc Cơ viên mãn, một thân kim cương thiết cốt, sinh cơ cường đại, bị thương rất nhanh có thể phục hồi như cũ, nhưng ánh mắt lại không giống, bị người đâm sẽ mù, hơn nữa sau khi ánh mắt bị tổn hại, nếu muốn hồi phục thị lực sẽ muôn vàn khó khăn.
Nàng kia lui về phía sau mấy bước, phát hiện mình lại bị Phương Hành dọa sợ, trong lòng càng thêm tức giận.
Tay cầm đoạn kiếm, lại chậm rãi đi lên, trong ánh lấp lóe sát ý, lạnh giọng nói:
- Bằng thực lực của ngươi, dù đánh không thắng Hung Thú, nhưng ở giữa núi rừng còn có thể đói sao? Thật coi bản công tử là kẻ ngu si? Ta xem ngươi lai lịch kỳ hoặc, nói không chừng là mật thám của Phụng Thiên Thị hoặc Tầm Long Thị phái tới, người đâu, trước phế hắn cho ta, lưu lại một hơi, bản công tử trở về lại chậm rãi thẩm vấn...